Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 828: Bản án cũ

Trọng Huyền Tín một bước thành ba rời đi cùng Khương Vọng, có vẻ như rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Dù sao một cường giả Ngoại Lâu mà lại chết trước mặt gã một cách đáng sợ như vậy, thì khó tránh khỏi khiến gã hoảng hốt.
Nhất là nếu gã biết, cho dù người khiến Vũ Nhất Dũ kia "tự sát" mà xuất hiện ở đây, thì Khương Vọng cũng không thể cứu được tên Vũ Nhất Dũ đó.
Mặc dù Lâm Hữu Tà có tu vi ngang với cảnh giới Trọng Huyền Tín, nhưng trong khi gã đang run sợ thì nàng lại chẳng cảm thấy sợ hãi chút nào.
Khương Vọng và Trọng Huyền Tín đã đi.
Mà nàng vẫn lẳng lặng đứng ở trong sân một lát rồi ngồi chồm hổm xuống, sau đó lấy một đôi găng tay nửa trong suốt ra mang vào, bắt đầu kiểm tra thi thể Vũ Nhất Dũ một cách cẩn thận.
Từ tóc cho đến thất khiếu, kể cả hộp trữ vật.
Sách quý Độ Ách Kim Châm được nàng để tùy tiện bên cạnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Không phải nàng xem thường nó, mà Kim Châm Môn là tông môn ở Tề quốc, được luật Tề quốc bảo vệ. Thanh bài bổ đầu có chức trách giúp Kim Châm Môn truy bắt Vũ Nhất Dũ, nhưng không có quyền xem bí điển Kim Châm Môn.
"Nhìn ra gì rồi?"
Một giọng nói già nua vang lên ở phía sau.
Một vị lão nhân tóc bạc nhưng tinh thần sáng láng xuất hiện ở trong sân. Giữa một đầu tóc bạc kia lại có hai lọn tóc đen rũ xuống từ hai bên thái dương.
Sự đối xứng khác thường nhưng lại hài hòa.
Lâm Hữu Tà không quay đầu lại, hình như đã sớm biết người này sẽ đến.
Sau khi nàng kiểm tra thi thể cẩn thận thì mới cởi bỏ găng tay và cất vào trong túi ở eo. Cái túi vải nho nhỏ kia hình như là túi trữ vật, bởi vì vừa mới cất đồ vào trong mà không thấy túi phồng lên.
Hiện giờ rất hiếm khi thấy được loại khí cụ trữ vật như này.
Mười ngón tay của nàng cũng không thon thả mềm mại trắng hồng như cô nương nhà bình thường, mà lại có cảm giác sạch sẽ lạ thường, cảm giác sạch sẽ quá mức đến trắng xanh.
Tựa như mỗi ngày nàng đều rửa tay một trăm lần vậy.
Nàng gập tất cả các ngón tay lại để chừa hai ngón ở mỗi bàn tay, sau đó đưa tay lên lướt qua mắt. Lúc này mắt của nàng đã sáng tỏ hơn rất nhiều, còn có cảm giác sáng rực.
Sau đó nàng mới nhìn kỹ vào đôi mắt của Vũ Nhất Dũ.
Dù gã đã chết rồi, nhưng đôi mắt kia vẫn còn đang trợn tròn.
Một lúc lâu sau.
Lâm Hữu Tà mới nhắm mắt lại nói: "Là sức mạnh chú thuật?
Doãn Quan?"
Lão nhân không có ý kiến gì: "Còn gì nữa không?"
Lâm Hữu Tà mở mắt ra, ngẫm nghĩ một lát rồi lại thở dài: "Ô Lão, ta không nhìn ra được."
"Không nhìn ra mới là bình thường."
Lão nhân nhỏ giọng thì thầm, nhưng có vẻ như cũng không định công bố đáp án cho Lâm Hữu Tà biết mà chỉ nói: "Tuy Nhạc Lãnh bị những hậu bối không hăng hái trong gia tộc kia ồn ào đến mức mệt bở hơi tai, nên không còn nhạy cảm như những năm trước, nhưng tuyệt đối không đến mức hồ đồ. Doãn Quan có thể đột phá Thần Lâm dưới áp lực hắn, cũng đủ để chứng minh y đáng sợ thế nào."
"Thiên phú của Doãn Quan đúng là đáng sợ, nhưng chiến đấu không phải trách nhiệm của thanh bài."
Lâm Hữu Tà thờ ơ lên tiếng: "Cứ để mấy người Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng đau đầu đi."
Lão nhân hỏi: "Ngươi cảm thấy Khương Thanh Dương có thể so được với Trọng Huyền Tuân sao?"
Lâm Hữu Tà nói: "Hiện tại vẫn chưa thể. Nhưng dù sao Khương Vọng vẫn còn trẻ hơn."
Lão nhân lại nói: "Mấy thứ như tuổi tác, trạng thái, tâm tình, thời gian ... có thể trở thành cái cớ, thế nhưng đều không có ý nghĩa trước sinh tử. Một đời người có một đời số mệnh, sinh sớm một chút lại là một loại ưu thế."
Lâm Hữu Tà cười cười: "Ta cũng không giải thích thay cho tên họ Khương kia, hắn không sánh được với Trọng Huyền Tuân cũng không liên quan gì đến ta. Hơn nữa, ta chỉ là một tu sĩ Đằng Long cảnh nho nhỏ, giờ bình phẩm về mấy nhân vật thiên kiêu như này thì thực sự cũng hơi tự đại đấy."
Lão nhân không cười nữa: "Ngươi đã có đáp án rồi?"
"Đúng vậy" Lâm Hữu Tà trở nên nghiêm túc: "Ta đã có thể xác định, Khương Thanh Dương không liên quan gì đến vụ án năm đó, mục đích hắn đến Tề quốc cũng rất đơn giản. Sở dĩ hắn quen biết Trọng Huyền Thắng sớm nhất, ta đoán là vì Thái Hư Huyễn Cảnh."
"Tuy nhiên, hắn chắc chắn biết Doãn Quan. Chỗ này có chút vấn đề."
Nói tới đây, nàng lại bổ sung một câu: "Nhưng hắn nói hắn là người tốt, tạm thời ta đồng ý với điều này."
Lão nhân cũng không hỏi nàng làm cách nào xác định như vậy, hình như lão cũng rất có lòng tin với tiểu cô nương này. Sau đó lão nói: "Vậy thì ngươi định làm gì tiếp theo?"
Đến giờ phút này Lâm Hữu Tà mới đứng dậy, nàng nhìn bầu trời xanh lam trong vắt, đôi mắt phát sáng óng ánh: "Con chuột con thì cứ để sau này hẵng bắt, trước tiên thử tìm chuột bự đang trốn kia đã."
Lão nhân gật gù rồi chuyển bước biến mất.
Trước khi đi chỉ để lại một câu nói phiêu đãng trong sân: "Đợi lát nữa sẽ có người đến dọn di thể và di vật của Vũ Nhất Dũ."
Lâm Hữu Tà cũng rời đi mà không chút lưu luyến, chỉ là trước khi bước ra khỏi sân nhỏ thì nàng đột nhiên nhẹ giọng nở nụ cười: "Khương đại nhân, ta thật sự rất tò mò ngươi sẽ làm thế nào.
Bởi vì chuyện mà ngươi cần làm có thể còn khó hơn nhiều so với bắt chuột... khó hơn rất nhiều."
Tiếng cười nhẹ nhàng tiêu tan, cũng không có ai có thể nghe thấy, phiêu đãng trong gió biển.
Nếu như Khương Vọng biết thân phận của lão nhân, biết lão ở ngay gần đó, thì nhất định sẽ cực kỳ vui mừng bởi vì mình không động sát niệm với Lâm Hữu Tà.
Người này tên là Ô Liệt, rất nhiều năm về trước từng nổi tiếng cùng với Lâm Huống. Từng được gọi là Song Kiêu Thanh Bài, xưng là nam Ô Liệt, bắc Lâm Huống, đều là thần bổ danh chấn thiên hạ.
Sau đó Lâm Huống chết trong một đại án kinh thiên động địa.
Không bao lâu sau Ô Liệt cũng từ quan.
Một thời gian sau mới đến thời kỳ Nhạc Lãnh trở thành Bộ thần.
Có thể nói tư lịch của người này còn cao hơn nhiều so với Nhạc Lãnh.
Mà Lâm Hữu Tà lại chính là cháu gái của Lâm Huống.
Nhưng Khương Vọng không hề biết gì về chuyện này, thậm chí lúc Vũ Nhất Dũ nói ra tên của Lâm Huống, mà hắn cũng không biết đó là ai.
Không chỉ riêng Khương Vọng không biết, mà ngay cả Trọng Huyền Tín cũng không biết. Có lẽ bọn hắn có thể lờ mờ biết được sự huy hoàng của người đó qua giọng điệu của Vũ Nhất Dũ.
Nhưng dù sao quá khứ huy hoàng đó xảy ra thì bọn hắn vẫn chưa chào đời.
Chẳng qua người mà Khương Vọng không biết gì kia cũng không hành động gì. Cho dù có gây khó dễ nhưng cũng có chừng mực nhất định, hắn tranh đấu với Lâm Hữu Tà chủ yếu là vì bất đắc dĩ.
Cuối cùng cũng có thể vứt bỏ đống phiền toái lớn từ Lâm Hữu Tà, lúc này Khương Vọng mới có thể ổn định lại tâm tình để cân nhắc kỹ chuyến đi này.
"A Tín." Khương Vọng lên tiếng nói: "Từ chỗ này đến Tiểu Nguyệt Nha còn bao xa?"
Đảo Tiểu Nguyệt Nha nằm ở trung tâm quần đảo ven biển, vừa hay Nguyệt Nha đảo đối diện với Hoài đảo.
Đây là một đảo nhỏ có hình trăng khuyết, chỉ là hướng trăng khuyết đối diện với Hoài đảo, diện tích lại nhỏ hơn nhiều cho nên được gọi là "Tiểu Nguyệt Nha."
Gần đây Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên đã ở đó... đánh một trận với đệ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu - Dương Liễu. Tất nhiên không thể tiếp tục ở lại địa bàn của Điếu Hải Lâu để bị ức hiếp, cho nên Hứa Tượng Càn đã rời khỏi Hoài đảo từ lâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần ở quần đảo ven biển, ngoại trừ một số ít nơi như Quyết Minh đảo và Dương cốc ra thì làm gì có chỗ nào có thể hoàn toàn thoát khỏi sức ảnh hưởng của Điếu Hải Lâu.
Nếu Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên ở Tiểu Nguyệt Nha, hẳn là Yến Phủ cũng ở đó. Dù sao Yến thiếu gia ra biển chính là để tìm bằng hữu bọn họ.
"Ở quần đảo ven biển thì không thể đi lung tung, chỉ có thể cho thuyền đi theo đường hàng hải cố định, đi con đường ngắn nhất thì đại khái mất khoảng một ngày. Nhưng nếu như có được lệnh thông hành, thì có thể trực tiếp bay qua rất nhanh. Cần ta chuẩn bị cho huynh một chiếc không?"
Dù Trọng Huyền Tín vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau trận hãi hùng khiếp vía khi nãy, nhưng nói tới tình huống của quần đảo ven biển thì vẫn rất quen thuộc. Gã được điều đến Vô Đông đảo lâu như vậy, dù sao cũng không phải loại bất tài.
Khương Vọng suy nghĩ một lát rồi nói: "Làm một lệnh thông hành, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Ngoài ra ngươi hãy đưa cho ta một tấm địa đồ, để ta tự tìm. Dù sao chuyến đi lần này còn có việc khác, nếu dẫn theo vị công tử Trọng Huyền gia như ngươi thì chỉ sợ sẽ khiến người khác chú ý."
"Được" Trọng Huyền Tín cũng không khăng khăng theo ý mình.
Cái chết của Vũ Nhất Dũ khiến cho gã thực sự khá hoảng hốt.
Một cường giả Ngoại Lâu Cảnh như vậy mà nói chết là chết, đi theo Khương ca cũng không an toàn như trong tưởng tượng.
"Những chuyện này cứ giao cho ta là được. Khương huynh, sau này nếu có chuyện thì cứ đến tìm ta. Ta chuẩn bị nhân lực chờ huynh ở Vô Đông đảo" Trọng Huyền Tín vỗ ngực nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận