Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1450: Trên bầu trời nghiêng biển kiếm (1)

Lại nói Khương Vọng dùng một kiếm Khuynh Sơn, đâm xuống nhân gian, khiến sương mù quỷ dị quanh người Yến Tử tiêu tán, phá Huyết Diện, chém đứt Bức Sí, thế dễ như bỡn.
Một kiếm này đã thể hiện sức mạnh ngay trước mặt vạn quân.
Trăm ngàn binh sĩ của cả hai phe trận doanh Tề, Cảnh đều nhìn thấy rõ.
Một kiếm đó, đã phân giới hai miền nam bắc, tiêu diệt một nhân ma là cường giả Ngoại Lâu cảnh.
Ai nấy đều giật mình.
Trận doanh bên Tề cuối cùng cũng đã hiểu được lời Lâm Tiện nói, có câu "Mãi mãi không có chiến lực Nội Phủ mạnh nhất" đó, đã hiểu thế nào là Nội Phủ cực hạn vượt quá sức tưởng tượng.
Hôm nay giết Yết Diện đã thế này, vậy hôm giết Vạn Ác, Tước Nhục, Trảm Thủ, thì phong tư đến bực nào!?
Lâm Tiện có thể được nhìn thấy tận mắt trận chiến đó, quả thật là mười phần may mắn!
Mặt Tạ Bảo Thụ không thể hiện cảm xúc, nhưng trong lòng chua chát, cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù hồi đó ở Lâm Truy, thúc phụ Tạ Hoài An đã hối hắn, bảo hắn mau mau đi giảng hòa với Khương Vọng, nhưng trong lòng hắn có sự kiêu ngạo, và sự không cam tâm, định bụng khi Ôn Đinh Lan và Yến Phủ định hôn, sẽ tiện thể hắn nhân tiện tay đất đi khi dễ một chút dạy cho Khương Vọng một bài học, kết quả ngược lại mình lại bị người ta tẩn cho một trận...
Vào Thái y viện nằm, còn bị người ta tìm tới cửa hỏi thăm sức khỏe, rồi chặn ngoài đường giễu cợt...
Hắn đường đường là thiên kiêu Ngoại Lâu cảnh, tên không bằng Khương Vọng, tước không bằng Khương Vọng, quan không bằng Khương Vọng... Vì đủ mọi loại nguyên nhân, nên càng ghét Khương Vọng, tức đến cành hông, mà lại không làm gì được.
Thật là giận cũng phải đến bảy tám cân!
Lần này tới Tinh Nguyệt Nguyên, chính là mong để kiến công cầu tước.
Hắn thậm chí đã nghĩ xong, chờ đến khi công lớn tới tay, có tước trên người, sẽ lại đến phố lớn Lâm Truy gặp Khương Vọng, ngay trên đường khiêu chiến, đánh cho tên kia một trận tơi bời, gây bão toàn thành...
Để thế nhân biết được, Lâm Truy còn có Tạ Bảo Thụ hắn!
Thế nhưng hôm nay lại bỗng phát hiện ra... nếu thật sự động tay động chân, cũng chưa chắc là thắng được.
Thật sự là kìm nén đến điên người.
Kìm nén đến cả người ngứa ngáy.
Nhưng chỉ có thể kiềm chế.
Trong trận doanh Cảnh quốc, một thiên kiêu trẻ tuổi hông đeo hồ lô xanh nói: "Nếu đại chiến nổ ra, phải giết người này trước!"
Âm thanh hắn vang vào tai các vị thiên kiêu.
Người nói những lời này, chính là người "Tu dĩ đào hoa tá thanh mai", nổi danh về phong lưu - Từ Tam.
Hắn thuần túy là cân nhắc vấn đề từ góc độ thắng bại chiến tranh, loại thiên kiêu có tư thế vô địch như Khương Vọng, rất dễ tạo nên ưu thế trên chiến trường. Nếu không sớm giải quyết, loại biến số thiên kiêu này rất khó khống chế.
Vương Khôn quản lý Đài Kính Thế lập tức phụ họa: "Từ huynh nói có lý, hai quân hợp chiến, phải giết kẻ có danh tiếng cao nhất là Khương Thanh Dương này trước, chính là chém kỳ đoạt thế!"
Một kiếm xuất ra ở Tinh Nguyệt Nguyên không chỉ gây chấn động ở khu vực tiền quân.
Mà cả hai tướng đài ở hai đầu Tinh Nguyệt Nguyên cũng không thể bỏ qua một kiếm sáng chói đó.
Tuy chỉ ở cấp Nội Phủ, nhưng đã nhìn ra được tư thế tuyệt thế.
"Ngươi có thấy không?" Tướng quốc Đại Trụ Liên Kính Chi hỏi.
Đứng khá xa phía sau là nữ nhi của ông ta, Liên Ngọc Thiền, cũng là tu sĩ có thiên tư cao nhất trong nhóm trẻ tuổi đồng lứa, hiện chỉ giữ chức vụ thân binh, canh giữ tướng đài.
Liên Kính Chi lần này mang nàng ta theo, với mục đích để nàng ta quan sát cho biết.
"Có thấy." Liên Ngọc Thiền nói có gương mặt trái xoan, đường nét rất đẹp.
Sau đó bổ sung thêm: "Thấy rất rõ."
Nàng vốn đẹp như người trong tranh, nhưng đội khôi mặc giáp, tự nhiên cũng có sát khí lạnh lùng.
Liên Kính Chi nhàn nhạt: "Đến khi nào ngươi đâm ra được một kiếm này, ta mới có thể an tâm tá giáp."
Liên Ngọc Thiền khẽ mím môi không đáp, nhưng cặp song kiếm sau lưng… reo vang.
Đông tây đối chọi nhau, giữa là gợn sóng.
Trên điểm tướng đài ở cánh đông, thống lĩnh binh mã Húc quốc Phương Hựu không nhịn được khẽ nghiêng người: "Đây chính là Khương Vọng?"
"Đây chính là Khương Vọng." Tây Độ phu nhân lãnh đạm trả lời: "Có thực lực, xứng với đại danh. Lứa trẻ tuổi Dung quốc ta, không có ai đuổi kịp được."
"Hắn đã được công nhận là cổ kim đệ nhất Nội Phủ, đối thủ sẽ không còn giới hạn ở cùng thế hệ." Phương Hựu lắc đầu, giọng đầy thâm ý: "E là chẳng đến mấy năm, sẽ tới phiên đám già chúng ta đi so với hắn."
"Ngươi nói mấy năm..." Tây Độ phu nhân nói được một nửa, thì đột ngột quay đầu, nhìn về phía tiền trận, lộ vẻ hoảng sợ!
Phương Hựu cũng bỗng nhiên thất sắc.
Họ đều cảm nhận được, có một sức mạnh khủng bố... Phủ xuống!
Ngay tại vị trí thiên kiêu hai đại trận doanh Tề Cảnh giằng co, ở địa phương Khương Vọng một kiếm chém diệt sinh cơ Yết Diện Nhân Ma...
Tại khu vực có thể gọi là giới tuyến kia.
Huyết Diện băng giải, Bức Sí gãy lìa, cả cơ thể Yết Diện Nhân Ma bắt đầu khô quắt lại...
Ở ngực nàng ta đột ngột xuất hiện một viên tròn màu trắng bạc, nảy vụt lên.
Chỉ chớp mắt tỏa ra ánh sáng trắng bạc, sáng ngời vạn đạo!
Khiến những ai đang nhìn vào đều bị chói làm nhức mắt, không thể không nhắm mắt lại.
Có không ít sĩ tốt còn bị chảy cả máu mắt.
Trong mắt tu sĩ siêu phàm, viên tròn màu trắng bạc nảy lên, tỏa ra ánh sáng mạnh, hóa thành một con thần long màu bạc, lượn một vòng dưới đất, cuốn Yết Diện Nhân Ma lên, xông thẳng lên trời!
Cuối cùng chỉ còn nhìn thấy một làn ánh sáng màu trắng bạc vút tới chân trời, ở đó còn sáng hơn cả ánh sáng mặt trời, càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa...
Không đúng.
Vầng sáng màu trắng bạc kia lại dần dần rõ ràng, lại càng lúc càng gần.
Bay vòng vòng trên bầu trời!
Đến khi … mọi người có thể nhìn rõ hình dạng của nó là một thanh trường kiếm, mũi kiếm hướng xuống dưới, nhắm thẳng vào Khương Vọng… phóng xuống.
Bầu trời mênh mông vang tiếng kiếm minh.
Như cửu thiên động lôi đình.
Kiếm quang màu trắng bay vùn vụt, lấy thanh trường kiếm kia làm trung tâm, tỏa rộng ra cả bầu trời.
Như ngân điện loạn vũ.
Bầu trời trở thành trang giấy, kiếm khí thành bút, không ngừng vẽ nên đường nét lên đó.
Kiếm khí bùng nổ, tạo thành một tấm lưới điện trải khắp trời.
Trong tiếng rít khủng bố, chúng trở nên càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng khoe khoang.
Tạo thành biển kiếm quang.
Biển kiếm trên bầu trời nghiêng đi.
Rồi rơi xuống nhân gian!
Biển kiếm quang màu trắng choán hết cả bầu trời, không chút lưu tình nghiêng xuống.
Binh sát do trăm ngàn đại quân đối đầu nhau sinh ra bị ép thấp xuống mấy trượng!
Kiếm quang vô cùng vô tận rơi xuống.
Giống như...
Trời sập!
Trời sập xuống, cả bầu trời đều ép xuống.
Bầu trời mở ra một khe rách, biển kiếm như nước thiên hà, lấy Khương Vọng làm trung tâm, nghiêng nghiêng đổ xuống! Nhân tiện bao phủ luôn đại chiến trường.
Là dạng cường giả gì, mà không nói một lời, đã hạ xuống sát chiêu?
Khương Vọng nghĩ ngay đến nhân vật Dư Bắc Đấu từng nhắc tới, đệ nhất nhân ma Yến Xuân Hồi.
Ngay cả nhóm Chân Nhân mạnh nhất hiện thời Dư Bắc Đấu, mà thật sự đối mặt với phi kiếm của Yến Xuân Hồi, cũng chỉ có cách nhờ mệnh huyết để sống lại, huống gì Khương Vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận