Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 528: Vinh danh Đằng Long mạnh nhất Thái Hư

Độc Cô Vô Địch được vinh danh thành tựu hạng nhất lục hợp: Đằng Long mạnh nhất Thái Hư!
Lần đầu vinh danh thành tựu, được thưởng một ngàn công, một ngàn pháp.
Nếu duy trì được vinh danh này, mỗi tháng được thưởng một trăm công, một trăm pháp.
Đạt vinh danh này, Diễn Đạo Đài tăng thêm một tầng hiệu quả.
Nhìn sơ qua, mức thưởng dành cho vinh danh và vinh danh lục hợp tu sĩ không có gì khác nhau, chỉ khác số công và pháp hơi nhiều hơn một chút, nhưng điểm chính là nằm ở mức thưởng cuối cùng.
Nhấn mạnh là "đạt".
Thưởng cho vinh danh Lục hợp tu sĩ là "Duy trì vinh danh này, Diễn Đạo Đài tăng thêm một tầng hiệu quả."
"Đạt" với "Duy trì", giá trị được thưởng hoàn toàn khác biệt.
Khi Khương Vọng tấn nhập Nội Phủ cảnh, hiệu quả vinh danh lục hợp tu sĩ mang tới sẽ biến mất, vì khi ấy hắn không còn "Duy trì" cái tên này nữa, trong khi hiệu quả vinh danh Đằng Long mạnh nhất Thái Hư vẫn còn có thể tiếp tục.
Chỉ cần hắn đạt được vinh danh Đằng Long mạnh nhất Thái Hư, bất cứ lúc nào, Diễn Đạo Đài cũng được tăng thêm một tầng hiệu quả.
Dạo gần đây hắn không có cống hiến công pháp bí thuật gì cho Diễn Đạo Đài, "Pháp" gần như là không có tiến bộ, nhờ có thưởng pháp cho vinh danh lần này, lập tức nhảy lên đạt 2235 điểm, còn cách Diễn Đạo Đài tầng ba tới mười ngàn điểm pháp, còn xa lắm mới với tới.
Nhưng Thái Hư ảo cảnh mà hắn có là do Tả Quang Liệt để lại, nên hắn chỉ cần đạt được ba thành cống hiến, cũng chính là ba ngàn điểm pháp là giải phong được. Có nghĩa, chỉ còn thiếu có mấy trăm điểm nữa mà thôi, Khương Vọng không khỏi động tâm tư.
Có điều, vì hai vinh danh đạt chồng, nên lúc này hiệu quả vận dụng Diễn Đạo Đài của hắn được tăng lên hai tầng, đạt tới tầng bốn.
Lúc này trên hư ảnh mặt trời của phúc địa, bên cạnh cái tên Độc Cô Vô Địch, ngoài điểm công tích lũy, và số pháp, còn ghi lại vinh danh hắn đạt được, "Đằng Long mạnh nhất Thái Hư", "Thái Hư lục hợp tu sĩ" .
Trông khá là làm người ta tự đắc, nhưng Khương Vọng lại nghĩ, nếu lúc này vẫn còn là Tả Quang Liệt, chắc là vinh danh trên bóng mặt trời đã nhiều đến mức sắp hàng không đủ viết.
Từ khi nó được mình đón lấy, từ hạng phúc địa thứ hai mươi ba Động Chân Khư đã một đường xuống cấp, rơi một lèo xuống phúc địa hạng ba mươi sáu Các Tạo Sơn, quả thực là không có cái gì để mà tự đắc.
Trải qua nhiều sự việc, Khương Vọng đã xây dựng một thói quen đào sâu vào bản chất khi suy nghĩ một vấn đề. Loại đi các thu hoạch của bản thân hắn, nếu chỉ nhìn vào bản thân Thái Hư ảo cảnh, thì quy tắc của Thái Hư ảo cảnh quả thực rất khích lệ cường giả, giúp cường giả trở nên mạnh mẽ.
Từ việc định ra các vinh danh như "Đằng Long mạnh nhất Thái Hư", Khương Vọng mơ hồ nhận ra, Thái Hư ảo cảnh có một hệ thống vinh danh rất là công bằng, chính trực.
Điểm tốt của hệ thống vinh danh này là, cứ nhìn tên khí phổ các nước đưa ra là biết. Chỉ có tên và khí, không có tên người. Tên khí phổ ở một mức độ nào đó sẽ ảnh hưởng tới thứ tự được xếp hạng của nó, chỉ là hiện giờ tên khí phổ của các nước chưa có đủ sự thuyết phục mà thôi.
Nếu vinh danh trong Thái Hư ảo cảnh có thể trở nên phổ biến, thì đến một ngày Thái Hư ảo cảnh công khai, nó sẽ tạo nên một sự ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng nếu Thái Hư ảo cảnh mở rộng ra tới tất cả tu sĩ, thì sự ảnh hưởng của nó tới thực tại, sẽ là vô cùng đáng sợ... Những người đang nắm quyền kia, có ai mà chịu như thế! Những bá chủ hiện nay, e là cũng sẽ không cho phép có một thứ có sức ảnh hưởng hơn cả quốc gia, tông môn.
Thái Hư ảo cảnh có thể tồn tại được, không biết phía sau đã phải trải qua bao nhiêu đấu tranh. Nó muốn khuếch trương, ắt không thể dễ dàng. Nên có lẽ đây cũng là lý do tại sao trước kia Trọng Huyền Thắng từng bảo có lẽ Thái Hư ảo cảnh sẽ mở không gian mới, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Có điều những chuyện này còn chưa tới phiên Khương Vọng phải bận tâm, ít nhất bây giờ hắn chỉ cần hưởng thụ lợi ích của nó mang lại, sau này có khi còn được hưởng lợi nhiều hơn. Những chuyện ở tầng cao hơn, có nhảy cỡn lên cũng không với tới, chi bằng để cho những người ở tầng cao hơn bận tâm thôi.
Đánh nhau trận này với Tả Quang Thù, coi như là trận đầu chiến trường thần hồn quyết định sự thắng bại, đã giúp Khương Vọng có được rất nhiều lợi ích.
Chỉ có một điều, sau khi nhìn thấy lam giao trong Thông Thiên Cung của Tả Quang Thù, rồi nhìn lại triền tinh chi mãng cả ngày chỉ biết treo mình trên tinh hà trong Thông Thiên Cung của mình... Khương Vọng không khỏi cảm thấy không vừa mắt.
Triền tinh chi mãng đúng là từng chứng tỏ mình có linh tính nhất định, nhưng so với lam giao có thể tham dự thẳng vào chiến đấu thần hồn kia, rõ ràng là có sự chênh lệch khá xa. Có lẽ cần phải có một lần tấn thăng nữa thì mới được, nhưng tấn thăng đạo mạch chân linh không thể gấp, đây là một quá trình rèn luyện rất lâu dài.
Có điều, lần này chủ động lấy sức mạnh thần hồn tấn công Thông Thiên Cung của Tả Quang Thù, đã giúp Khương Vọng hiểu rõ được vài chuyện.
Ví dụ như vì sao cả ngày Khương Yểm đều núp trong Minh Chúc? Chắc hẳn là vì cả Thông Thiên Cung chỗ nào cũng bài xích y. Như vậy xem ra, cho phép y “an cư” trong minh chúc trong Thông Thiên Cung, có lẽ là quá tốt.
Nhớ lại toàn bộ trận chiến với Tả Quang Thù, mỗi một chi tiết đều đáng để được tỉ mỉ nghiên cứu.
Mặc dù lần này hắn lại thắng Tả Quang Thù, nhưng điều ấy không có nghĩa hắn có quyền coi thường sức lực của Tả Quang Thù. Như hắn đã nói, điểm thua duy nhất của Tả Quang Thù, đại khái là bị thiếu bản năng chiến đấu do vô số lần chiến đấu sinh tử tích lũy ra.
Hai lần bị nhốt vào "Thủy lung", cảm giác không chỗ nào không có nước kia, mỗi một giọt nước nguyên lực đều mang theo ý chí của Tả Quang Thù.
Khương Vọng chưa lần nào chính diện phá được "Thủy lung", nhưng việc đích thân cảm nhận khả năng dễ dàng khống chế sức mạnh của nước một cách tỉ mỉ kia đã mang đến dẫn dắt rất lớn cho Khương Vọng, nhất là cho việc tu luyện Hỏa Nguyên Đồ Điển, giúp hắn ngày càng hiểu sâu hơn về "Lửa". Sự "Hiểu biết" này, thể hiện lên chiến lực.
Khả năng khống chế nước của Tả Quang Thù có thể nói là hoàn mỹ, trước khi biết thân phận y, có bảo y là thủy tộc, Khương Vọng cũng tin.
Sau khi biết thân phận y, mới thấy khả năng khống chế này là không có gì bất ngờ. Dù gì cũng là đệ đệ của thiên kiêu Đại Sở Tả Quang Liệt, thiên tài là chuyện bình thường, không phải thiên tài mới làm cho người ta kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, Khương Vọng chợt sửng sốt. Hắn nhớ tới lúc đầu, Tả Quang Thù từng nói "Ta không nên thua".
Đột nhiên cảm thấy mình hiểu được những lời này. Là đệ đệ của Tả Quang Liệt, không thể tránh được cái gì cũng bị người ta mang ra so với Tả Quang Liệt, nên đương nhiên là không nên thua.
Đứng dưới ánh sáng chói mắt của Tả Quang Liệt, đương nhiên phải gánh chịu áp lực lớn vô cùng. Bây giờ Tả Quang Liệt đã chết, Tả thị là danh môn Đại Sở, rất cần phải đẩy ra một thiên tài mới, để chứng tỏ gia tộc vẫn cường thịnh không suy, nên Tả Quang Thù lại càng không nên thua.
Y đúng là có lý do để không thể thua bất kỳ một người nào cùng cấp.
Kết thúc một ngày tu hành, lúc tìm được Trọng Huyền Thắng, hắn đang ra lệnh gì đó cho thuộc hạ, hẳn là chiêu trò gì đó để đập đám thủ hạ kinh thương của Trọng Huyền Tuân.
Những chuyện này là cơ mật, vậy mà Thập Tứ đứng canh bên trong cửa lại không hề cản hắn.
"Tới rồi?" Trọng Huyền Thắng liếc Khương Vọng một cái, khoát tay ra hiệu cho những người khác lui ra, hỏi: "Đứng nhất?"
Hắn biết tiến độ của Khương Vọng trong Thái Hư ảo cảnh.
Với thực lực của hắn, cũng có thể tranh một cái Thái Hư lục hợp tu sĩ vinh danh. Nhưng một là hắn không có nhiều thời gian để dành cho chiến đấu trong Thái Hư ảo cảnh, vừa đảm bảo tiến cảnh tu vi vừa đấu trí đấu dũng so găng với đối thủ làm ăn, như thế rất là khó. Thứ hai là, hắn vốn có nhu cầu che giấu thân phận trong Thái Hư ảo cảnh, ẩn giấu thực lực; thứ ba, thật ra Thái Hư ảo cảnh đối với hắn không quan trọng lắm. Bí tàng của Trọng Huyền gia đã đủ khiến hắn hoa cả mắt, giá trị của Diễn Đạo Đài đối với một đệ tử danh môn như hắn, chẳng có bao nhiêu.
Hơn nữa có thu thập của Trọng Huyền gia hỗ trợ, cấp bậc Diễn Đạo Đài của hắn nhất định là ở trên Khương Vọng, nên lại càng không quan tâm cái mớ phần thưởng vinh danh kia. Hắn chỉ cần thường xuyên tập luyện một chút trong Luận Kiếm đài, để giữ sự bén nhạy với chiến đấu.
"Ừ." Khương Vọng tìm đại một chỗ ngồi xuống. Chẳng có gì mà phải ra vẻ, hắn không phải Hứa Tượng Càn.
"Giữ tiếp nhá." Trọng Huyền Thắng nói: "Thái Hư ảo cảnh có lẽ quan trọng hơn ta biết."
"Lại có tin gì rồi à?" Khương Vọng hỏi.
"Không chắc chắn, nhưng mà không có gì xấu."
Hình như hồi trước Trọng Huyền Thắng cũng đã từng nói Thái Hư ảo cảnh có thể sẽ mở rộng quy mô ra rất lớn, nhưng đến giờ mà vẫn chưa thấy gì. Dù gì hắn cũng vẫn chưa được nắm quyền lực tối cao của Trọng Huyền gia, nên tin tức liên quan đến một tồn tại như Thái Hư ảo cảnh, hắn chưa có tư cách được tham dự.
"Xem ra Vương Di Ngô không tham dự Thái Hư ảo cảnh." Trọng Huyền Thắng nói tiếp.
Đây là điều cả hai đều nghĩ. Với thực lực của Vương Di Ngô, không có khả năng không trở thành hạng nhất Đằng Long cảnh của Thái Hư ảo cảnh, Khương Vọng một đường đánh lên, nhưng chưa bao giờ gặp được y.
Khương Vọng vừa gật đầu vừa nghĩ, đối với những người vừa có thực lực vừa có bối cảnh như Vương Di Ngô, Lý Long Xuyên, Thái Hư ảo cảnh không có giá trị lớn, họ không tham dự là điều hiểu được. Nhưng mà nếu là vậy, tại sao phúc địa khiêu chiến mỗi tháng một lần, lại vẫn có nhiều cường giả đổ xô vào như vậy?
Cái cường giả Nho Môn kia, còn chuẩn bị rất kĩ, tu luyện Quân tử cửu kiếm rồi mới bắt đầu khiêu chiến, chẳng lẽ chỉ để khiêu chiến Tả Quang Liệt? Có lẽ đối với những cường giả đủ sức tranh đoạt phúc địa này, Thái Hư ảo cảnh còn có một dạng lợi ích khác...
Có điều Trọng Huyền Thắng không biết chuyện này của phúc địa, câu trả lời có lẽ phải chờ đến khi hắn chân chính thắng một lần phúc địa khiêu chiến rồi mới biết được.
Trọng Huyền Thắng đứng dậy khỏi cái ghế to tướng: "Đi thôi, đi giúp lau mông cho ngươi."
Chuyện Địa Ngục Vô Môn đã xử lý xong, hắn nói không sai, chuyến đi Bí cảnh Thất Tinh Lầu của Khương Vọng có lưu lại tai họa ngầm.
Tình huống thu hoạch toàn thắng của hắn trong ẩn tinh thế giới đã được Điền Thường che giấu, không bị Điền An Bình dò ra.
Nhưng từ tin tức lấy được từ trước đó về Bí cảnh Thất Tinh Lầu, và sau đó Trọng Huyền Thắng trở lại đó xem xét, đã tìm ra dấu vết bố trí của Văn Liên Mục.
Nhất là sau khi Khương Vọng rời đi, Văn Liên Mục định kích động Tụ Bảo thương hội phản kích toàn lực trước khi tan vỡ, phối hợp với nhau một phát san bằng mọi hoạt động làm ăn của Trọng Huyền Thắng. Nắm bắt thời cơ tinh chuẩn như vậy, nếu nói tin tức kia không phải hắn thả ra, Trọng Huyền Thắng không tin đâu.
May mà Tô Xa suy sụp sớm, khiến kế hoạch của Văn Liên Mục gặp phải cản trở, hơn nữa giữa bọn họ còn đấu nhau một trận, mới giúp Trọng Huyền Thắng không bị đả kích gì nghiêm trọng.
Có điều từ chuyện này có thể nhìn ra được, có lẽ Văn Liên Mục từ đường dây nào đó, phát hiện ra thọ hạn của Khương Vọng bị thiếu hụt.
Đợi đến khi Khương Vọng hoàn toàn thành tựu thần thông Nội Phủ, Văn Liên Mục sẽ biết ngay hắn đã có thu hoạch trong Bí cảnh Thất Tinh Lầu. Một khi tin tức này bị Điền An Bình biết...
Loại người điên kia, là cái loại mà Trọng Huyền Thắng không muốn trêu chọc vào, nên mấy ngày nay hắn không ngừng bận rộn che giấu chuyện này, và chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Khương Vọng liếc một cái, nhưng không cãi lại, cùng đi ra khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận