Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2157: Thật? Giả?

Tuy Khương Vọng và Hứa Hi Danh mỗi người tự chiến đấu phần mình nhưng đều vô thức duy trì một khoảng cách nhất định, để có thể giúp đỡ lẫn nhau bất cứ lúc nào. Dù sao, Ác Quan cấp độ Động Chân ở đây cũng không ít.
Thậm chí, phạm vi chiến đấu của bọn họ, từ đầu đến cuối vẫn không vượt qua chỗ đứng lúc đầu của Khương Vọng, cứ như vậy đi vòng chém giết ác quan cấp độ Thần Lâm.
Nơi xa, bốn vị Chân Quân đương thời giết đến Họa Thủy cuồn cuộn, bên này Khương Vọng cùng Hứa Hi Danh cũng chưa từng ngừng kiếm, duy trì tốc độ ba hơi diệt sát một con Ác Quan.
Nhưng ở giờ phút này, Khương Vọng đã buông lỏng cảm giác lại không hề tìm thấy thân ảnh của Hứa Hi Danh.
Nơi xa, uy thế của mấy vị Chân Quân vẫn còn.
Nhưng không gian xung quanh lại không còn người nào khác.
Hứa Hi Danh đã đi đâu?
Thậm chí...
Hứa Hi Danh đã từng tồn tại sao?
Bởi vì giờ khắc này, nhãn thức không thấy, nhĩ thức cũng không bắt được, tâm thức cũng không có cảm giác gì.
Một người mà không tồn tại ở mọi cảm giác thì thật sự tồn tại sao?
Mặc dù trước đó hắn từng đối thoại với Hứa Hi Danh, cũng nhìn thấy quá trình hắn ta chém giết Ác Quan nhưng những câu trao đổi kia, những hình ảnh kia, là thật sao?
Sống lưng Khương Vọng bỗng dưng phát lạnh!
Nhất là khi nhìn thấy tiểu nam hài trắng mập mắt đầy hiếu kỳ dưới nước này, trái tim của hắn lập tức dâng lên cổ họng!
Rõ ràng một khắc trước, hắn còn đang trao đổi chuyện về Ác Quan với Bạch Vân đồng tử, vậy thứ dưới nước này là cái gì?
Hắn gần như lập tức làm ra phản ứng, trước tiên lấy lấy kiếm che chở bản thân. Sau đó, tĩnh tâm, nhìn rõ Ngũ phủ hải. Cũng không phát hiện ra vết tích xâm lấn gì, cuối cùng còn nhìn thấy được Bạch Vân đồng tử đang nằm ngáy o o trong Vân Tiêu Các.
Tiểu mập mạp này chẳng biết đã làm cho mình một cái giường nhỏ bằng mây từ lúc nào, cứ như vậy nghênh ngang đặt trong địa điện. Ở hai bên còn có mấy thứ đồ chơi như ngựa gỗ, đu dây các loại.
Giờ phút này, hắn ta quấn chăn nhỏ, mặt béo đỏ rực, còn ngáy nữa, mặc dù tiếng ngáy rất nhỏ.
Khương Vọng thở dài một hơi, tiểu tiên đồng béo này, mặc dù không có tác dụng lớn gì nhưng dù sao cũng ở với hắn đã lâu, tóm lại vẫn có chút tình cảm.
Hắn đang muốn rút kiếm giết vào dưới nước, chém tên Ác Quan ngụy trang giả mạo kia thì sắc mặt Bạch Vân tiểu đồng trên giường mây bỗng dưng biến thành bầm đen, toàn bộ cơ thể cứng ngắc trong nháy mắt, chẳng còn chút khí tức nào, hiển nhiên đã biến thành một cỗ thi thể!
Thay mận đổi đào? Hay là trực tiếp bị xóa bỏ rồi?
Cùng lúc đó, tiểu hài mập trắng dưới Họa Thủy lập tức chui ra mặt nước, khóc hu hu, cả người ướt sũng nhào về phía Khương Vọng:
"Tiên chủ lão gia! Hù chết tiểu đồng rồi, hu hu hu..."
Giả? Thật?
Khương Vọng không kịp nghĩ nhiều.
Trên không của Ngũ phủ hải, mọt tòa phủ đệ vàng kim ầm ầm xuất hiện, nhanh chóng tới gần Vân Đỉnh Tiên Cung!
Ánh sáng bất hủ nhanh chóng rơi xuống, chiếu khắp kiến trúc Tiên cung.
Như nước trong gột rửa vết bẩn.
Những thứ bị che lấp đều bị xóa đi.
Bạch Vân tiểu đồng trên giường mây lập tức mở mắt, nhấc thanh kiếm bạch vân nho nhỏ lên, ánh mắt cảnh giác đung đưa khắp nơi:
"Bọn chuột nhắt phương nào dám chọc bản tiên đồng? Hộ giá!"
Hai Tiên cung lực sĩ đang làm việc nhanh chóng phi thân mà lên, một trước một sau vọt vào bên trong Vân Tiêu Các, bảo vệ hai bên hắn ta, trông dáng vẻ quả thực là trung thành tuyệt đối.
Lại nhìn sắc mặt của hắn ta, đã vô cùng hồng hào, nào còn có dấu vết bầm đen?
Cũng không phải hắn ta bị im lặng xử lý hay thay thế trong Tiên cung mà là một loại lừa dối trên giác quan.
Giờ phút này, trong Ngũ phủ hải đã bị gột rửa.
Tiểu nam hài trắng mập, ướt sũng bên ngoài toàn thân cũng bị ánh sáng vàng ròng ngăn trở ở bên ngoài.
Nhưng nó lại đột nhiên nở nụ cười tà dị, há mồm cắn xuống.
Cắn mất một khối lớn của ánh sáng vàng ròng.
Càn Dương Xích Đồng của Khương Vọng gần như sụp đổ ngay lập tức, khóe mắt có vết máu nhỏ xuống.
Tòa phủ đệ tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ bên trong Ngũ phủ hải cũng lập tức ảm đạm.
Giữa ngực, bụng năm luồng ánh sáng đồng thời sáng lên, tại thời khắc nguy cấp, hắn thi triển thân thể Thiên phủ, dùng ánh sáng của ngũ thần thông che chở bản thân.
Đây là lần đầu tiên thần thông Xích Tâm bị phong tỏa kể từ khi hắn lấy được nó đến giờ, ai có thể nghĩ tới, ánh sáng thần thông cũng có thể bị nuốt vào?
"Lạc lạc lạc lạc !"
Tiểu nam hài trắng mập dường như ăn rất hài lòng, cười rất vui vẻ. Nó không thèm để ý đến uy thế Khương Vọng triển lộ, bước chân ngắn nhỏ sải trên không trung, bay nhào vào trong ngực Khương Vọng.
"Tiên chủ lão gia, ôm !"
"Tiểu tặc kia!"
Bên trong Vân Tiêu Các, Bạch Vân đồng tử mang theo vân kiếm tức giận liên tục chửi mắng:
"Ai là lão gia của ngươi? Quỷ tiểu tử không biết xấu hổ này!"
Tiểu nam hài trắng mập có thể nghe được thanh âm trong Ngũ phủ hải, nhìn thoáng qua ngực bụng của Khương Vọng.
Ánh sáng của ngũ thần thông cũng không thể ngăn trở ánh mắt này!
Toàn bộ khu kiến trúc của Vân Đỉnh Tiên Cung bỗng nhiên có ánh sáng tỏa ra.
Nhưng lại bị lực lượng vô hình ép diệt trong nháy mắt!
Bạch Vân đồng tử ngã sấp tại chỗ, kiếm cũng không cầm nổi, chỉ có thể vùi đầu vào cái chăn nhỏ, không dám lộ ra.
Về phần hai Tiên cung lực sĩ bảo vệ hai bên còn chưa kịp phản ứng.
Mà ngoài thân, đối mặt với tiểu nam hài trắng mập đang nhào tới, Khương Vọng cũng không dám nhẹ tay, hắn kéo ngang một kiếm, trực tiếp chém ra Nhất Tuyến Thiên có ý tứ kết thúc nhân quả.
Nhưng tiểu nam hài trắng mập kia lại vương tay nhỏ, nắm lấy "Nhất tuyến" giữa thiên địa này trong tay!
Bắt hư thành thật, mô phỏng muốn thành hình.
Sau đó giống như ăn bánh quẩy, cắn nuốt từng ngụm!
Đây rốt cuộc là tồn tại ở cấp độ kinh khủng nào?
Dù là Khương Vọng chưa bao giờ xuất hiện ý định từ bỏ cũng nhất thời không thể tìm thấy được khả năng ứng đối, chỉ có thể tung ra Hỏa Giới ngay tại chỗ, rồi thả người vội vàng thối lui.
Hắn định dùng Tam Muội Chân Hỏa, gia tăng hiểu biết đối với tồn tại này, rồi lại mưu tính phương pháp ứng đối.
Nhưng chỉ thấy tiểu nam hài trắng mập này đưa tay bóp, bóp Hỏa Giới thành một viên đạn màu đỏ rực, ném vào trong miệng như ăn kẹo!
Nó cười hì hì, chân nhỏ ngắn bước một bước, đã gần sát Khương Vọng!
Lông tơ trên người Khương Vọng trực tiếp nổ tung, một điểm kiếm ý tự động sáng lên trong đôi mắt đã ảm đạm xích quang kia, kiếm khí toàn thân như bùng nổ!
Ngay lúc này, một cây cỏ tranh bỗng nhiên xuất hiện, rơi vào trên trán tiểu nam hài trắng mập này.
Xoát!
Tiểu nam hài trắng mập lập tức vỡ ra, sau đó toàn bộ tứ chi đều biến mất không còn bóng dáng.
Bao gồm cả tiếng cười, cả những lực lượng bị nó cắn nuốt kia.
Ngọn cỏ tranh rơi vào một bàn tay thon dài, Tư Ngọc An xuất hiện trước người.
Phía dưới, một lượng lớn thủy vực đã trở nên trong vắt, mà chân truyền Củ Địa Cung là Hứa Hi Danh cũng đã trở về bên trong thính giác cùng thị giác, vẫn đang huy động thanh kiếm dài sáu thước, cẩn thận chém giết Ác Quan.
Đối với những chuyện vừa xảy ra với Khương Vọng, hắn ta dường như không biết gì cả.
Dù nói thế nào, Hứa Hi Danh quả thực là tồn tại, điều này khiến Khương Vọng hơi thả lỏng một chút.
Hắn khom người thi lễ với Tư Ngọc An:
"Đa tạ Các chủ đã trợ giúp."
"Dù sao cũng là do bản tọa mang ngươi tới Họa Thủy, nếu ngươi chết, không phải bản tọa phải gánh tiếng xấu hay sao?"
Tư Ngọc An khoát tay áo, cười nhạt nói:
"Ta cũng sợ Kiếm Các sống không qua ba tháng."
Khương Vọng phát hiện những lời trước đó mình đã nói ở Kiếm Các, bị vị Diễn Đạo Chân Quân này ghi nhớ từng chữ.
Lúc này chỉ có thể xấu hổ lên tiếng:
"Vãn bối không biết lượng sức đến Họa Thủy, thực sự hổ thẹn."
"Đây không phải vấn đề của ngươi."
Thấy Khương Vọng có hơi ủ rũ, Tư Ngọc An nghiêm túc hơn:
"Ở trước mặt ngươi nói ra danh tự của Thần, quả thực là sơ suất của Hoắc Tông chủ. Có vài tồn tại, biết tên, chớ tụng kỳ danh. Thậm chí, tại Họa Thủy này, chớ nghĩ kỳ danh."
Dựa theo ý này... Tiểu nam hài mập trắng vừa rồi, là...
Khương Vọng nhanh chóng bóp tắt suy nghĩ, tuân theo cảnh cáo của Tư Ngọc An, để cho mình không đi nghĩ cái tên đó.
Tư Ngọc An lại nói:
"Nhưng vừa rồi, biểu hiện không quá giống Bồ Đề Ác Tổ... Ngươi còn biết cái tên nào khác sao?"
Khương Vọng có chút chần chừ.
Tư Ngọc An thản nhiên nói:
"Ta ở bên cạnh, cứ yên tâm nói."
Khương Vọng liền đáp:
"Hỗn Nguyên Tà Tiên."
"Đại Tề Võ An Hầu quả thực không giống người khác, tri thức uyên bác. Ha ha..."
Tư Ngọc An nhìn Khương Vọng một chút, xách kiếm cỏ, một bước đã đi xa.
Cũng không nhắc gì đến Bồ Đề Ác Tổ, hay Hỗn Nguyên Tà Tiên.
Chỉ để lại một câu rằng "Nghĩ cẩn thận!"
Cùng với âm thanh này, Khương Vọng nắm chặt Trường Tương Tư.
Kỳ danh không thể nhắc, căn bản là không có cách nào ước đoán loại lực lượng kia.
Nhưng Tư Ngọc An nói, không nên để hắn nghe được tên của Bồ Đề Ác Tổ, tựa hồ đang ám chỉ gì đó!
Tại sao Hoắc Sĩ Cập lại có sơ suất dạng này? Là vô tình hay là cố ý?
Ấn ký mây xanh lóe lên một cái rồi biến mất, Khương Vọng để mặc cho ý nghĩ trong lòng loạn chuyển, bản thân đã xách theo kiếm, chạm trán với một con Ác Quan mình tê giác cánh xương. Hắn vừa lấy kiếm chắn ngang cánh xương vừa nhấn ra Tam Muội Chân Hỏa, bám vào người nó.
Hắn không quên mình đến Họa Thủy làm gì.
Mặc dù lòng còn sợ hãi nhưng trường kiếm không thu lại, đấu chí chưa diệt.
"A."
Hình như lúc này Hứa Hi Danh mới chú ý tới Khương Vọng đang chiến đấu, hơi kinh ngạc:
"Tam Muội Chân Hỏa này của ngươi tự có chân ý, rất khác với nơi khác."
Khương Vọng ngăn Ác Quan bên ngoài kiếm, tiếp tục lấy chân hỏa đốt, thuận miệng nói:
"Để Hứa huynh chê cười rồi. Không biết cao nhân tiền bối vận dụng lửa này như thế nào, ta cũng chỉ là dùng phương thức của mình chậm rãi tìm tòi thôi."
"Người là gốc rễ của thần thông, thần thông là thứ tu hành giả hướng đến. Ngươi đã có con đường của mình, cũng không cần phải để ý đến cao nhân tiền bối nào khác."
Hứa Hi Danh không quá ưu nhìn nhưng khẩu khí lại rất lớn, thuận tay trảm diệt Ác Quan trước người, bỗng nhiên cười cười:
"Vừa rồi ta tưởng là ngươi sẽ quay đầu rời đi."
"Vì sao lại nói vậy?"
Khương Vọng hỏi.
Hứa Hi Danh không đi chém giết một con Ác Quan khác, mà đứng lại giữa không trung, mắt nhìn qua bầy ác quan, trong khoảnh khắc có chút thổn thức:
"Lần đầu tiên ta đến Họa Thủy... Chắc là khoảng mười ba năm trước?"
"Cũng là ân sư dẫn ta tới đây, cũng là mang theo nhiệt huyết, muốn hàng phục Họa Thủy, bảo vệ biên cương Nhân tộc."
"Nhưng khi đến nơi này, chân chính tiếp xúc với Ác Quan, ta cảm thấy mờ mịt, cảm thấy luống cuống."
"Ở bên ngoài, ta là chân truyền Củ Địa Cung, là đối tượng mà các sư muội, sư đệ tôn kính. Có trách nhiệm giữ gìn trật tự, bảo vệ một phương. Tên của ta lộ ra, cũng đủ để hù dọa rất nhiều ác đồ. Thế nhưng ở nơi này, có quá nhiều nguy hiểm ta không cách nào ứng đối, thậm chí nhiều khi ta cũng không biết nguy hiểm từ đâu mà tới."
"Giết một hai con Ác Quan cấp độ Thần Lâm chỉ là bình thường. Sức mạnh như Thần chỉ là tồn tại căn bản bên trong những con Ác Quan này."
"Ta tuyệt không muốn trở thành gánh nặng của ai, càng không muốn lấy được công lao trấn Họa Thủy dưới sự che chở của mấy vị Chân Quân. Ta sinh lòng thoái ý, không biết mình ở đây có thể làm gì."
"Cho nên lúc đó ta rời đi."
Biểu tình của Hứa Hi Danh có chút đắng chát:
"Người là rất khó đối mặt với sự vô lực của bản thân mình."
Hắn ta nhìn Khương Vọng:
"Cho nên đối mặt với Tam Muội Chân Hỏa của ngươi, ta quả thực càng hiếu kỳ... Sao ngươi có thể mang theo đấu chí kiên định chém giết như vậy?"
Khương Vọng tiện tay chuyển kiếm quang, lại nhốt chặt một con Ác Quan, cũng lần nữa dùng Tam Muội Chân Hỏa bám lên cơ thể nó.
Giờ phút này một người độc đấu hai con Ác Quan xích diễm hừng hực, vẫn vô cùng nhẹ nhàng.
"Ta cũng không nói ra được đạo lý gì."
Hắn rất bình tĩnh đáp lại:
"Có lẽ chỉ là bởi vì, ta đã từng đối mặt với sự bất lực của bản thân rất nhiều lần."
Trong ánh mắt của Hứa Hi Danh có chút đồng tình:
"Rất thống khổ phải không?"
Khương Vọng chỉ nói:
"Quả thực có một vài chuyện ta bất lực, có vài người ta không thể chiến thắng. Nhưng làm sao bây giờ? Đây là con đường ta chọn, ta lại không thể dừng lại."
Hắn nói đến đây.
Lại rút kiếm về, tay trái nắm lại !
Hai đoàn Tam Muội Chân Hỏa bỗng nhiên phồng lên, hai con Ác Quan bị Tam Muội Chân Hỏa bao trùm liền tan thành mây khói!
Chân hỏa đốt lâu như vậy, đã "Tam Muội".
"Nếu như phía trước đã là đường cùng thì sao?"
Hứa Hi Danh hỏi.
Khương Vọng nhốt chặt một con Ác Quan khác, vẫn không nhanh không chậm tìm cơ hội đốt Tam Muội Chân Hỏa, thuận miệng nói:
"Cũng giống như Hứa huynh đã nói, có thể làm một tấc là công một tấc, có thể tranh một thước là một thước dũng. Nếu không sao Hứa huynh lại đến Họa Thủy?"
So với mấy vị kia Diễn Đạo cảnh, hai người bọn họ đối với toàn thể Ác Quan đương nhiên chỉ là hạt cát trong sa mạc, chớ nói chi còn lựa chọn phương thức chiến đấu "dưỡng sinh" như thế.
Nhưng cái gọi là cống hiến, vốn nên như vậy, có sức cỡ nào thì làm cỡ đó.
Tu sĩ cấp độ Nội Phủ cảnh của Huyết Hà Tông cũng sẽ tiến vào Họa Thủy thanh tẩy thủy vực, bọn họ làm sạch từng giọt nước một. HIệu suất như thế, gần như không đủ để tạo thành ảnh hưởng đến Họa Thủy nhưng đó cũng là một mảnh chân thành.
Một người một giọt nước, vậy mười người, ngàn người thì sao?
Trăm năm? Ngàn năm thì sao?
Cũng chính vì trăm năm, ngàn năm, vạn năm, vô số năm qua, vô số tu sĩ nỗ lực như tre già măng mọc mới có thể ngăn cản Họa Thủy ở nơi này, khiến cho nó không thể xâm nhập nhân gian.
Hứa Hi Danh cười ha hả, cũng lần nữa ra tay, chém giết Ác Quan:
"Khương huynh nói đúng!"
Khương Vọng vừa diệt sát Ác Quan, vừa dựa vào Tam Muội Chân Hỏa bổ sung hiểu biết, lại tùy úy hỏi thăm:
"Đúng rồi, muốn hỏi thăm Hứa huynh một người."
"Ai?"
"Một người bằng hữu của ta. Thời gian trước nàng có đến Tam Hình Cung bồi dưỡng, tên là Lâm Hữu Tà. Không biết Hứa huynh có ấn tượng gì không?"
"Chưa từng nghe nói đến người này."
Nàng nói không đi Hình Nhân Cung, xem ra cũng không ở Củ Địa Cung, chẳng lẽ là vào Quy Thiên Cung? Khương Vọng suy nghĩ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chiến đấu. Quy Thiên Cung là một điểm đến tốt đẹp, do đệ nhất nhân Pháp gia chấp chưởng, uy không lường được.
Hứa Hi Danh lại nói:
"Có điều, nếu là bằng hữu của Khương huynh, ở Tam Hình Cung sao có thể để người ta ức hiếp? Trở về ta sẽ chiếu cố nàng."
Khương Vọng chần chừ một chút:
"Vậy ta liền cảm ơn huynh trước. Nhưng xin Hứa huynh đừng nhắc đến tên ta, cũng đừng làm quá rõ ràng. Người bạn này của ta, bề ngoài kiệm lời, trầm lặng nhưng bản tâm lại rất thanh ngạo."
"Ta biết, ta biết!"
Hứa Hi Danh lớn tiếng nói:
"Ta rõ nhất là chiếu cố tâm tình người khác!"
Thanh âm của hắn ta, hình như có hơi cao lên.
Hoặc nói chính xác hơn thì, là bị một loại quy tắc nào đó ảnh hưởng, bất giác cất cao.
Bản thân Hứa Hi Danh lại như không phát hiện.
Nhưng Khương Vọng bén nhạy cảm giác được, bên trong thế giới Họa Thủy, thanh âm hình như xảy ra biến hóa trong nháy mắt, khuất phục dưới một loại quy tắc hoàn toàn mới.
"Hu hu hu..."
Bỗng nhiên có tiếng khóc thê lương vang lên.
Không biết từ đâu mà đến, vì sao mà sinh.
Vang ở bên tai, như vang lên trong đáy lòng.
Vang rền khắp Họa Thủy, nhấc lên sóng to!
Lại xảy ra biến cố gì?
Thế giới Vô Căn quả thực có nguy hiểm ở khắp nơi...
Trong lòng Khương Vọng đột nhiên sinh ra một loại hồi hộp to lớn, hắn cẩn thận không dùng trạng thái Thanh Văn Tiên để truy tìm căn nguyên, mà ngược lại, nhanh chóng bày ra tư thái phòng ngự, đồng thời phong bế nhĩ thức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận