Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1982: Thần Lâm! Thần Lâm! Thần Lâm! (1)

Cường giả Thần Lâm cảnh tại bất kỳ một thế lực nào, cũng đều là thuộc giới vũ lực cao tầng.
Nếu ở quốc gia nhỏ, chính là trụ cột của nước đó, nếu ở cường quốc như Trang, Ung, không là Hầu thì cũng là Tướng, không nắm giữ quân quyền thì cũng nắm giữ chính quyền.
Ở Đại Hạ đế quốc, một quốc gia đã từng có hi vọng trùng kích vị trí bá chủ bễ nghễ thiên hạ, người được phong Hầu, đương nhiên không phải Thần Lâm bình thường!
Như Chu Hùng, con trai của Chu Anh, cũng là tu sĩ Thần Lâm cảnh lâu năm, nhưng lại không được phong tước Hầu ! đương nhiên, hắn có tước vị Quốc Công của phụ thân truyền lại, chỉ cần không chết, tiền đồ sau này, sẽ không chỉ là thực lực như hiện giờ.
Thượng Ngạn Hổ từng đại náo thủ phủ Lý quốc, để lại danh tiếng Bắc Hương Hầu dũng mãnh thô bạo, về mặt nào cũng cường đại hơn Chu Hùng. Vừa mới hiện thân, đã đánh bay cơ thể Pháp Thiên Tượng Địa của Trọng Huyền Thắng, cứu Xích Huyết Quỷ Bức của Xúc gia. Binh sát bị lung lay, binh sĩ Đắc Thắng Doanh tử thương đếm không xuể. Một quyền này, không chỉ Trọng Huyền Thắng không phản ứng kịp, ngay cả Khương Vọng cũng không thể nắm bắt được! Quá nhanh, quá nặng, lại quá đột ngột! Xích Huyết Quỷ Bức vẫn ở trên không trung gào thét. Chiến cuộc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nắm đấm cứng rắn kia vẫn còn trong thị giác, Thượng Ngạn Hổ đã biến mất. Đột ngột mà khó lường, đuổi sát theo Trọng Huyền Thắng ! Keng! Một đạo kiếm quang như ánh trăng mới mọc. Kiếm tơ màu trắng bạc che phủ cả bầu trời, như thủy triều tuôn trào, bao phủ khắp toàn thân, Khương Vọng đã kịp chạy đến. Tới cực nhanh, chém vô cùng chuẩn xác.
Khiến Thượng Ngạn Hổ không thể không quay qua đối phó. Keng! Thượng Ngạn Hổ xoay người, nện quyền lên kiếm! Vừa vung nắm đấm, Bắc Hương Hầu vừa liếc con ngươi màu xám lạnh nhìn người trẻ tuổi kia, rõ ràng là bị kinh ngạc trước dũng khí và sức mạnh của Khương Vọng. Đương nhiên, một chút gợn sóng trong tâm tình không ảnh hưởng chút nào đến thế của quyền.
Nắm đấm màu xám trắng chuẩn xác đánh vào thân kiếm Trường Tương Tư, đè nó rớt xuống, đập vào ngực Khương Vọng, phá tan Hổ Phách hỏa giới vừa được ngưng tụ, đánh văng tinh quang hộ thể, đánh Khương Vọng bay đi! Muốn cứu người? Thì lấy mạng mình ra mà đổi! Lúc Khương Vọng máu vãi trời cao, bước chân của Thượng Ngạn Hổ uốn éo, lại đột ngột xoay người, dùng một tư thế quái dị, nắm đấm tiếp tục đuổi sát. Lại nói, đám mây binh sát bị đánh rơi kia sau khi chao đảo, rất nhanh đã ổn định lại. Cơ thể to tướng với binh sát quấn quanh của Trọng Huyền Thắng hạ chân xuống đất, tạo ra một tiếng nổ, âm thanh vang vọng không ngừng. Đám mây binh sát ổn định lại, để lại thi thể năm trăm bảy mươi người tử trận, lại xông lên trời, xông thẳng về phía Thượng Ngạn Hổ. Thi thể binh sĩ tử trận rơi xuống đất, người nằm sấp người nằm ngửa, không hề nghe thấy tiếng kêu đau đớn, họ không thể về nhà cưới vợ được nữa. Binh sĩ trên không trung thì tiếp tục toàn lực hiến dâng cho chiến trận, giao toàn bộ sức mạnh khí huyết của mình cho chủ tướng. Trước sau như một, tin tưởng mình sẽ thắng lợi. Người chết tuy khiến người sống bi thương, nhưng người sống vẫn phải lo cho người sống! Với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, hắn biết rõ thế cục hiện giờ là thế nào. Đau buồn là vô dụng, sợ hãi là vô dụng, trốn tránh cũng là vô dụng.
Tất cả các loại kế sách mưu lược, đều là vô dụng. Chỉ trực diện đối mặt được mà thôi! Thượng Ngạn Hổ tới quá nhanh, họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, chỉ có thể cố gắng thử giết ra một con đường. Ngoại Lâu độc chiến Thần Lâm, có thể không? Đương nhiên là không! Dùng tụ binh trận siêu phàm, có được không? Chưa chắc là không! Thời xưa, không phải ai cũng tu luyện được, tiên hiền chính là dùng sức mạnh của tập thể, vượt qua rãnh trời thành siêu phàm. Đại đạo bây giờ đã thông suốt, trăm nhà đua tiếng, nhưng trên chiến trường, Binh gia trấn áp tất cả. Trọng Huyền mạnh mẽ đẩy Khương Vọng ra. Binh sát như mây trôi, phun trào bên ngoài bàn tay khổng lồ, che khuất bầu trời, chặn đường nắm đấm xám trắng của Thượng Ngạn Hổ. Cự nhân cao mấy chục trượng cơ bản không cần phải nhảy quá xa. Chỉ nhẹ nhàng nhảy lên đã như núi cao đè xuống. Chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên đã như tường cao vây quanh. Năm ngón tay của cự nhân khổng lồ khép lại, muốn túm lấy Thượng Ngạn Hổ. Nhưng Thượng Ngạn Hổ dạng chân, đôi chân như cắm rễ vào núi sông. Bàn tay màu xám trắng khẽ lật, đã chống đỡ được năm ngón tay của cự nhân, khiến nó không thể khép lại được! Đây là trận đấu của hơn hai ngàn tướng sĩ với một Thần Lâm. Hai bên nhất thời giằng co. Xoẹt! Một đạo kiếm quang xẹt qua yết hầu! Dưới sức kéo của Trọng Huyền lực, một kiếm này của Khương Vọng nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức vượt ra khỏi cực hạn mà hắn vốn có! Thậm chí tàn ảnh của hắn vẫn còn ở phía xa, kiếm của hắn đã rơi xuống. Thượng Ngạn Hổ có vẻ không phản ứng kịp. Để mặc cho mũi Trường Tương Tư quét qua cổ mình ! Keng! Nhưng chỉ có âm thanh như kim loại va chạm. Cảm giác gập ghềnh như mũi kiếm đang quét qua đường núi đá. Phòng ngự của kim khu ngọc tủy không được như thế này... Kiếm của Khương Vọng đâu phải chưa từng tổn thương Thần Lâm! Thượng Ngạn Hổ như có sức mạnh công kích như Kim Cương, và lực phòng ngự còn kiên cố hơn hàng long kim thân bất diệt trong Tịnh Hải. Làm sao để phá?
Bây giờ... không phải là lúc để suy nghĩ chuyện này, vì Thượng Ngạn Hổ đã thò tay ra, nắm lấy Trường Tương Tư. Vẫn là loại cảm giác quái dị mà đột ngột đó, trong số cường giả cấp độ Thần Lâm, tốc độ của Thượng Ngạn Hổ không tính là quá nhanh, nhưng lại mang theo một loại cảm giác khiến người ta khó chịu, hắn luôn có thể bắt được chính xác mục tiêu. Bàn tay màu xám trắng kia đã tới gần. Khương Vọng ấn mũi chân, đạp lên Thanh Vân ấn kí, ngoặt liền ba lần, rồi bay lên trời cao. Sức mạnh Trọng Huyền chi lực vô hình phun trào, đột ngột kéo Thượng Ngạn Hổ sang bên phải! Biến cố quái dị khiến một cường giả Thần Lâm như Thượng Ngạn Hổ cuối cùng cũng vồ hụt. "A!" Thượng Ngạn Hổ kinh ngạc bật cười nhạt, vung tay trái, nhún chân một cái, nắm đấm đã lại tới gần Khương Vọng. Hắn không tin, trước khi vượt qua được chênh lệch về bản chất sinh mạng, Khương Vọng lại lần nào cũng thoát hiểm thành công. Người trẻ tuổi của Tề Quốc là thần linh chuyển thế chắc! Đạp không mà đi, quyền phủ đông nam, trước khi một quyền này rơi xuống, quyền thế đã nghiền đến trước. Cơ thể Khương Vọng rõ ràng trầm xuống. Nhưng đến khi nắm đấm của Thượng Ngạn Hổ xuống đến nơi, thân hình Khương Vọng đã lại lướt qua, chỉ để lại một vệt trắng khi mũi kiếm xẹt qua! Thượng Ngạn Hổ dùng cả hai nắm tay, một quyền đánh tầng mây rung chuyển, quyền ảnh đầy trời, nhất thời như trời nghiêng đất lở, cuồng phong mưa rào. Thiên địa vô tình, quyền chiếu kỳ tâm.
Quyền này có tên Phách Đô Quyền. Quyền phủ thiên hạ, do tâm tự chứng. Ta nói không có, thì không được có một ai. Khi ta muốn có, không cho phép không có người! Nắm đấm xám trắng gần như không đâu không có, dồn dập đánh xuống. Nhưng bóng người mặc áo xanh vẫn nhẹ nhàng chợt tới chợt lui, như lôi đình trong cơn mưa xối xả! Ấn ký Thanh Vân hiện ra rồi biến mất, Trọng Huyền chi lực đột ngột tăng vọt, Khương Vọng đã trở nên linh hoạt hơn bất kì thời điểm nào trước đó, tả xung hữu đột trong quyền thế của Thượng Ngạn Hổ. Ngoại Lâu đấu Thần Lâm. Cục diện trở nên giằng co là vì sự phối hợp tuyệt diệu của Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng. Nhưng điều này không thể kéo được dài. Vì trong thế cục khẩn trương như thế này, hai người sẽ không được phép phạm một sai lầm nào, vì chỉ cần một lần phối hợp không hoàn mỹ, sẽ tạo nên hậu quả tiếc nuối. Nắm đấm của Thượng Ngạn Hổ như lồng giam, thân hình linh động của Khương Vọng như chim bay. Chim ở trong lồng, càng trói càng chặt. Cánh chim một khi đã khép lại, sẽ khó mà giang ra được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận