Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 655: Cung nghênh đạo hữu thập phương

Vân Du Ông vừa bước vào tiểu đình, đột nhiên xuất hiện ngũ quang thập sắc, tia sáng kỳ dị tóe ra. Vô số màu sắc sặc sỡ vỡ tan thành những hình ảnh thoáng hiện, như đang thật sự ghi lại nội dung gì đó, nhưng nhìn kỹ lại không nhìn rõ được gì.
Vân Du Ông nhoáng cái biến mất.
Sự "biến mất" của hắn, không giống kiểu Chung Cầm bị xóa đi, mà giống đi vào một nơi thần bí.
Khí tức của hắn vẫn còn, thậm chí còn có đạo nguyên dật tán. Trong khi Chung Cầm là hoàn toàn không còn cái gì nữa.
Vân Du Ông biến mất, biến hóa kỳ diệu xảy ra.
Tiểu đình bị tàn phá như được một sức mạnh nào đó hồi phục lại.
Cột đình dựng lên, mái lợp xuất hiện, ghế mọc dài ra.
Chớp cái, đã trở lại như mới.
Trở thành một gian tiểu đình mang phong cách cổ xưa, đứng bên sơn đạo.
Trên đình có treo một tấm biển, trên viết "Nghênh Khách đình".
Hai trụ trước của đình có treo liễn.
Bên trái viết: "Nghênh thập phương đạo hữu."
Bên phải viết: "Lễ chư giới lương bằng."
Khương Vọng không kiềm được phải thầm khen, thực là khí phách!
Những chữ này, tất cả đều là đạo thư, không cần biết chữ, cũng hiểu được ý.
Nghênh thập phương chư giới chi khách, tông môn bình thường, ai dám ghi như vậy!
Có lẽ Nghênh Khách đình này, là thuộc về Vân Đỉnh tiên cung mà Đấu Miễn đã nói. Vân Du Ông, đại khái là tiến vào không gian của Nghênh Khách đình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bí lệnh ra vào gì đó, hẳn là ở trong đó.
Chỉ là không biết sức mạnh kì dị kia từ đâu tới, sao Chung Cầm bị nó xóa, mà Vân Du Ông bây giờ lại bình yên vô sự.
Khương Vọng thầm nghĩ, án binh bất động, chỉ chú ý hành vi của Đấu Miễn.
Nơi Đấu Miễn thăm dò đầu tiên chính là Nghênh Khách đình, hắn không thể cho phép Vân Du Ông giành lợi ngay trước mặt mình.
Khương Vọng tạm thời không có động tác, Diệp Thanh Vũ bắt pháp quyết đánh vào lá cờ màu xanh lá cây, Thất Sắc Kỳ Vân Xa mọc ra mái che, nhìn kĩ thì không phải mái che, mà là một cây đại thụ.
Đại thụ rung lên, vô số lá xanh bay ra. Lá xanh như đao, lao ra khỏi Thất Sắc Kỳ Vân Xa, liên tục cắt vào màn hào quang do Vân Du Ông để lại, nhưng tiến triển khó khăn.
Đấu Miễn nhàn nhạt nhìn, lật tay thu Thiên Dã Đao về trước người.
Màn hào quang trong suốt như có linh tính, không giao phong với Thiên Dã Đao, nhưng nhất quyết bao lấy Đấu Miễn.
Thủ đoạn Vân Du Ông lưu lại đúng là khá nhằn, hẳn đây cũng là lần đầu tiên hắn ra tay, tự tin thủ đoạn này sẽ vây khốn đối thủ một khoảng thời gian, đủ cho hắn ung dung lấy thu hoạch trước.
Đấu Miễn tay phải cầm đao, đưa ngang trước người, tay trái hóa chưởng, sát vào sống đao.
Dùng tư thế đó, Thiên Dã Đao quét ngang một nhát.
Khương Vọng như nghe thấy một tiếng vỡ, nhưng lại giống như không nghe thấy gì. Nhưng màn hào quang nửa trong suốt bao phủ Đấu Miễn lại tán loạn!
Bên này, lá đao của Thất Sắc Kỳ Vân Xa vẫn còn đang giằng co với màn hào quang, trông dáng vẻ chắc còn kéo một thời gian dài.
"Cần giúp không?" Đấu Miễn đứng giữa không trung, giơ đao lên hỏi.
"Cảm kích khôn cùng." Khương Vọng vội trả lời.
Đấu Miễn chẳng chút nghi ngờ, xoay người, bước vào Nghênh Khách đình.
Tạm để hai người của Lăng Tiêu Các ở lại, hắn muốn dùng sự hiểu biết của mình về Nghênh Khách đình, giải quyết Vân Du Ông trước! Tìm bí lệnh ra vào Vân Đỉnh tiên cung, giành truyền thừa của Vân Đỉnh tiên cung.
Linh Không Điện đã thăm dò Nghênh Khách đình nhiều năm, bao nhiêu tin tức đều nằm trong đầu hắn. Cái chét của Chung Cầm đúng là một bất ngờ, nhưng trong lịch sử không phải là chưa từng xảy ra tình huống tương tự. Linh Không Điện không nghiên cứu sức mạnh quỷ dị kia, không biết nguyên nhân nó xuất hiện, chỉ mơ hồ suy đoán có lẽ nó là một thủ đoạn hộ sơn của Vân Đỉnh tiên cung lưu lại.
Nhưng cũng từng có tổng kết, biết sức mạnh kì dị đó sẽ xuất hiện càng ngày càng ít. Sau khi xử lý Chung Cầm, ít nhất cũng phải hơn trăm năm nữa mới xuất hiện lại, thậm chí có thể vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.
Ban nãy hắn tức giận là bởi vì đây là lần đầu kiến thức sức mạnh đó, trong lòng thấy khó chịu, đồng thời cũng để đánh lạc hướng hai phe cạnh tranh.
Nhưng không ngờ Vân Du Ông còn quả quyết hơn hắn, ra tay luôn, chiếm mất tiên cơ.
Bản thân đã chậm một bước, hắn bây giờ nửa chút thời gian cũng không thể lãng phí thêm, sao có khả năng giúp hai người Lăng Tiêu Các thoát khốn!
Lên tiếng hỏi, chỉ là để dò xét người Lăng Tiêu Các sẽ còn bị kẹt bao lâu thôi.
Bóng người Đấu Miễn mới vừa biến mất, Khương Vọng lập tức thò tay ra khỏi màn hào quang màu xanh đậm của Thất Sắc Kỳ Vân Xa, Tam Muội Chân Hỏa dấy lên.
Lá đao của Thất Sắc Kỳ Vân Xa còn chưa kết thúc, nhưng đã mất đi mục tiêu, vì màn hào quang vây khốn họ đã biến mất.
Màn hào quang Vân Du Ông lưu lại là pháp môn nhốt người hàng đầu. Cực kỳ bền bỉ, có thể co dãn theo đao mang, là bí thuật đặc biệt được sáng tạo ra để nhốt người, thường khó mà phá được.
Một đao ban nãy của Đấu Miễn hắn nhìn thấy rất rõ. Đao của Đấu Miễn không phải là phá vỡ màn hào quang của Vân Du Ông, mà ở một trình độ nào đó chém vỡ cơ sở mà màn hào quang dựa vào, thậm chí có thể nói là ngắn ngủi cắt vỡ không gian. Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, thế nhưng màn hào quang bị mất đi chỗ dựa, nên bị băng giải.
Phương pháp của Khương Vọng lúc này cũng tượng tự, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy không gian, để màn hào quang kia mất đi chỗ dựa, không đánh tự thua.
"Vân Đỉnh tiên cung mà họ nói đó, ngươi thật sự không định xem thử?" Khương Vọng cầm Tam Muội Chân Hỏa, hỏi.
"Ngay cả cái tên Vân Đỉnh tiên cung chúng ta cũng vừa mới biết, chẳng có ưu thế nào. Lấy không chuẩn bị đấu với chuẩn bị trước, không phải việc trí giả nên làm." Diệp Thanh Vũ vừa khống chế lá cờ màu xanh lá, thu hồi lá đao, vừa đáp: "Không bằng đi lấy Thần Thông quả, kết thúc cuộc cạnh tranh."
Diệp Thanh Vũ là người có lập trường kiên định, một khi đã quyết định chuyện gì là sẽ không dễ dàng thay đổi.
Khương Vọng cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, bản tâm cũng rất đồng ý với phán đoán của Diệp Thanh Vũ. Hơn nữa đối với cái loại sức mạnh xóa sổ Chung Cầm kia, trong lòng hắn vô cùng bất an.
Hai người mặc kệ Vân Đỉnh tiên cung, Thất Sắc Kỳ Vân Xa đổi hướng, lá cờ xanh dương mở ra, dùng tốc độ nhanh nhất trở lên đỉnh núi.
Không có Đấu Miễn và Vân Du Ông kiềm chế, tốc độ của xe được hát huy đến trình độ cao nhất, cảnh hai bên đường bay đi vùn vụt.
Lúc trở lại đỉnh núi, "Thủ sơn linh" khổng lồ vẫn đứng ở đó, đại thụ chọc trời, nhìn không thấy cuối, nhưng không có động tĩnh nữa.
Khương Vọng thử thăm dò bay ra ngoài núi, lượn ra sau quan sát.
Quả nhiên phía sau đại thụ có một quả trái cây nửa trong suốt.
Đáng kể là, cái quả này đúng là nằm trên cành cây, nhưng lại không phải là mọc từ cây ra, mà giống như được nhánh cây đỡ lấy, mô tả cho dễ hiểu, là giống như kiểu thủ sơn linh giấu ‘tay’ đang cầm quả ra sau lưng.
Như một đứa bé giấu món đồ mình thích.
Thủ sơn linh một mực không có động tĩnh nữa, đã giúp Khương Vọng có thêm dũng khí. Hắn nhanh chóng bắt pháp quyết, Tù Thân Tỏa Liên chui ra khỏi hư không, vòng ra sau lưng thủ sơn linh, vặn một cái, gỡ quả cây nửa trong suốt kia ra.
Không có bất cứ một cản trở nào, dễ dàng đến mức làm người ta khó tin.
Hai sợi Tù Thân Tỏa Liên đen nhánh, quấn thành vòng tròn lõm xuống, như cái chén.
Quả cây nằm trong đó, mang theo khí tức cổ xưa thần bí.
Đây chính là Thần Thông quả?
Từ thân quả, Khương Vọng cảm nhận được khí tức giống với hạt giống thần thông.
Khương Vọng khống chế Tù Thân Tỏa Liên, đưa quả cây tới chỗ Diệp Thanh Vũ.
"Nếm thử không?" Hắn cười.
Đây vốn là thời khắc thu hoạch, cả Khương Vọng lẫn Diệp Thanh Vũ đều đang cảm thụ cái cảm giác gọi là ‘thắng lợi’ của chuyến đi Trì Vân Sơn này.
Họ đã đưa ra lựa chọn, và cũng đã tìm ra thứ mình muốn.
Nhưng ngay sau đó, ngay trước mặt họ, "Thủ sơn linh" khổng lồ chiếm một phần ba đỉnh núi, lập tức "Băng giải"!
Nó vốn có thực thể rõ ràng, có uy áp thực chất, thế nhưng giờ phút này lại mờ ảo như ảo ảnh, cứ thế biến mất.
Giống như, bị một sức mạnh nào đó trong nháy mắt phá hủy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận