Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1585: Gặp ta không cần tránh đường (1)

Tả Quang Thù quay lại sân của mình, ngồi trong lương đình một lát, rồi lại đứng một lúc.
Cũng không biết qua bao lâu, chợt y nghe có tiếng động bèn quay đầu nhìn lại, thì thấy Khương Vọng đang được hạ nhân dẫn đi tới.
“Các người nói chuyện gì mà lâu thế?” Tả Quang Thù nhìn chằm chằm Khương Vọng, hỏi.
“Cũng không nói gì.” Khương Vọng cười cười trả lời: “Hoài Quốc Công dặn ta thể hiện trong Sơn Hải Cảnh tốt một chút, không được khiến cho Tả thị Đại Sở các đệ mất mặt.”
“Nói bậy, gia gia ta sẽ không nói mấy lời đó!” Tả Quang Thù giận dỗi một câu rồi dặn dò: “Phòng của huynh đã dọn dẹp xong rồi, mấy ngày nay đã rất vất vả, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai, ngày mai ta...”
Khương Vọng nghiêm trang gật đầu: “Ngày mai dẫn ta đi gặp tiểu tức phụ của đệ, ta vẫn nhớ!”
Tả Quang Thù giả bộ như không nghe thấy gì, nghiêm mặt nói: “Ngô thẩm, đưa Khương tiên sinh tới phòng khách.”
Còn bản thân thì giấu nắm tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Ngô thẩm khoảng chừng bốn mươi tuổi, ngoại hình bình thường, nhưng có vẻ sạch sẽ, ngôn hành cử chỉ cũng cho thấy bà rất có thể diện trong thế gia đại tộc.
Bà ta dẫn Khương Vọng tới phòng khách, dọc đường không nói nửa lời thừa.
Chỉ là, sau khi giới thiệu sơ qua cho Khương Vọng về gian phòng của hắn thì nửa như cố ý nửa như vô ý nói một câu: “Làm gì có chuyện trong nội viện của tiểu công gia lại có phòng khách chứ? Thực ra gian phòng này cũng là nơi tiểu công gia thường đến.”
Đến lúc này Khương Vọng mới biết Tả Quang Thù đã để lại phòng ngủ của mình cho hắn, nên hỏi: “Thế Quang Thù ở đâu?”
Nói là phòng ngủ, thực ra đây là một tiểu viện.
Toàn bộ Quốc Công phủ là các viện nằm trong viện, nơi này lại xa hoa hơn nơi kia.
Người bình thường không ở đây một hai năm rất khó để xác định được phương hướng trong tòa phủ đệ này.
“Ở trong một gian phòng ngủ chính khác.” Ngô thẩm trả lời: “Hai phía đông tây của nội viện này có hai gian phòng ngủ chính, tiểu công gia đổi sang đó ở. Ở bên kia chủ yếu là để tu hành bên này chủ yếu để đọc sách.”
Hiện giờ Khương Vọng nghe thấy hai chữ “đọc sách” đã đau đầu rồi, “Sử Đao Tạc Hải” kia dài không thấy nổi chương cuối đã phi thường tàn nhẫn dập tắt hết ngọn lửa nhiệt huyết muốn đọc sách của hắn.
“A, thì ra là thế.”
“Nếu Khương tiên sinh buồn có thể đọc sách. Nho kinh Phật điển Đạo tịch binh thư đều có, tiểu công gia nói không sao.” Đương nhiên Ngô thẩm không biết rõ lắm về Khương Vọng, chẳng qua bà ta cảm thấy nếu tiểu công gia đã gọi vị khách nhân này là “tiên sinh” thì chắc hẳn hắn cũng có học vấn.
“A, được.” Khương Vọng nói: “Rất tốt.”
“Bên ngoài viện lúc nào cũng có người, ngài có gì cần dặn dò cứ gọi một tiếng là được.” Bà ta nói tới đây thì dừng lại khom lưng lui xuống.
Nắm phân tấc rất chuẩn.
Khương Vọng thoáng quan sát phòng ngủ xa hoa của Quốc Công phủ Đại Sở một chút, ánh mắt thoáng lướt qua một vài khí cụ không biết tên rồi dừng lại một chút trên giá sách.
Rồi lập tức nhảy qua. Sau đó, hắn nhìn bàn đọc sách.
Trong phòng ngủ có giá sách, còn có bàn đọc sách!
Ngươi nói xem.
Thiết kế thế này đọc sách cũng đọc không chuyên tâm, nghỉ ngơi cũng nghỉ không đến nơi đến chốn, đúng là loạn hết cả rồi.
Khương Vọng chỉ hận không thể hung hăng phê phán một phen, nhưng dù sao mình cũng nên ngồi xuống bên bàn sách đã.
Trên bàn sách rất sạch sẽ gọn gàng, khẳng định sách, chữ bình thường Tả Quang Thù vẫn đọc, viết đều được thu lại hết cả rồi, không để cho hắn nhìn thấy.
Khương Vọng chỉ liếc qua một cái, không buồn nhìn lại, coi như thôi.
Hắn lẳng lặng lấy ra một cái hộp trữ vật, mặt không đổi sắc lục lục hộp một hồi, lấy ra “Quyển mười sáu”…
Đại khái hắn vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được tâm tình khi mình mở cái hộp trữ vật kia lần đầu tiên, cái hộp tràn đầy sách là sách. Khiến cho hắn, trong một khoảng thời gian rất dài, cười không nổi.
Mất thật nhiều thời gian để bình thản lại, hắn mới có thể chết lặng.
Thuần thục lật sách đến đoạn đọc dở lần trước, Khương Vọng ngừng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện…
Các tử đệ danh môn như Tả Quang Thù đây đều là được học đủ loại sách vở từ nhỏ, kiến thức uyên bác mới nuôi được một thân khí chất tốt như thế, có phải mình… cũng nên giao thêm việc cho Khương An An không?
Thế giới này rộng lớn như thế, lại lâu dài như thế, không thể để cho đứa trẻ nhà mình thua ngay từ vạch xuất phát….
Khương mỗ rất có tự giác huynh trưởng như cha, yên lặng liệt kê chuyện này vào trong kế hoạch rồi vùi đầu vào sách.
Từ khi rời Lâm Truy, dần dần hắn đã thành thói quen mỗi ngày học một canh giờ.
Mấy ngày này đều tu hành trong Sơn Hải Luyện Ngục, không biết ngày đêm, quả thực quá bận không còn thời gian, nên hắn cũng dừng lại đã lâu. Vậy có nghĩa là, bây giờ hắn phải dành thêm thời gian học bù lại…
Đêm nay hắn cày cuốc đến hai canh giờ mới dừng lại.
Đọc đến nỗi hoa mắt váng đầu.
Với cường độ thần hồn của hắn đáng lẽ không nên như thế, đọc một cuốn sách đáng gì chứ?
Nhưng vấn đề là số sách sử này không một cuốn nào dễ đọc. Chữ cực ít mà ý cực nhiều, một chữ có thể giải thích ra rất nhiều tầng ý tứ, đọc kiểu ăn tươi nuốt sống không hiểu được.
Tề Đế nói phải đọc ngược như nước chảy, làm sao có thể chỉ cần học thuộc lòng là xong?
Thế nào cũng phải biết một chút, tự lý giải được phần nào mới được.
Suy nghĩ cường độ cao không gián đoạn suốt hai canh giờ, vừa lý giải vừa học thuộc lòng mới khiến cho Khương Vọng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, như rơi trong sương như chìm trong mây. Hắn cất kỹ sách, rồi ngồi xếp bằng trên ghế bắt đầu tu hành.
Tả Quang Thù có nói mấy ngày này nên nghỉ ngơi thật tốt, điều dưỡng tinh thần, nhưng với Khương Vọng thì có thể bình tĩnh tu hành đã là nghỉ ngơi rồi.
Trên tinh khung xa xôi, một sợi thần hồn hiển hóa rơi vào trong tinh lâu của Khương Vọng.
Hắn đã rất quen thuộc với loại tu hành này, không ngừng cường hóa tinh lâu, không ngừng tới gần và hiểu rõ con đường của mình…
Công phu mài nước, kiên trì bền bỉ là được.
Để đại não nghỉ ngơi một lát, để lại càng nhiều suy nghĩ cho tu hành đạo thuật.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm!
Tầng lầu tinh lâu bịt kín trong thạch lao, Sâm Hải Long Thần va uỳnh uỳnh vào vách tường gây ra động tĩnh không hề nhẹ.
Từ khi Khương Vọng giáng lâm tinh lâu nó liền bắt đầu.
Có ý nguyện muốn câu thông với Khương Vọng rất mãnh liệt.
Mà hành động như hôm nay đã kéo thêm một khoảng thời gian rất dài.
Xưa nay Khương Vọng vẫn không để ý tới.
Hôm nay hắn cũng trực tiếp ngăn cản âm thanh từ tầng thạch lao dưới cùng, tâm bình khí hòa đả tọa, chậm rãi hoàn thành tu hành tinh lâu.
Quan Diễn tiền bối trúc tạo tinh lâu cho hắn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng rút ngắn quá trình tự tay trúc tạo lại khó tránh khỏi chuyện mất khống chế. Từ sau Tinh Nguyệt Nguyên, Khương Vọng vẫn luôn bù lại, vì muốn nắm chắc chi tiết tòa tinh lâu này của mình.
Trong lúc tỉ mỉ tạo hình, chưa từng có quá trình đuổi ngược dòng.
Khi hắn mở to mắt, trong mắt tinh mang lưu chuyển rồi biến mất.
Kiếm quang chiếu mắt, trong chốc lát phong mang tất lộ, sau đó lại đắm chìm trong đôi mắt thanh tịnh như nước.
Dưới “đáy nước” có hai con âm dương ngư hai màu đen trắng lóe lên rồi biến mất.
Cuối cùng, quay về kiên định.
Có lẽ có thể tâm sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận