Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1252: Thời quần tinh lóng lánh (5)

Giờ chỉ còn Trương Tuần Đan quốc.
Có thể nói là thiên kiêu không được mong đợi nhất của tràng đấu không hạn chế, tham gia cuộc so tài, khó mà thắng được.
Nhưng hắn lại là người duy nhất trong mắt có chiến ý.
Theo lời nói trước đó của Lý Nhất.
Nếu có người tiếp được hắn một kiếm... Đan quốc sẽ giành được khôi này!
Mấy nước bá chủ kia đương nhiên khinh thường kiểu tranh khôi này, mà mấy vị tuyệt thế thiên kiêu kia cũng không có khả năng lấy mục tiêu là đỡ được một kiếm để lên đài.
Nhưng đối với Đan quốc... Cám dỗ này quá lớn!
Gần như là một bước cá nhảy long môn!
Trương Tuần khẽ cắn răng...
"Trương Tuần!" Phí Nam Hoa của Đan quốc nhìn hắn, lắc đầu.
Trương Tuần yên lặng hồi lâu, chiến ý trong mắt cuối cùng cũng tan biến.
Phí Nam Hoa nhìn lên diễn võ đài: "Chưa tới tuổi nhi lập, đã vào Động Chân cảnh. Thái Ngu Chân Nhân lấy khôi danh này là xứng đáng không thẹn! Thiên kiêu Đan quốc ta cũng chọn nhận thua."
Nếu nói Khương Vọng lập nên chiến tích chiến thắng nhanh nhất trong lịch sử Hội Hoàng Hà.
Thì Thái Ngu Chân Nhân Lý Nhất, không chỉ đổi mới kỷ lục này, mà còn lập nên lịch sử đoạt giải nhất nhanh nhất từ trước đến nay.
Một chiếc áo trắng lên, mọi thiên kiêu đều tránh!
Động Chân so với Thần Lâm, quả thực là chênh lệch nghiền ép, không thể vượt qua được.
Sáu vị chí tôn không phát biểu ý kiến, hiện trường không còn ai có tư cách lên tiếng nữa. Dư Tỷ nhìn quanh một vòng, kết luận: "Khôi danh tràng đấu không hạn chế, thuộc về Cảnh quốc Lý Nhất!"
Người Cảnh quốc đã bị đè nén suốt mấy ngày, gào vang hoan hô.
Thái Ngu Chân Nhân ngang trời xuất thế, nghiền ép toàn trường, không xuất kiếm nào đã giật giải khôi.
Chuyện tích này tất nhiên sẽ được viết vào lịch sử, người Cảnh quốc đều lấy đó làm vinh.
Chỉ có một mình Lý Nhất là vẫn vẻ bình thản, trong mắt không cảm xúc, cứ như tất cả những chuyện này đều không liên quan tới hắn.
Hắn đứng ở giữa trung tâm sự kiện, mà như đơn độc đứng ở bên ngoài.
Khương Vọng dưới đài chợt nhớ tới Hoàn Chân Quan khi đó, sau khi đám người Công Dương Bạch, Mặc Kinh Vũ đi rồi, Lý Nhất khẽ thốt ra một tiếng "Bành" nho nhỏ.
Cảm nhận được sự tịch mịch của hắn.
Tiễn Nam Khôi ho một cái: "Lý Nhất! Khai cờ cho Đại Cảnh ta!"
Giống Tào Giai trước đó, hai tay bưng một cây cờ, từng bước một đi lên đài.
Lý Nhất không nói lời nào, đưa một tay nhận lấy, rồi ném thẳng lên trời, cứ như ném một cây thương lên trời vậy!
Cây cờ bay tít lên cao, không cần bậc thang lên trời.
Chốc lát sau, mọi người nhìn thấy pháp tướng của Cảnh đế, trên bức tường ánh sáng ở hướng đông bắc đó, xuất hiện một bức tranh cờ.
Có một con rồng đen, một con rồng trắng, đuôi rồng thân rồng quấn vào nhau, đầu rồng nhìn sang hai hướng, quấn thành một khối.
Càn Khôn Du Long Kỳ!
Trong tiếng hoan hô của người Cảnh quốc, Lý Nhất tung mình vọt lên, biến mất trên trời cao.
Pháp tướng của sáu vị chí tôn ẩn đi, Trường Hà Long Quân ngồi xem so tài cũng biến mất.
Mọi người còn đang hoan hô, tiếc nuối, huyên náo…
Hội Hoàng Hà, đã kết thúc!
Khương Vọng đứng ở dưới đài, còn đang suy nghĩ chuyện về Lý Nhất, cuộc ước định gặp lại nhau lần thứ ba...
Bất thình lình, có một đám người vọt tới trước mặt.
Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Hứa Tượng Càn... người nào người nấy mặt mày vui vẻ.
"Có nhớ không? Có nhớ không Khương Vọng? Nhớ ta đã nói cái gì với ngươi không?"
Trọng Huyền Thắng hiếm khi kích động như vậy, mặt béo đỏ bừng lên như muốn nhuộm luôn vào trong mắt: "Ngươi sẽ khiến tất cả mọi người đều phải nhìn chăm chú, ngươi sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của Tề quốc.. Ngươi làm được rồi! Ngươi làm được rồi!"
Vầng trán cao của Hứa Tượng Càn sáng rực, ha ha cười to: "Cản Mã Sơn song kiêu chúng ta nổi danh thiên hạ rồi!"
Yến phủ cười ôn tồn: "Trước khi tới ta đã bao tất cả tửu lầu của Phong Thành, bày tiệc ba ngày liền, chiêu đãi bất kì ai tới ăn mừng ngươi. Một đường vất vả gian nan, bây giờ khôi danh đã lấy, là nên nghỉ ngơi mấy ngày, ngươi đi tới đâu, chúng ta sẽ say tới đó!"
Chiếu Vô Nhan nhẹ nhàng ấn lên vai Tử Thư, Tử Thư cúi đầu nín nửa ngày, cuối cùng ngước mắt lên nhìn Khương Vọng: "Ngươi đúng là lợi hại!"
Có người đang ăn mừng, có người đang thút thít, có người đang hoan hô, có người tịch mịch rời đi.
Trong đội ngũ Mục quốc rời đi, Hách Liên Vân Vân cười hỏi: "Không đi qua nói một câu sao?"
Triệu Nhữ Thành thu mắt về, cười tủm tỉm lắc đầu: "Hắn có rất nhiều bạn tốt, và tiền đồ vô cùng tươi sáng, không cần phải xen vào thêm!"
"Triệu Nhữ Thành!"
Hắn chợt nghe thấy tiếng gọi mình.
Nên quay đầu lại nhìn.
Khương Vọng ở trong đám người nhón chân lên, từ xa nhìn hắn, bắt hai bàn tay làm loa, hỏi to: "Ai là ca?"
Mặt Triệu Nhữ Thành bị trọng thương chưa lành vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng hắn nở nụ cười rực rỡ, cũng bắt tay làm loa, hét to đáp lại: "Ngươi là ca!"
Khương Vọng lại hỏi to: "Ta là ai ?"
Triệu Nhữ Thành đáp lại: "Khương Tam ca! Khương Tam ca! ! Khương Tam ca! ! !"
Hai người không tiến gần về phía nhau, cứ đứng cách nhau cả đám người như vậy, hét to với nhau.
Rất là ngây thơ...
Sự ngây thơ này, thường chỉ trẻ con mới có.
Bên cạnh Triệu Nhữ Thành là công chủ Mục quốc Hách Liên Vân Vân, bên cạnh nữa còn có một nữ ni đội nón rộng vành.
Người quá nhiều, Khương Vọng không thể lên tiếng chào từng người.
Nên chỉ cười gật đầu với họ một cái, xem như chào hỏi tốt lắm rồi.
Hách Liên Vân Vân nở nụ cười dịu dàng đáp lại, nữ ni kia thì hơi sững ra, sau đó cũng gật đầu đáp chào.
Khương Vọng vung tay làm ký hiệu với Triệu Nhữ Thành, ý bảo ngày mai gặp, ký hiệu tay này là một trong những bí mật riêng của họ ở Phong Lâm thành, Triệu Nhữ Thành luôn có những ý tưởng ngây thơ nhàm chán. Đám người họ miệng thì luôn cười nhạo hắn ngây thơ, nhưng đều thuận theo ngây thơ cùng hắn...
Triệu Nhữ Thành giơ tay lên vẫy vẫy, rồi cùng mấy người Hách Liên Vân Vân rời đi.
Trong thiên hạ đài rộng lớn, biển người chia thành rất nhiều nhóm nhỏ, từ khắp bốn phương tám hướng tới đây, bây giờ cũng tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Khương Vọng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên ngoài đám người.
Hắn vỗ vai Trọng Huyền Thắng: "A Thắng, ngươi dẫn mọi người về Tề phố ăn mừng trước, ta chào bằng hữu một tiếng rồi tới sau."
Trọng Huyền Thắng biết hắn ở Vân quốc còn có một người muội muội, nên gật đầu, cười híp mắt chào hỏi những người khác rời đi trước.
Khương Vọng xuyên ra đám người, đi tới chỗ Diệp Thanh Vũ.
Nhìn quanh một chút: "Ồ, Diệp Chân Nhân đâu?"
Diệp Thanh Vũ điềm tĩnh nhìn hắn: "Chúng ta cũng bắt tay."
"Hả?"
Khương Vọng không hiểu, nhưng vẫn đàng hoàng đưa tay ra.
Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng nắm lấy, cười đến mắt cong cong: "Chúc mừng ngươi nha, đệ nhất thiên hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận