Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 692: Ma? Yểm?

Khương Vọng bay nhanh trong cơn mưa rào.
Ầm ầm ầm.
Không trung vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.
Hạt mưa đập vào thân thể hắn, lôi quang ngẫu nhiên chiếu rọi vào gương mặt không có cảm xúc của hắn.
Toàn thân hắn bị mưa lạnh xối ướt đẫm, thậm chí hắn còn không nghĩ tới dùng đạo nguyên chống đỡ. Trong lòng hắn nặng nề, trời đất tối tăm, khắp nơi ảm đạm.
Trong màn đêm mưa to tầm tã này, hắn cảm nhận được một loại cô độc lạnh lẽo như băng.
Giết chết Đổng A, hắn nên vui sướng mới đúng.
Đặc biệt là Đổng A làm phó tướng của Trang Quốc, là nhân vật trung tâm tọa trấn hậu phương của Trang Quốc, một khi mất mạng thì có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc chiến Trang Ung.
Đến lúc đó nói không chừng bọn Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Hoàng Phủ Đoan Minh đều phải chết!
Nhưng đồng thời, có lẽ ba mươi vạn quân Trang Quốc chiến đấu hăng hái ở chiến trường Ung Quốc cũng không có bao nhiêu người có thể trở về được nữa.
Trong lòng Khương Vọng mâu thuẫn, hắn hoàn toàn không vui sướng gì.
Đổng A là lão sư duy nhất hắn từng thừa nhận, từ xa lạ, kính sợ, đến đặt trọn niềm tin.
Hắn cực kỳ kiên định muốn giết chết Đổng A, cuối cùng đã tự tay giết gã.
Nhưng không có vui sướng gì cả.
Phía trước là mưa, phía sau là mưa, trong lòng trống rỗng.
Khi mưa rên gió dữ qua đi, toàn bộ thiên địa như chỉ có tiếng mưa rơi, ngay cả tiếng tim đập cũng bị bao phủ.
Giờ phút này hắn vô cùng nhớ Khương An An. Lúc hắn tự do đi khắp thế gian, Khương An An trở thành tồn tại duy nhất giúp hắn liên kết với hiện thế.
"Ha ha ha ha ha... Hiện tại ngươi còn chưa có tư cách tìm ta đòi một lời giải thích!"
Tiếng cười điên cuồng của Đổng A vẫn vang lên bên tai.
"Ha ha ha ha ha..."
Không đúng... Không đúng!
Nó thật sự đang vang vọng.
Tiếng cười kia thật sự đang tiếp diễn.
Tiếng cười kia đang vang trong đáy lòng hắn!
Khương Vọng cả kinh, nhìn lại dị thường của bản thân, hắn lập tức nghĩ đến Khương Yểm. Hắn vẫn luôn đề phòng, vẫn luôn cảnh giác Khương Yểm.
Nhưng trong Thông Thiên Cung, Minh Chúc kia vẫn bình tĩnh như thế. Hơn nữa lúc đánh nhau với Đổng A, hắn tận mắt nhìn thấy, Khương Yểm lưỡng bại câu thương với ấn tướng quốc mà Đổng A đeo.
Lúc ấy Khương Yểm đã bị đánh đến không còn động đậy, sẽ không khôi phục nhanh như vậy mới đúng.
Khương Vọng mở rộng Thần Hồn Hoa Hải, bao trùm lấy Minh Chúc, lại triệu ra bầy rắn thần hồn Nặc Xà, bò khắp trong biển hoa. Nếu như Khương Yểm có dị động gì, hắn sẽ không tiếc trở mặt vào lúc này để định sinh tử.
"Ha ha ha ha ha..."
Minh Chúc không còn động tĩnh.
Nhưng giọng nói của Đổng A còn ở đó.
Vì sao gã đã chết mà hắn vẫn còn nghe được giọng nói đó!
Vì sao... âm hồn không tan!
Khương Vọng ngừng lại trên trời cao đang mưa to xối xả, không biết khi nào, trong mắt hắn đã phủ kín tơ máu.
"Đổng A!"
Hắn hét to lên.
"Đổng A! Ngươi đi ra cho ta!"
"Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!"
"Ta muốn giết ngươi!"
"Ta muốn giết giết ngươi!"
Tiếng nói không truyền xa được trong đêm mưa, nó nhanh chóng bị tiếng mưa rơi ngăn chặn.
"Ha ha ha ha ha..." Tiếng cười điên cuồng của Đổng A lại vang lên lần nữa.
Đổng A... Đổng A...
Ngươi ở đâu?
Triền Tinh Mãng Xà hiếm khi tự do rời khỏi Tinh Hà Đạo Toàn, xuyên qua khắp nơi trong Thông Thiên Cung. Đạo Mạch Chân Linh tìm kiếm dị thường trong Thông Thiên Cung.
Đổng A... Nấp ở nơi nào?
Thần hồn nhảy vào Nội phủ, hàng trăm hàng ngàn con Nặc Xà đang xuyên qua các nơi trong phòng.
Không tìm thấy... Không tìm thấy...
Đổng A còn đang điên cuồng cười to.
Tiếng cười đáng ghét của gã vẫn đang tiếp tục!
"A... a... a !"
Khương Vọng ôm đầu, đầu đau như muốn nứt ra.
Hắn quay cuồng trên không trung.
"Đổng A!"
Khương Vọng mở đôi mắt phủ kín tơ máu, trong mưa to tầm tã, hắn bỗng nhìn thấy một bóng người xuất hiện.
Gã mặc đạo bào Đằng Long màu đen, khuôn mặt kiên nghị, có một bộ râu ngắn.
Gã nói: "Đạo chứng tử đấu, bắt đầu!"
"A!"
Khương Vọng đánh tới một quyền, bóng dáng kia lại như ảo ảnh tiêu tan, nắm tay hắn chỉ tiếp xúc với nước mưa, dòng nước mưa lạnh lẽo.
Đau đầu...
Đau đầu muốn chết.
Khương Vọng nắm chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Hắn đột nhiên quay đầu lại!
Một nam nhân trung niên khuôn mặt kiên nghị lại xuất hiện trước mặt, ngồi ngay ngắn giữa không trung: "Về sau có thể tự xưng là đệ tử ở trước mặt ta."
"Đi chết đi!"
Khương Vọng chém ngang kiếm khí qua đó: "Xem ngươi là lão sư, là chuyện ta hối hận nhất trong đời!"
Kiếm khí sắc nhọn cắt màn mưa nặng nề, nhưng cũng không thể nghênh đón ánh sáng. Thân ảnh kia lại rách nát.
Khương Vọng, ngươi phải bình tĩnh. Khương Vọng, ngươi phải bình tĩnh!
Khương Vọng cố nén đau nhức và thù hận, dùng lý trí cuối cùng kêu gọi chính mình. Không ngừng kêu gọi chính mình.
Nhưng bóng dáng của Đổng A lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Gã vươn ngón trỏ, đầu ngón tay ngưng tụ ra một cây gai nhọn màu xanh bích, thuận miệng dạy dỗ: "Đạo thuật Thôn Độc Thứ bậc Bính trung phẩm, đạo thuật này rất thực dụng, có thể dùng đến cấp trung."
"Dùng trong quan tài của ngươi đi!" Khương Vọng bay tới đâm thẳng tới trước, rống giận nâng đầu gối lên.
Bóng dáng kia tan nát thành một cái bóng đen, lưu động như mặt nước.
Nó xoay mấy vòng trên không trung, bỗng vặn vẹo, hóa thành một lão giả tóc đen.
Là Đỗ Như Hối!
Đỗ Như Hối lẳng lặng nhìn hắn: "Không phải ngươi muốn giết ta sao? Tới!"
Không đúng ... Không đúng ...
Lý trí mơ hồ trong đầu đang nói cho Khương Vọng biết, tất cả những chuyện này rất không ổn, có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng nhìn thấy gương mặt làm bộ làm tịch đáng căm hận kia của Đỗ Như Hối, Khương Vọng vẫn không màng tất cả mà vọt qua. Quyền đánh, chân đá, đầu gối đâm, khuỷu tay chọt ... Gương mặt kia lại nát đi, chỉ còn lại cơn mưa to đang tiếp diễn.
Rốt cuộc vấn đề là gì?
Khương Vọng gian nan tự hỏi.
Mà đại tướng quân hiện thân.
Hoàng Phủ Đoan Minh khoác trọng giáp trên người, tay nâng quan đao, xuất hiện trong mắt hắn: "Chỉ là bá tánh một thành, chết thì chết, cả đời ta chinh chiến, mạng người đã giết đâu chỉ nhiêu đây? Ngươi có thể làm gì được ta!"
"Phù phù phù!" Khương Vọng thở hổn hển, vất vả thở hổn hển:
"Ta sẽ giết ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi!"
Hoàng Phủ Đoan Minh trước mặt lại thay đổi, biến thành Trang Cao Tiện mặc long bào, chỉ thấy y khoanh tay đứng, tôn quý khí phách: "Ba ngàn dặm núi sông của Trang quốc này, toàn là của trẫm. Hàng vạn bá tánh trong lãnh thổ Trang Quốc đều do trẫm cai trị. Hi sinh cái nhỏ để đạt cái lớn, sao lại không nỡ? Ngươi là thứ gì, dám khoa tay múa chân với trẫm?"
"Núi sông Trang Quốc là của tất cả bá tánh Trang Quốc, không phải của một mình ngươi!"
Khương Vọng lung lay ở giữa không trung, sau đó đột nhiên phóng tới trước: "Cho dù là ai, tính mạng cũng là của mình, ai cho phép ngươi từ bỏ.
Mà bóng đen kia hóa thành Trang Cao Tiện, lần này lại không né tránh, trực tiếp đụng vào nhau!
Y đối đầu với Khương Vọng!
"Hận!"
Khương Vọng nghe được giọng nói của mình vang lên như vậy.
Trong cảm giác lạnh thấu xương như băng, hắn bỗng suy nghĩ được rất nhiều chuyện.
Từ Phong Lâm tử vực, hận thù lần đầu tiên áp đảo đạo đức, cho nên hắn mới có hành trình đến Vọng Giang thành, cướp lấy Hủ Mộc Quyết.
Hận thù đè ép lý trí, cho nên hắn mới rời Vân Quốc trong đêm trừ tịch, mạo hiểm tới Trang Quốc lấy hạt dẻ trong lò lửa, chém đầu Đổng A.
Thì ra trong bất tri bất giác, hắn đã sớm bị hận thù ăn mòn!
Bóng đen kia đâm vào thân thể, đôi mắt Khương Vọng trắng dã, cả người rơi thẳng xuống từ trên cao!
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu hắn chợt hiện ra một ý niệm cuối cùng.
Nếu đây là tâm ma của mình, vậy Khương Yểm... Là cái gì?
Cũng trong đêm mưa đó.
Phương nam Tân An thành, một bóng dáng thân quấn lửa đỏ như sao băng xẹt qua màn mưa.
Phương bắc Tân An thành, một thiếu niên cả người ướt đẫm ôm đầu ngã xuống trời cao.
Mà từ phương Bắc tiến về, nơi cơn mưa rào này không thể bao trùm đến, bóng dáng Lâm Chính Nhân đang bay nhanh đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận