Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2402: Kinh Huyền

Thuyền lầu Phi Vân có ba ngàn giáp sĩ, Khương Vọng còn bay trên mây.
Bờ bên kia sông thật sự có Vương tước, thật sự bày ra đại quân, cắm xong căn cứ. Thậm chí trước giới hà không có vị trí cố định này, còn hao phí tài nguyên bỏ trốn trận pháp hung ác.
Hiển nhiên đã sớm chuẩn bị trước đợt tấn công của Nhân tộc.
Nhưng người có tên, cây có bóng.
Khương Vọng dùng xích kéo Ngư Quảng Uyên xuyên qua Mê giới như kéo chó, sau lại chính diện đánh tan Ngao Hoàng Chung, đã sớm bị Hải tộc biết được.
Đại kỳ Võ An vừa giương lên, binh sĩ trên thuyền Phi Vân lâu khó khăn lắm mới thành trận.
Lại chỉ nghe tiếng nổ vang liên miên, ánh lửa không dứt, đại trận vốn nên dùng cho hai quân đối chọi, trực tiếp bị hủy hoại trong một vụ nổ. Vốn nên giết địch mà lại dùng để cản địch.
Đại quân Hải tộc tập trung hỏa lực ở đây, chỉ trong nháy mắt đã thành trận, lại ngay lập tức chuyển hướng chạy trốn!
Thuyền lầu Phi Vân đang di chuyển cao tốc bỗng ngừng lại đột ngột, duy chỉ có Khương Vọng là không hề chậm trễ, một mình vượt qua ánh lửa, gánh chịu sức bộc phát của đại trận Hải tộc để đuổi theo kẻ địch.
Nhưng chỉ thấy binh sát mênh mông, ánh biển trùng trùng, căn bản không thể nhìn thấy chủ tướng ở nơi nào.
Bí thuật dò xét của Trần Trị Đào thấy rõ ràng, bên bờ sông này chỉ có một Vương tước Hải tộc, hơn nữa diện mạo cực kỳ trẻ trung, xem ra không thể chèo chống nổi một hiệp... Đáng tiếc dưới chân quá trơn trượt, chạy trốn quá kiên quyết.
Khương Vọng xoay người lại vồ một cái, nắm gọn toàn bộ ánh lửa sinh ra từ vụ nổ liên miên kia trong lòng bàn tay. Công sự phòng ngự được Hải tộc giới vực Nhâm Ngọ kiến tạo tỉ mỉ bên bờ giới hà này cũng theo đó mà tiêu tán.
Lúc này, Trần Trị Đào và Điếu Long chu của hắn mới vượt sông đi đến.
Vị đại sư huynh Điếu Hải lâu này mang vẻ cảm khái:
"Hầu gia đã đạt đến cấp độ dùng danh tiếng để giết địch, ta chém giết ở Mê giới bao năm nhưng cũng khó mà nhìn thấy bóng lưng!"
Kiệu hoa ai ai cũng nhấc, Khương Vọng không tiếc lời tâng bốc:
"Ta nghĩ bọn họ đã đoán được Trần sư huynh đang rình rập chờ thời cơ, nếu không đã chẳng đến mức không buồn vùng vẫy."
Hai người nhìn nhau cười, dường như mọi ân oán đều tiêu tan.
Vì vậy chia binh làm hai đường, từng người tự càn quét, sau bốn canh giờ, lại gặp ở trước giới hà.
Đầu này của giới hà không có sương mù.
Nhưng bờ bên kia sông vẫn nhìn thấy gì.
Giới hà này, đi thông tới Long vực Sa Bà.
Bọn họ đã càn quét toàn bộ hải sào của giới vực Nhâm Ngọ, rồi lại tụ tập trước giới hà, hầu như không có hao tổn về mặt quân số. Lý do là vì Nhâm Ngọ Hải tộc đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, khi đại quân Nhân tộc đuổi tới, chỉ có hải sào trống rỗng.
Nhưng công việc càn quét lại không thể không làm, thậm chí còn phải dò xét cả đất hoang. Đây là bổn phận của tướng lĩnh. Bằng không nếu lúc toàn lực tiến công Sa Bà long vực mà lại gặp phải tập kích từ phía sau lưng, đó mới là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
"Ta nhất định phải nghĩ cách làm quen với vị Vương hai chữ này một chút."
Khương Vọng cảm khái nói:
"Chạy trốn rất giỏi!"
Vị Vương tước Hải tộc tạm thời chưa biết tên này, đúng là chạy trốn vượt xa người thường, không chỉ bản thân đi nhanh, binh lính dưới trướng không một ai tụt lại phía sau. Hơn nữa mấy hải sào đều đóng gói sạch sẽ, không để lại cho bọn họ nửa điểm chiến lợi phẩm.
Trần Trị Đào cũng phỉ nhổ theo:
"Chẳng có phẩm cách của cường giả, đúng là hèn nhát!"
"Cái này thì không thể nói vậy được."
Khương Vọng đáp lại:
"Chính việc rút lui này mới thấy được công phu chân chính. Dẫn vạn quân xung trận, quét sạch trận địa địch như cuồng phong vũ bão, không có gì đáng kể, chỉ cần một kẻ vũ dũng là làm được. Nhưng trong lúc bại trận vẫn có thể duy trì quân thế, thua mà không tan, lui mà không suy... Trong tình thế nguy nan, có thể bảo toàn quân lực, đó mới đúng là danh tướng thực sự."
Trần Trị Đào như đang suy tư:
"Lời này thật hợp tình hợp lý, khiến người ta tỉnh ngộ, nắm được diệu lý binh pháp. Trần mỗ tuy không hiểu binh pháp, nhưng cũng thấy có lý. Võ An hầu quả không hổ danh là danh tướng đương thời!"
Khoe khoang vài câu cũng đã đủ rồi, Khương Vọng không dám thật sự tự xưng là danh tướng, vội nói:
"Đây đều là lời của Tồi thành hầu đời đầu, ta chỉ lặp lại lời người khác mà thôi. Trần huynh tuyệt đối đừng lấy hai chữ danh tướng ra làm ta hổ thẹn!"
"Ngao Hoàng Chung tự xưng là danh tướng, bị ngươi đánh thành ra cái dạng gì? Trên chiến trường Tề Hạ có bao nhiêu danh tướng, cuối cùng lại là ai lập được công lớn? Võ An hầu, ngươi đừng khiêm tốn nữa!"
Trần Trị Đào chân thành nói:
"Hiện giờ Sa Bà long vực đã ở ngay trước mắt, chúng ta có đánh hay không, đánh như thế nào, vẫn cần danh tướng như ngươi quyết định!"
Thằng nhãi được lắm, hóa ra đang đợi ở chỗ này đây!
Đoàn kết hợp tác với Trần Trị Đào, gánh vác trách nhiệm nguy hiểm là Khương Thanh Dương.
Tên này nhìn bề ngoài thành khẩn chất phác, thực ra lại xấu xa đến thế!
Khương Vọng phản ứng kịp thời, nhưng đùn đẩy đã không còn kịp, dù sao Điếu Hải lâu nhà người ta quả thật không luyện binh, vẫn luôn giữ kiểu dáng của tông môn. Hắn bèn nói:
"Chuyện danh tướng đừng nhắc lại nữa, nhưng Trần sư huynh đồng ý tiếp nhận quân lệnh của ta, liên thủ chinh chiến với ta, trong lòng ta cũng khuây khỏa! Đồng lòng hướng tới, chung sức tiến bước, lo gì không phá được Hải tộc?"
Không đợi Trần Trị Đào nói ra những chuyện khác, hắn lại phân phó:
"Nhiệm vụ ngươi nhận được là gì? Ngươi có suy nghĩ gì đối với Sa Bà long vực? Nói ta nghe một chút về tình huống mà ngươi biết đi."
Đây chính là mệnh lệnh rồi!
Trần Trị Đào có vẻ như đang vác đá đập chân, nhưng cũng chỉ đành cứng đầu nói:
"Sùng Quang trưởng lão, Tuyên Uy kỳ tướng cùng với Kỳ Nguyên soái của các ngươi, bọn họ đã gặp nhau ở Hoàng Đài giới vực, bàn bạc thế cục của Mê giới, đạt thành hợp tác. Chi tiết cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng ta nhận được mệnh lệnh là thảo phạt Sa Bà long vực."
Nếu Khương Vọng có thể biết được những gì Huyết Vương đã trải qua, chắc sẽ biết được cuộc gặp mặt của tam đại thế lực gần biển xảy ra khi nào, cũng sẽ vỗ tay tán thưởng sự kiên cường của Huyết Vương. Thử nghĩ xem nếu Huyết Vương đang tranh đấu với Tuyên Uy kỳ tướng Dương Phụng mà chậm một bước, đụng phải Sùng Quang và Kỳ Tiếu đến để hội đàm, rất có thể sẽ bị giết ngay tại chỗ...
"Về phần suy nghĩ đối với Sa Bà long vực..."
Trần Trị Đào nói:
"Đương nhiên ta hy vọng có thể đánh bại vực này, giành được lợi ích to lớn cho Nhân tộc của chúng ta. Nhưng cụ thể làm thế nào, vẫn là phải để Hầu gia quyết định. Dù sao nghề chuyên môn cũng có người chuyên môn, ngài mới là chuyên gia!"
Cây cờ này lại được đưa trở về.
Thân là quân công hầu chuyên nghiệp, trước khi xuất chinh lần này, Khương Vọng đã tìm hiểu qua những thông tin cơ bản.
Biết rõ hiện tại Chân Nhân trấn thủ Phù Đồ tịnh thổ là Đông Vương cốc Độ Ách Tả Sứ Quý Khắc Nghi. Chân Vương trấn thủ bên Sa Bà long vực thì là Man Vương Ngạc Phong.
Phù Đồ tịnh thổ là nơi phát triển ngắn nhất trong sáu cứ điểm của hai tộc, dù sao lịch sử của nó cũng bắt đầu từ năm Trọng Huyền Phù Đồ bỏ mình.
Cùng lúc đó, Phù Đồ tịnh thổ cũng là cứ điểm rộng mở nhất của Nhân tộc trong Mê giới. Tuy do Chân Nhân Tề quốc sáng tạo, nhưng không thuộc về Tề quốc. Tuy lấy tên tịnh thổ nhưng không thuộc về Phật môn. Nó mở rộng cửa cho tất cả Nhân tộc, che chở cho Nhân tộc.
Quyết Minh đảo, Điếu Hải lâu, Dương Cốc, Huyền Không tự, Đông Vương cốc... Thế lực khắp nơi đều có cứ điểm ở đây.
Bắt đầu từ chính Phù Đồ tịnh thổ, mấy cứ điểm của Nhân tộc ở Mê giới mới bắt đầu mở rộng ra phạm vi lớn.
Trước Phù Đồ tịnh thổ, Mê giới tuy do Đông Vực chung sức phòng thủ, thiên hạ cùng nhau gánh vác. Nhưng thế lực khác nhiều lắm chỉ có thể chiếm cứ vài tòa phù đảo, mấy cứ điểm đều do ba thế lực lớn ở gần biển khống chế.
Cũng may bên trong Thương Ngô Cảnh còn có một Bồng Lai đảo, Thiên Tịnh quốc còn có một Tam Hình cung. Cùng với một cứ điểm khác đã bị Hải tộc phá hủy, nơi đã từng có thế lực của Đông Vương cốc tồn tại.
Quý Khắc Nghi và Ngạc Phong ai mạnh ai yếu, không đến phiên Khương Vọng phán đoán. Nhưng Sa Bà long vực với lịch sử gần như ngang hàng với Mê giới, chắc chắn nội tình phải mạnh hơn Phù Đồ tịnh thổ rất nhiều.
Chỉ có điều mức độ kịch liệt của chiến tranh Mê giới luôn trong sự khống chế cố ý vô tình của hai tộc, chỉ phát sinh ở dưới cấp độ Động Chân. Loại tích lũy năm tháng lâu dài này, mới không hoàn toàn chuyển hóa thành năng lực chiến tranh.
Thế cho nên Phù Đồ tịnh thổ có thể đánh qua đánh lại với Sa Bà long vực.
Cùng là năm tháng ngắn ngủi, Nguyệt Quế hải có thể giết đến khó phân thắng bại với Thương Ngô cảnh lịch sử lâu đời.
Chân Quân Hoàng Chủ không tùy tiện ra tay ở Mê giới, là thái độ ăn ý mà hai tộc duy trì từ lâu.
Đương nhiên loại ăn ý này cần phải duy trì.
Nếu chiến trường Mê giới không còn tồn tại, bất kể là Hải tộc đánh tới gần biển, hay là Nhân tộc đánh tới Thương Hải, đều phải trả giá càng nhiều.
Nhưng nếu Kỳ Tiếu thật sự muốn lật đổ Sa Bà long vực, thì trận chiến Diễn Đạo gần như không thể tránh khỏi.
Chênh lệch nội tình giữa Sa Bà long vực và Phù Đồ tịnh thổ, cũng sẽ thể hiện trong lần giao phong này.
Sa Bà long vực còn dư lực thiết lập trạm kiểm soát ở giới hà của giới vực Nhâm Ngọ, Phù Đồ tịnh thổ cũng chỉ có thể phong tỏa tứ cảnh, chuyên chú vào tranh phong với Sa Bà long vực.
Nhưng nói đi thì phải nói lại.
Chỉ cần Hoàng Chủ không ra tay, Man Vương Ngạc Phong có Chân Nhân Quý Khắc Lam chính diện chống đỡ.
Khương Vọng hắn liên thủ với Trần Trì Đào, sao lại không thể xông được vào Sa Bà long vực?
Khương Vọng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói:
"Kỳ soái chỉ lệnh cho ta chạy tới Sa Bà long vực, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, tiếp theo nên làm thế nào còn cần chờ đợi thông báo bước nữa."
"Trong Mê giới truyền tin không dễ dàng gì, chuyện quân lệnh bỏ sót thường xuyên xảy ra."
Trần Trị Đào nhắc nhở.
Vị trí của bọn họ lúc này cách giới hà chừng ba dặm. không dám tùy tiện đóng quân ở bờ sông. Dù sao bờ sông bên kia cũng cất giấu cự thú đáng sợ.
Khương Vọng nói:
"Ta hiểu đạo lý quân cơ tự quyết, nếu có cơ hội thích hợp, chúng ta nhất định phải nắm chắc... Cho nên mới phải phiền Trần huynh chú ý tình huống phía đối diện nhiều hơn."
Lông mày Trần Trị Đào rất nặng nề, hắn lắc đầu nói:
"Cùng một cách thức, nhưng không thể sử dụng đến lần thứ hai. Đối phương cảnh giác như vậy, tất nhiên là đã có chuẩn bị."
Khương Vọng khích lệ:
"Ngươi hãy nghĩ cách đi, chỉ có ngươi mới có bản lĩnh này thôi."
Trần Trị Đào liếc nhìn hắn một cái, nghĩ đến chuyện lát nữa vẫn muốn đối phương đứng ở phía trước, bèn do dự nói:
"Việc này rất khó làm, ta phải suy nghĩ kỹ đã!"
Võ An hầu hài lòng gật gật đầu, dạo bước trên không trung một hồi, quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh chiến trường một phen, lại nói:
"Trần huynh tinh thông thuật cấm chế, sao không thiết lập chút thủ đoạn ở đây, để bảo đảm an toàn cho chúng ta?"
Sương mù bên này bờ sông đã có từ sớm, đó cũng là do Trần Trị Đào bố trí, không cho đối phương nhìn rõ hư thực.
Mắt thấy vị Hầu gia Tề quốc chỉ huy mình thuận miệng như vậy, Trần Trị Đào không nhịn được nói:
"Xin hỏi Hầu gia ngài làm gì vậy?"
"Ta cần suy nghĩ chiến lược toàn diện, suy nghĩ kỹ một chút chúng ta nên công phá vực này như thế nào. Nếu không có chuyện quan trọng, xin tận lực đừng quấy rầy."
Khương Vọng nói xong bèn trực tiếp trở về thuyền lầu Phi Vân, đóng cửa phòng lại, tự lo dưỡng thương.
Trần Trị Đào đứng yên tại chỗ, trầm mặc một hồi.
Nói ra thì không tin, thằng nhãi này quả thật là quân công lên hầu tước, cũng đúng là chính diện đánh bại Ngao Hoàng Chung trên chiến trường.
Nói tin, lại cứ cảm thấy không phải như vậy.
Ta chỉ đẩy ngươi ra làm tấm khiên che tên, sao ngươi lại ném hết mọi việc bẩn thỉu nhọc nhằn cho ta?

Bờ bên kia giới hà ngũ sắc rực rỡ, cũng là trầm mặc triền miên.
Mãi đến khi một tướng lĩnh dung mạo già nua vội vàng chạy đến, cách rất xa đã bắt đầu hô to:
"Kỳ Hiếu Khiêm!"
Doanh trại vừa mới dựng xong không lâu nhưng cực kỳ có trật tự, im ắng phi thường.
Các chiến sĩ Hải tộc đều cầm đao trong tay, trận địa sẵn sàng đón địch.
Ngay cả những hung thú chiến tranh kia cũng đều hô hấp chậm chạp, lẳng lặng mà hung ác quan sát bờ bên kia giới hà. Tất cả nơi đó đều bị cấm chế sương mù bao phủ.
Ngao Hoàng Chung sải bước xuyên qua doanh trại, như vào nơi vô chủ, liên tục hô to:
"Kỳ Hiếu Khiêm! Kỳ Hiếu Khiêm! Kỳ Hiếu Khiêm!"
Một Hải tộc cao gầy khom người chen chúc trong đội ngũ chiến sĩ, ăn mặc cũng chẳng khác gì chiến sĩ Hải tộc bình thường, cuối cùng không nhịn được cúi đầu móc móc lỗ tai, oán giận nói:
"Gọi hồn à..."
Hắn vừa cúi đầu xuống, lập tức thoát ly khỏi trạng thái trật tự nghiêm chỉnh đó. Giữa trạng thái tự nhiên, trở thành một bộ phận không tự nhiên.
Lúc này chiến sĩ bên cạnh mới phát hiện, hóa ra chủ tướng lại ở ngay cạnh mình!
Đương nhiên, làm bộ hạ của Kinh Huyền Vương Kỳ Hiếu Khiêm, đây vốn không phải là chuyện hiếm lạ gì. Theo Kinh Huyền Vương tác chiến, một đặc điểm nổi bật chính là - mệnh lệnh của Kinh Huyền Vương không đâu không có, nhưng Kinh Huyền Vương chưa bao giờ xuất hiện.
Cuối cùng Ngao Hoàng Chung cũng phát hiện mục tiêu hưng sư vấn tội, nhanh chóng sải bước xông tới, tức giận chất vấn:
"Còn chưa thấy mặt phát nào ngươi đã chạy rồi?!"
Kỳ Hiếu Khiêm sinh ra đã rất anh tuấn, sống mũi cao ngất, đôi mắt trong trẻo. Chỉ có điều giữa hai hàng lông mày, luôn mang vài phần bại hoại.
Nghe vậy, hắn trợn trắng mắt:
"Không phải ngươi cũng chạy sao?"
"Ta là chiến đấu đến phút cuối cùng, thật sự không còn cách nào khác mới phải rút lui mang tính chiến lược!"
Ngao Hoàng Chung tức giận nói:
"Ngươi chưa từng mất đi một tên binh lính hay một gã tướng lĩnh nào, vậy mà chỉ nhìn thấy cờ xí đã bỏ chạy, ngươi còn có tư cách dẫn binh sao?"
Kỳ Hiếu Khiêm cười vô tư nói:
"Ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã biết không còn cách nào khác, cần gì phải lãng phí quá trình 'liều mạng đến phút cuối' này, chỉ tổn hao sinh mạng của các chiến sĩ?"
Ngao Hoàng Chung càng thêm tức giận:
"Tộc ta bày ra cục diện hiểm nghèo này, không thể nào không có hi sinh. Ngay từ đầu đã nói rõ, ngươi và ta mỗi bên chiếm một giới, tựa lưng vào long vực mà đối mặt Nhân tộc, vây giết kẻ địch xâm lấn. Chúng ta đã sớm chuẩn bị với mấy tuyến đường mấy đường tiến công này, không phải à? Giờ ngươi nói không còn cách nào, chẳng phải đã quá muộn rồi sao!"
"Nhưng trước đó cũng đâu biết Khương Vọng sẽ đến chỗ ta!"
Kỳ Hiếu Khiêm lý lẽ thẳng thừng nói:
"Ngươi và Ngư Quảng Uyên một đứa chạy trốn một đứa chết, ta còn cần phải lãng phí thời gian nữa sao?"
Ngao Hoàng Chung tức đến phát cười:
"Cũng chẳng biết là kẻ nào thiếu mắt nhìn đến thế, nói ngươi có phong thái danh tướng, để ngươi tham dự đại cục Hoặc thế!"
"Vậy ngươi quay lại hỏi một chút đi!"
Kỳ Hiếu Khiêm bực bội nói:
"Được rồi được rồi, nên làm gì thì làm đi, Kỳ Hiếu Khiêm ta dụng binh như thế nào không đến phiên ngươi chỉ điểm. Ngươi thân là chủ tướng, tùy tiện rời khỏi vị trí của mình, bên phía ngươi xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
"Cái quái gì đấy! Không tiếp nhận phê bình đúng không?"
Ngao Hoàng Chung rất bất mãn:
"Lúc ta và Trọng Hi Hoàng Chủ suy tính binh kỳ, ngài ấy còn không như vậy!"
Kỳ Hiếu Khiêm không nhịn được trợn trắng mắt. Có Hoàng Chủ lão tổ thì lợi hại lắm à? Sao phải thường xuyên treo lên miệng? Đặt ở đây dâng hương hay sao?!
Nhưng có một vị Hoàng Chủ lão tổ quả thực rất lợi hại. Hắn vẫn giải thích:
"Khương Vọng có thể chính diện đánh bại ngươi trên chiến trường, tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc liều lĩnh. Ta thấy hắn dẫn quân qua sông, thế như núi lở, không chừa đường sống. Chứng tỏ hắn đã thấu hiểu bố trí của bên ta, có đủ lòng tin phá vỡ chúng ta. Ngoài ra, chắc chắn phía sau hắn còn có phục binh mạnh mẽ, có thể chèo chống nguy hiểm ở mức độ tương đối. Sa Bà long vực mới là chiến trường chân chính, ta không cần phải va chạm tới vỡ đầu chảy máu với hắn ở một doanh trại tạm thời."
Ngao Hoàng Chung hừ một tiếng:
"Thế còn ra dáng đôi chút!"
"Ngươi còn việc gì không?"
Kỳ Hiếu Khiêm lười biếng đáp:
"Không có việc gì thì đừng làm trễ nải việc bố trí phòng ngự của ta. Ai biết bao giờ tên giặc kia sẽ giết tới đây!"
"Sa Kiên Ngô đi đâu rồi?"
Ngao Hoàng Chung tiến lại gần hỏi.
Kỳ Hiếu Khiêm khó chịu lùi ra xa:
"Ta làm sao mà biết được!"
Ngao Hoàng Chung không mấy để tâm:
"Không phải quan hệ giữa hai ngươi tốt lắm sao? Hắn ra làm nhiệm vụ mà không nói với ngươi một tiếng?"
"Ngươi cũng biết là có nhiệm vụ rồi đấy!"
Kỳ Hiếu Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái:
"Đừng hỏi lung tung!"
Ngao Hoàng Chung bĩu môi, lại nói:
"Nếu Khương Vọng đã dẫn quân đến nơi này, hiện giờ tam đại cứ điểm Sa Bà long vực, Nguyệt Quế hải, Đông Hải long cung đồng thời bị tập kích, ngươi cho rằng nơi nào là hướng chủ công của bọn chúng?"
Kỳ Hiếu Khiêm xoay người lại, nghiêm túc nhìn hắn:
"Ngươi có thể nói cho ta biết, nơi nào là hướng chủ công của chúng ta trước không?"
Ngao Hoàng Chung cười khan một tiếng:
"Ta làm sao biết được!"
Kỳ Hiếu Khiêm tất nhiên không tin:
"Khi ngươi cùng Trọng Hi Hoàng Chủ chơi cờ, ngài ấy không thuận miệng nói với ngươi điều gì à?"
"Không nên hỏi thì đừng hỏi!"
Ngao Hoàng Chung nét mặt sa sầm, đan hai tay ra sau lưng, ngang ngược bá đạo bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận