Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2832: Hôm nay hổ tọa sơn (1)

Hai nước Kinh Mục đều xây dựng phòng tuyến biên hoang để chống cự Ma tộc, đều chịu áp lực của Trung Ương Cảnh Quốc, xưa nay có nhiều hợp tác với nhau. Trong bá quốc thiên hạ, là hai nước có mối quan hệ hữu hảo hiếm có.
Hoàng Phất Kinh Quốc có cổ phần trong Thương Lang Đấu Trường của Mục quốc, vạn giáo Mục quốc hợp lưu, Hoàng Xá Lợi còn đến thảo nguyên, truyền bá tín ngưỡng Hoàng Diện Phật... những chuyện tương tự, đủ để chứng minh bang giao hai nước rất hòa thuận.
Nhưng điều này không có nghĩa hai nước rất là thân tình khăng khít.
Sự hòa thuận của hai nước là chuyện bắt buộc do cùng phải chịu áp lực nặng nề, nhưng nếu hai nước va chạm với nhau, thì cũng là tất nhiên của hai đại bá quốc ở cùng một vực.
Hợp tác trong cạnh tranh, đấu tranh trong đoàn kết, xưa nay luôn là nguyên tắc của bắc vực.
Đương nhiên, thi thoảng sẽ có xuất hiện tạp âm chói tai, như Hoàng Xá Lợi hôm nay.
Thương Minh như người đang nằm trên giường bệnh bị đột ngột đâm một đao, phản kích vội vàng mà yếu ớt.
Hai lý do phản đối vội vã được tạo ra, chỉ có cái thứ hai là coi như có chút lực sát thương. Danh tiếng đại nghĩa, là ước nguyện ban đầu của Thái Hư các.
Hoàng Xá Lợi đã có chuẩn bị sẵn, cũng chỉ đáp trả điều thứ hai:
"Mọi người đều biết, nhà ta có cổ phần trong đấu trường lớn nhất Mục quốc, khá là có hiểu biết về vận hành đấu trường. Lần này kiến thiết Thái Hư đấu trường, Thương Lang đấu trường sẽ cung cấp sự ủng hộ trên mọi phương diện - việc kinh doanh của Thái Hư đấu trường sẽ vẫn giao cho Thái Hư đạo chủ phụ trách, công việc cụ thể sau đó cũng sẽ từng bước chuyển giao lại cho Hư Linh. Hoàng Xá Lợi ta cũng như các vị thành viên ở đây, đều chỉ là làm người giám sát chứ không phải người quản lý. Nếu bản các đã không liên quan đến quản lý, có gì phải lo ảnh hưởng danh tiếng! ".
"Thương Lang Đấu Trường sẽ hỗ trợ Thái Hư Đấu Trường?"
Thương Minh lạnh lùng:
"Đây cũng là ý của Hoàn Nhan gia?"
"Hoàn Nhan tướng quân vẫn chưa biết chuyện này. Chuyện này hiện mới chỉ đang được bàn bạc trong các, ông ấy không biết trước ngươi đâu."
Hoàng Xá Lợi cười:
"Đây chỉ là thành ý của bản các, Thái Hư đấu trường tuyệt đối không phải là tư hữu của bản các, bản các cũng đồng ý cho thảo nguyên cơ hội. Nếu lần này được quyết nghị thông qua, bản các sẽ liên hệ với Hoàn Nhan gia. Nếu ông ấy không đồng ý, nhà ta sẽ tự mình làm. Chỉ là một cái đấu trường mà thôi, không có gì phải rối. Mục quốc làm được, thì chúng ta cũng làm được."
"Hừ, dù ngươi có khua môi múa mép thế nào cũng không che giấu được bản chất của việc này. Lợi ích khổng lồ nằm ở đó, không phải ngươi nói rũ bỏ hết liên quan là sẽ không có liên quan."
Từng bước chuyển giao này là từng bước thế nào? Phải mất bao lâu? Ngươi có thời gian biểu rõ ràng không? Đến lúc đó sổ sách Thái Hư Đấu Trường tính toán ra sao? Ai dám tin? Ai dám tin hả?"
Thương Minh nâng cao giọng:
"Nếu ngươi đã bảo giữ mình công chính, sao không chịu bỏ đề án này, để ta đề xuất?"
Nếu Thái Hư Đấu Trường để Thương Minh làm chủ đạo, nhất định sẽ tìm mọi cách giảm tổn thất của Mục quốc xuống mức độ lớn nhất.
Hoàng Xá Lợi cười cười:
"Tất cả chi tiết về Thái Hư Đấu Trường, sau khi được thông qua đều có thể từ từ đàm phán, hiện giờ cái chúng ta cần thảo luận là nó có thể thành lập hay không. Về phần ngươi nói sao không để cho ngươi phụ trách... Cái này không trách ta được. Trước ngày hôm nay cũng có ai ngăn cản ngươi làm đâu, ai bảo ngươi không nghĩ tới trước!"
Thương Minh biết việc hắn cần bác bỏ bây giờ, không phải là bác bỏ Hoàng Xá Lợi, mà là thuyết phục những thành viên trong hội nghị. Nhưng Hoàng Xá Lợi làm quá thông minh, cũng quá sảng khoái, việc này rõ ràng đã được dự tính từ rất lâu, gần như không có khả năng lật đổ.
"Đấu trường là dạng làm ăn đẫm máu và tàn khốc. Lấy việc tranh đấu đẫm máu của người khác làm niềm vui, tìm thú trong sinh tử của người khác, dù thế nào cũng không thể coi là công chính."
Hắn lời lẽ hùng hồn:
"Đây có phải là thứ Thái Hư Huyễn Cảnh nên phát dương không? Ta cho rằng chư vị thành viên nên suy nghĩ thật kĩ!"
"Bình thường không thấy nói gì, không ngờ ngươi lại có khả năng hùng biện như thế!"
Hoàng Xá Lợi không nói gì thêm, chỉ nói:
"Nếu sinh ý đấu trường không nên được phát dương, sao Mục quốc các ngươi chỗ nào cũng có?"
Thương Minh rất thản nhiên:
"Thảo nguyên Thế Mộc thần ân, Ngô Hoàng Đức Giáo sớm đã được lan truyền rộng khắp, nữ nhi thảo nguyên đã tốn mấy ngàn năm, thành công tách rời những ảnh hưởng tiêu cực của đấu trường. Nhưng người trong thiên hạ thời gian đầu tiếp xúc với đấu trường, sẽ rất khó tránh khỏi bị máu tanh nhuộm vào người. Cho dù nhất định phải xây dựng Thái Hư đấu trường, thì cũng nên từ từ thực hiện, mười mấy hai mươi năm gì đó, để người trong thiên hạ từ từ tiếp nhận. Không nên chỉ vì ích lợi trước mắt, mà vội vàng thực hiện!"
"Ngươi có thể kể một câu chuyện cười đến nghiêm túc như vậy, cũng là có bản lĩnh."
Hoàng Xá Lợi không nói thêm nữa, kết luận:
"Biểu quyết đi!"
"Con đê ngàn dặm bị hủy bởi một tổ kiến nhỏ, lợi ích nhất thời chính là sự bắt đầu cho hủ hóa về sau. Trước khi bỏ phiếu, ta mong chư vị thành viên suy nghĩ thật kĩ ! Thái Hư Huyễn Cảnh rốt cuộc nên phát huy mạnh cái gì! Sơ tâm của Thái Hư Huyễn Cảnh là cái gì!"
Những từ cuối cùng của Thương Minh vô cùng dõng dạc.
Khiến một người không thích nói chuyện như Thương Minh phải nói ra nhiều lời như vậy, đủ thấy một khi Thái Hư Đấu Trường được thông qua, sẽ sinh ra dạng ảnh hưởng gì.
Hoàng Xá Lợi chỉ nhún vai, không nói gì.
Mà đúng là, cái gì cũng không cần nói.
Đạo đức trước giờ chỉ có thể bắt cóc một vài người cụ thể, nhưng lợi ích thì nằm ngay ở dưới mông mỗi người.
Nhất là Thương Minh, hắn vô cùng vô lực. Hắn càng cố chứng tỏ Thái Hư Đấu Trường ác liệt, thì càng không thể giải thích được tại sao khắp Mục Quốc đâu đâu cũng có đấu trường.
Đề án Thái Hư Đấu Trường, cuối cùng lấy kết quả một phiếu phản đối, một phiếu bỏ quyền, bảy phiếu ủng hộ, thành công được thông qua.
Người phản đối tất nhiên là Thương Minh.
Người bỏ quyền là Khương Vọng.
Nếu đổi lại là trước kia, Hoàng Xá Lợi nhất định sẽ tính sổ với Khương Vọng - Sao tiểu tử ngươi vẫn cứ đối nghịch với Hoàng mỗ ta? Đúng là người vô tình!
Nhưng hôm nay đối mặt với Khương Vọng vẫn luôn bình tĩnh, nàng lại không nói được lời nào. Thậm chí còn không chào hỏi.
Và, không chỉ có nàng như vậy!
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, hôm nay Khương Vọng là chân thân nhập các.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, hắn ngồi ở đó, mang theo một sự bình tĩnh vô cùng kiên quyết.
Bình thường dù có ầm ĩ thế nào, vui cười thế nào... một khi Khương Vọng đã nghiêm túc, thì tất cả mọi người cũng đều phải nghiêm túc mà đối đãi với hắn.
"Như vậy Thái Hư Đấu Trường được quyết nghị thông qua, chương trình cụ thể mong Hoàng thành viên nội các bỏ thêm công sức."
Kịch Quỹ theo lệ đưa ra lời tổng kết, rồi thúc đẩy hội nghị:
"Các vị còn đề tài gì cần thảo luận hay không?"
"Ta có đề án, ta đề nghị Thái Hư các nên đặt thêm ghế!"
Thương Minh mở máy, cũng thể hiện luôn thái độ:
"Lê quốc ôm Thái Hư Huyễn Cảnh quá chặt. Thái tổ Lê quốc Hồng Quân Diễm là anh hùng thiên hạ, Lê quốc nhất thống tây bắc, hoàn toàn có thể đại diện cho tiếng nói của toàn bộ khu vực tây bắc, ta cho rằng Lê quốc nên được một ghế trong Thái Hư các. Thích gia là một trong những học thuyết nổi tiếng, nguồn gốc sâu xa, ảnh hưởng rộng rãi, cũng nên có một ghế ở trong Thái Hư các. Thành viên Thái Hư các hẳn phải tận hết khả năng đại diện cho lợi ích chung của người trong thiên hạ, nên cần có thêm nhiều ghế mới phù hợp với ước nguyện ban đầu của Thái Hư các, để nó khỏi trở thành nơi mưu cầu tư lợi của một số người! Năm sáu người có cùng lợi ích, sẽ dùng nhiều phiếu để được thông qua, thiên hạ làm sao được yên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận