Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1328: Mắc thêm lỗi lầm nữa (2)

Trên chiến trường, khi gã sắp đầu một nơi thân một nẻo, có một bàn tay thô ráp kéo gã rời khỏi lưỡi đao sắc bén của kẻ địch...
Mà cái giá phải trả chính là, trên lưng người kia chịu một vết đao, hầu như chém gãy cả cột sống.
Một lần, tướng quân trách phạt xuống, toàn đội câm như hến, mà bóng lưng kia đứng ra gánh chịu tất cả trách nhiệm, cuối cùng bị quất roi trước chúng quân, ba tháng không thể xuống giường.
Từng cảnh tượng nhanh chóng lướt qua đầu óc gã.
Bọn họ cùng nhau liều mạng, cùng tiêu pha phung phí, cùng luyện công.
Đã bao nhiêu năm rồi... đã bao nhiêu năm!
Vị chiến hữu đã động viên gã trong bao nhiêu năm, đã cứu gã hơn mười lần, vào lúc này lại chết thảm trước mặt gã, thi thể còn bị phân thây!
Làm sao gã có thể lùi bước? Làm sao có thể để cho hung thủ có cơ hội chạy thoát?
Thậm chí, gã không muốn tiếp tục bắt sống mục tiêu, mà muốn giết chết mục tiêu tại nơi này, lấy máu tế máu.
Thế là gã lao tới.
Gã từ bỏ né tránh, lựa chọn lấy công đối công!
Nữ tử áo đen lâm thời tiếp nhận chỉ huy cảm thấy vô cùng tức giận, thế nhưng đã không kịp ngăn cản!
"Lên!"
Nàng chỉ kịp phát ra một mệnh lệnh đơn giản, lập tức xách đao đuổi theo phối hợp.
Dù sao cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, người áo đen hơi mập kia đã làm ra hành động rút lui, vào giờ phút này lại nhanh chóng quay ngược trở lại, khi chuyển đổi hành động không chút khựng lại chút nào.
Thế nhưng dù sao bọn họ cũng đã từng lùi lại.
Khoảng cách rút lui khi trước, cần thời gian bù lại.
Trận hình ba người, không thể tránh khỏi đã xuất hiện khe hở. Bọn họ không còn đồng bộ như trước!
Dù phối hợp ăn ý cỡ nào, cũng không thể bù đắp được.
Trong cảm giác Thanh Văn Tiên của Khương Vọng, ba người này đã hoàn toàn xem như là hai chiến trường.
Người áo đen hơi thấp kia là một chiến trường, hai người áo đen khác là một chiến trường khác.
Gã vẫn phóng về phía trước!
Ánh sao đã biến mất, thế nhưng Nhân Tự Kiếm vẫn còn khí thế huy hoàng. Biển người mênh mông, vô số vận mệnh đan xen vào nhau.
Một đời của mỗi người, đều có lúc yêu hận tình cừu, đều có lúc hào hùng tráng chí.
Một kiếm đã tới!
Người áo đen hơi lùn đã rơi vào trong thù hận kia, xách đao tức giận lao tới gần, gã ôm quyết tâm liều mạng, nhìn thấy... chỉ là một đôi mắt bình tĩnh, có ánh kiếm rọi sáng.
Tĩnh lặng như giếng cổ, lạnh tựa hàn sương.
Kiếm quang dữ dội nổ tung trước mặt gã.
Lạnh lẽo, sắc bén, mạnh mẽ!
Trong khoảnh khắc đó, gã như lại thấy được cảnh tượng thủ lĩnh áo đen bỏ mình.
Gã cảm nhận được sự hận thù của bản thân, gã cầm chặt trực đao của mình, cầm rất chặt!
Trong khoảnh khắc sinh tử này, gã đã chém trúng cổ của đối thủ, chém chéo, từ phía trên bên phải chém xuống phía dưới bên trái, cần phải chém cái tên thiên kiêu trẻ tuổi trước mặt làm hai đoạn!
Báo thù! Báo thù!
Trong lòng gã hận thù đang gầm thét.
Thế nhưng...
Kiếm khí kinh khủng đã nổ tung tại phần ngực bụng gã, năm tòa Nội Phủ liên tiếp sụp đổ, Thông Thiên Cung cũng bị xoắn nát!
Đao của gã chỉ tiến vào nửa tấc, đã không còn lực để tiến thêm nữa.
Ánh sao trên bầu trời sao xa xôi, đã không thể liên hệ với Thánh Lâu nữa. Vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh này, gã chỉ nhìn chằm chằm vào miệng vết thương mà đao của gã tạo ra...
Tiếc nuối vô cùng!
Giữa không trung, hai bóng người va chạm với nhau, vừa hợp đã tách ra.
Trước sau người Khương Vọng, lại thêm ba vết đao nữa.
Mà hai vết đao trong đó, là do hai người áo đen vừa kịp đuổi tới tạo thành. Một vết sau lưng, một vết ở eo trái.
Hai vết đao này cũng không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng nhất là vết đao nơi cổ, chỉ cần nhanh hoặc mạnh hơn một phần thì đầu của hắn đã phải dọn nhà... là do người áo đen đã chết kia tạo thành.
Mà người áo đen này, đã biến thành thi thể, mềm nhũn rơi xuống đất.
Sinh và tử, thường chỉ quyết định trong nháy mắt.
Tử vong hoàn toàn là công bằng, đối với mỗi người đều như thế.
Thi thể trước mắt vẫn còn chưa rơi xuống đất, Khương Vọng với toàn thân là máu đã quay lại.
Hắn nhìn về phía kẻ địch!
Đối với hắn, liều mạng tranh đấu là chuyện bình thường mà thôi.
Dù vừa rồi hắn cũng đi lại bên bờ sinh tử, nhưng một chút cảm giác sợ hãi cũng không có.
"Kế tiếp là ai?" Hắn hỏi!
Vết thương trên người hắn như không phải của hắn, máu chảy ra ngoài cũng giống như không phải của hắn.
Ánh mắt của hắn vẫn kiên định như trước, bàn tay cầm kiếm vẫn vững như bàn thạch.
Chỉ sau hai hiệp, bốn vị thần thông Ngoại Lâu với chiến lực phi phàm, đã có hai người chết.
Chuyện này căn bản khó mà hiểu nổi!
Rõ ràng theo lý thuyết thì chiến lực của bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, tại sao trong tranh đấu sinh tử lại yếu ớt như vậy?
Người áo đen hơi mập kia bỗng nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi lớn lao.
Sợ hãi bởi vì không biết, sợ hãi tới từ không hiểu.
Rõ ràng chiến hữu đã chết trước mặt của gã, gã cũng nhìn ra bọn họ bị giết chết như thế nào. Gã phải thừa nhận rằng, kiếm của Khương Vọng đủ để giết người, kiếm thuật của Khương Vọng quá xuất sắc.
Thế nhưng gã nghĩ mãi mà không ra, hai chiến hữu của gã, tại sao lại chết một cách dễ dàng như vậy!
Dễ dàng... tựa như là tự mình lao tới lưỡi kiếm vậy.
Đã sóng vai chiến đấu với nhau nhiều năm như vậy, gã biết rõ các chiến hữu của mình mạnh mẽ như thế nào, gã cũng biết rõ thực lực của bọn họ.
Cũng bởi vì biết rõ, mới khó hiểu như vậy.
Chiến cuộc tất thắng lúc ban đầu, tại sao lại trở nên thảm liệt như vậy?
Loại sợ hãi "không hiểu" này, làm gã suýt nữa không thể đối mặt với trận chiến này, muốn xoay người bỏ chạy.
Chỉ là trách nhiệm lẫn thời gian huấn luyện lâu dài, đã ăn sâu vào xương tủy, để gã ổn định lại.
Mà vị thiên kiêu Thiên Hạ Đệ Nhất Nội Phủ kia, đang cầm kiếm lao tới.
Máu tươi lan đầy người, sát khí khủng bố che kín đôi mắt!
Tiếng xé gió của trường kiếm như muốn cắt vỡ màng nhĩ, chỉ trong nháy mắt đã tới gần.
Theo tiếng xé gió, là bóng hình rách nát của bộ thanh sam kia.
Chẳng lẽ vết thương trên người hắn cũng không phải là tổn thương?
Chẳng lẽ hắn không biết đau đớn là gì?
Chẳng lẽ hắn có đạo nguyên vô tận có thể sử dụng tùy ý, chẳng lẽ hắn không thể chết?
Người áo đen hơi mập này cố gắng ổn định thân hình, chém hết sợ hãi, vô cùng chăm chú ứng đối kẻ địch đối diện.
Có tiếng gì sao?
Tựa như là tiếng chỉ huy của chiến hữu còn lại thì phải.
Thế nhưng tiếng động này đã bị che mất, gã căn bản không nghe được gì.
Khương Vọng lại còn có năng lực kiểm soát thanh âm độc đáo như thế, năng lực này chưa từng thể hiện tại đài Quan Hà, tình báo trước đây cũng không ghi chép!
Người này thật đáng sợ, cuối cùng hắn đã ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn?
Sợ hãi bị áp chế, vào lúc này lại bị dẫn nổ ra.
Nhưng gã rõ ràng thấy được khẩu hình của chiến hữu, đọc lên hai chữ "Thiết Ngọc"... đây chính là chỉ lệnh bí truyền trong quân của bọn họ, ý là chia cắt chiến trường, yểm hộ lẫn nhau để tiến công.
Rõ ràng gã đọc được hai chữ này, cũng phản hồi bằng một ánh mắt khẳng định.
Thế nhưng sự sợ hãi xuất hiện, làm gã không thể kiềm chế nổi, quay người lại chạy trốn.
Cứ để chiến hữu ở lại nơi này cầm chân kẻ địch, gã trở về sẽ báo cáo toàn bộ trận chiến ngày hôm nay, để cấp trên đánh giá lại thực lực Khương Vọng, phân tích một bộ phận không thể hiểu nổi.
Lần sau...
Lần sau gã chắc chắn sẽ tự tay báo thù cho chiến hữu!
"Có thể chạy trốn!" Gã nghĩ.
Gã biết thực lực của vị chiến hữu cuối cùng này, có thể tiếp nhận quyền chỉ huy sau khi thủ lĩnh chết đi, vốn là cao thủ mạnh thứ hai trong đội ngũ. Chỉ cần ngăn cản mấy hiệp, gã có thể trốn xa.
Khương Vọng đã bị thương, ngăn cản mấy hiệp cũng không khó!
Gã thừa nhận lựa chọn của bản thân rất ti tiện, thế nhưng không tới thời điểm sống chết, ai mà biết lựa chọn chân chính của bản thân là gì?
Gã quay người bay nhanh.
Thế nhưng phần gáy của gã đau đớn, cái cổ mát lạnh!
Tại sao lại không nghe được tiếng kiếm xé gió?
Đây là vấn đề cuối cùng mà gã nghĩ tới.
Đáp án thực ra rất rõ ràng, thanh âm đều bị Khương Vọng kiểm soát. Muốn cho gã nghe được đương nhiên sẽ nghe được, khi nào không muốn gã nghe, gã chắc chắn không nghe được gì.
Thế nhưng dù là đáp án đơn giản như vậy, gã cũng không thể nghĩ ra.
Bởi vì gã thấy được một thi thể không đầu, vẫn còn đang vọt về phía trước theo quán tính.
Hình như chính ... là mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận