Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1977 : Không quay đầu lại! (2)

"Vọng ca nhi ơi Vọng ca nhi! Sau khi trở về, huynh nên tìm một bà nương đi!" Trọng Huyền Thắng phóng ngựa chạy nhanh, lớn tiếng cười.
Tuy nói lời này là để khiến bầu không khí trở nên sôi động, khích lệ binh sĩ dưới trướng, để họ luôn duy trì trạng thái hứng khởi, nhưng nụ cười của Trọng Huyền Thắng lúc này rất thật lòng, rất sảng khoái tự nhiên.
Lần này nhảy ra từ trong chiến trường Phủ Hội Minh, lĩnh quân xông thẳng đến Hạ Đô, binh hành diệu thủ. Quyết định này thoạt nhìn hung hiểm vạn phần, nhưng lại nằm trong tính toán của Trọng Huyền Thắng, vô cùng nắm chắc.
Mạo hiểm lớn nhất của hành động lần này, chính là Trọng Huyền Thắng phán đoán chiến lược của giới cao tầng Hạ quốc có chính xác hay không. Nhưng bản thân việc khi họ lĩnh quân đánh tới đây, cả một đường không hề gặp phải bất ngờ, không có nguy hiểm, đã chứng minh phán đoán của Trọng Huyền Thắng.
Vì chỉ cần còn một cường giả Thần Lâm còn rảnh tay, người Hạ Quốc sẽ nắm được hướng đi của nhánh Tề quân này, sẽ không có khả năng đứng yên nhìn một nhánh quân kỵ ba ngàn người xuyên qua Hạ Đô như vậy! Phán đoán chuẩn xác về thế cục chính là điều kiện tiên quyết để thành công. Nguy hiểm tiếp theo, chính là ở chỗ bước cuối cùng của hành động lần này. Là thủ đô của một quốc gia, sức mạnh phòng giữ của Thành Quý Ấp nhất định là không yếu, kiểu gì cũng sẽ có vài cường giả, tinh binh cường tướng lại càng không ít. Ba ngàn người bọn họ vội vàng chạy tới, nếu chạy đến ngoài thành cắm cờ, sẽ rất dễ bị diệt sạch. Nhưng theo tính toán của Trọng Huyền Thắng, loại nguy hiểm này vẫn có xác suất rất lớn tránh được. Hành quân lần này của bọn họ, để lại Tân Vinh Doanh, Chấn Vũ Doanh và các đội bộ binh, chỉ mang theo ba ngàn người Đắc Thắng Doanh tinh nhuệ nhất đến đây, cầu chỉ có một chữ "Nhanh". Phải nhanh đến mức các thành ở dọc đường đều không phản ứng kịp, phải nhanh đến mức bên phía Thành Quý Ấp vẫn chưa kịp hiểu rõ tình hình. Phải nhanh đến mức trong khi giới cao tầng của tuyến đông Hạ Quốc có lẽ vẫn còn đang trên đường đi lên Bắc tuyến, thì họ đã tới đây rồi! Ý định này của Trọng Huyền Thắng xuất hiện khi nhìn thấy Chu Hùng ở hành lang Mân Tây. Trận đại chiến đó kết thúc, còn chưa quét dọn xong chiến trường, đã lĩnh quân xuất phát, là một sự quả quyết đến mức nào! Cứ như vậy một đường chạy vội, chạy tới trước Thành Quý Ấp, khí thế hùng hổ cắm cờ xong rời đi, cường giả trong Thành Quý Ấp chẳng lẽ dám thật sự bỏ việc thủ thành, lao ra đuổi giết?
Không sợ là kế dụ địch sao? Phàm chỉ cần là người có chút lý trí, đều sẽ quan sát kỹ lưỡng rồi mới tính, nhất là khi kế hoạch chiến lược của Hạ Quốc lần này, Thành Quý Ấp đã chuẩn bị sẵn tinh thần để làm một cô thành, sao dám kích động làm bậy! Chờ đến khi bọn họ tra xét được rõ ràng hư thực, Đắc Thắng Doanh đã chạy tít xa rồi! Trọng Huyền Thắng không phải là dũng cảm đi chịu chết, mà là sau khi suy nghĩ cặn kẽ, đã nắm chắc thành công mới làm. Khương Vọng liếc hắn một cái, ngay cả là Đạp Phong Yêu Mã, mà chở vị tướng quân béo này cũng rất là vất vả. "Trọng Huyền tướng quân quan tâm các huynh đệ như vậy, sau khi trận chiến này kết thúc, đại sự nhân sinh của ba ngàn huynh đệ này liền giao cho ngươi! Nếu dám từ chối một nhà nào, nắm tay của Khương mỗ ta sẽ không đồng ý!" Cùng chiến đấu nhiều ngày với nhau, đã xây dựng một sự giao tình đồng sinh cộng tử không hề tầm thường. Lập tức có binh lính cười:
"Khương tước gia, vậy người đã thành hôn thì làm sao? Chẳng phải lại bị mất quyền lợi?!"
"Đúng đúng, không được không được!" Một đám người ồn ào theo. "Dễ thôi!" Khương Vọng nói:
"Chuyển thành tiền mặt, bổ sung một sính lễ cho các huynh đệ đã thành gia!"
"Đây mà là chuyện lớn cái gì! Giao hết cho ta!"
Trọng Huyền Thắng cười hì hì:
"Ngược lại Vọng ca nhi nè, lần này về ít nhất cũng phải thăng chức Bá gia, nhà cửa to như vậy, sao có thể không có chủ mẫu!" Đám người này thấy tiền là sáng mắt, lập tức quay mũi giáo, góp lời giúp Trọng Huyền Thắng, trong đội ngũ một trận ồn ào, vô cùng vui vẻ! Công danh lợi lộc lập tức đoạt, vinh hoa phú quý lấy đầu đao. Bọn họ xách cung rút đao, đi xa vạn dặm, rời gia đình rời tổ quốc, không phải để kiếm tiền đồ tốt hay sao! Bây giờ tất cả đều ở trước mắt rồi. Thật là khiến lòng người phấn chấn! Thanh Văn Tiên Thái không phải lúc nào cũng mở, nhưng ở trong hoàn cảnh chiến trường, dùng ngũ thức thu thập tình báo, đã là một loại thói quen. Nên Khương Vọng là người đầu tiên nghe được tiếng vang sắc nhọn từ phía xa giữa tiếng hi hi ha ha của các huynh đệ. Hắn ngước mắt nhìn ra xa, phía đông bắc Phủ Tang, thấy một ánh đao khổng lồ lướt không mà lên, xé rách tầng mây vạn trượng! Khương Vọng đột nhiên ghìm cương ngựa! Hắn nhận ra.
Đó là... Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng Đao! Cách đây không lâu, thiên kiêu Tề quốc công phá hoàng lăng Đại Hạ, Trọng Huyền Tuân làm tiên phong phạt Hạ cơ mà! Sao hắn ta lại ở đây? Là nhân vật đại diện cho cả doanh, mỗi hành động của Khương Vọng đều lập tức khiến cả toàn quân làm theo. Ba ngàn người Đắc Thắng doanh đều nhịp kéo dây cương, chiến mã hí lên! "Sao vậy?"
Trọng Huyền Thắng miệng hỏi, mắt nhìn theo ánh mắt của Khương Vọng... Trọng Huyền Thắng nheo mắt! Càn Dương Xích Đồng của Khương Vọng nhìn thấy... Một chiếc áo trắng bay ngang qua trời cao, dáng người không còn nét tiêu sái khi xưa, rõ ràng là đang điên cuồng chạy trốn. Đằng sau áo trắng, là một con dơi màu đỏ khổng lồ, hai cánh dang rộng, tốc độ cực nhanh, đang đuổi theo không bỏ. Con dơi kia huyết khí dồi dào, không thua gì con dị thú Khương Vọng từng nhìn thấy ở Sơn Hải Cảnh, tuyệt đối là chiến lực cấp Thần Lâm thật sự.
Trên lưng nó có một người mặc áo đỏ đứng thẳng, người đó nhẹ nhàng vẫy tay một cái, liền có vô số tia lửa lạnh băng mà xanh thẫm phóng xuyên qua bầu trời, điên cuồng phong tỏa đường đi của Trọng Huyền Tuân. Kinh nghiệm chiến đấu của Khương Vọng phong phú cỡ nào, chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra tình hình hiện giờ của Trọng Huyền Tuân vô cùng không ổn. Nhìn phương hướng chạy trốn của Trọng Huyền Tuân, là hướng về phía Phủ Đại Nghiệp. Nhưng kết hợp với hành động kinh thế hãi tục của hắn ta trước đó, hẳn là hắn ta mới trốn ra khỏi phủ Đại Nghiệp không lâu! Điều này cho thấy kẻ truy sát Trọng Huyền Tuân không chỉ có một mình người cưỡi dơi màu đỏ. Nếu Trọng Huyền Tuân trốn được, lẽ ra phải là đi Lâm Võ, đi Hội Minh, nhưng lúc này lại bay về phía Phủ Đại Nghiệp, cho thấy hắn không có lựa chọn nào khác. Những hướng còn lại nhất định đã bị khóa kín rồi! "Ồ, lại quên mất chuyện này!"
Trọng Huyền Thắng nói:
"Nếu tất cả cường giả đông tuyến của Hạ Quốc đều bị điều đi Bắc tuyến, thì trên đường đến Bắc tuyến, tùy tiện phân ra vài người, tiện thể giải quyết những kẻ ngông cuồng lớn mật dám khinh nhờn hoàng lăng, cũng là chuyện hợp tình hợp lý!"
Khương Vọng không nói gì, thả dây cương, vọt lên cao, dùng Thanh Vân Ấn Ký như bước lên bậc thang trời, phóng thẳng về hướng Trọng Huyền Tuân biến mất! Bóng lưng như con chim xanh, sống lưng bên dưới mái tóc dài, thẳng băng như kiếm! "Sao ngươi không hỏi ý kiến của ta?! Có biết trí giả là cái gì hay không hả?" Trọng Huyền Thắng tức giận quát to, hắn không đuổi kịp bóng lưng Khương Vọng. Giận xong, Trọng Huyền Thắng kéo mạnh dây cương, quay đầu ngựa. "Các huynh đệ!" Hắn nói:
"Nói thực lòng, ta không hề muốn cứu tiểu bạch kiểm kia, bộ dạng thì xấu xí, ăn mặc thì hoa hoét, suốt ngày ra vẻ này nọ, giành mất danh tiếng của lão tử!"
"Nhưng chúng ta là ai?"
"Chúng ta là Đắc Thắng Doanh tung hoành vô địch!"
"Chúng ta là quân nhân của đế quốc Đại Tề!"
"Chúng ta là ở trên chiến trường, chúng ta là chiến sĩ ! ".
Hắn giơ cao nắm đấm, hét to:
"Đồng đội tất cứu!" Ba ngàn người của Đắc Thắng Doanh đồng thanh hô theo:
"Đồng đội tất cứu!" Vó ngựa đạp đất như sấm, ầm ầm chạy về hướng đông bắc. Lúc này khoảng cách đến Quý Ấp chỉ còn không tới ba trăm dặm. Nhánh Tề quân tung hoành đất Hạ mấy ngàn dặm, đánh đâu thắng đó này, không cần tới ba canh giờ, là có thể dựng cờ ở ngoài Hạ đô, lập nên công lớn. Chỉ cần bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Nhưng ba ngàn người lại cùng quay đầu ngựa, không ngoảnh đầu lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận