Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2211: Quan Sơn Nan Vượt (2)

"Trương Lâm Xuyên này, nếu ta mà bắt được, nhất định sẽ lột da, nhai sống, nghiền nát xương cốt hắn!"
Tướng lĩnh Ngụy Quốc mắt đỏ ngầu hung tợn nói.
Thảo luận, phân tích mắng Trương Lâm Xuyên, tất nhiên không chỉ có một người, càng không phải chỉ trong phút chốc.
Xung quanh chậu than ngồi một vòng tướng lĩnh, ánh lửa nhảy nhót, nghiến răng nghiến lợi.
"Được rồi."
Đàm Văn Khí lên tiếng:
"Có mắng Trương Lâm Xuyên cũng không chết được."
Ông ta nhìn người cất giọng lớn nhất, giọng lạnh lùng:
"Ai cho phép ngươi uống rượu lúc chấp hành công vụ? Trở về tự nhận phạt!"
Tướng lĩnh bị điểm đến không hề cự cãi lại, chỉ nghiến răng căm hận:
"Các huynh đệ không cam lòng!"
Trương Lâm Xuyên chạy thoát đã là sự thật, đây là chuyện mà bọn họ vẫn còn đang cố gắng đấu tranh để chấp nhận.
Đàm Văn Khí hơi lặng đi, rồi nói:
"Tề Võ An hầu không có tin gì đã rời đi, đoán chừng là không mời được Nguyễn Chân Quân. Ngày mai các ngươi dẫn người trở về trước, ta lên Tu Di Sơn một chuyến, xem có thể thuyết phục Hành Niệm thiền sư ra tay hay không."
Tu Di Sơn Hành Niệm Thiền Sư, là người có thành tựu cao nhất trong tương lai của Tinh Tú Kiếp Kinh hiện thời. Trên con đường thăm dò vận mệnh, không hề thua Nguyễn Tù.
Nhưng tuy nói vậy, trong lòng Đàm Văn Khí biết, cơ hội là xa vời.
Thứ nhất thời gian trôi qua càng lâu, liên hệ giữa Vãn Tang trấn và Trương Lâm Xuyên sẽ càng yếu ớt. Dù ngay cả Hành Niệm thiền sư bây giờ muốn truy tìm hành tung yêu nhân, độ khó cũng đã vượt xa mấy ngày trước.
Thứ hai, nhân vật như Hành Niệm thiền sư, sao có khả năng quan tâm đến cảm nhận của Đàm Văn Khí! Cũng chẳng quan tâm mặt mũi Ngụy quốc đâu. Dù có mang nhiều tiền công đức tới, đối phương chắc cũng chẳng thèm ngó. Ngoài tương lai của núi Tu Di, Phật gia chính pháp, e không có gì đáng để Hành Niệm thiền sư xuất thủ. Đàm Văn Khí nói là đại diện cho Ngụy quốc đến bái sơn, nhưng chưa chắc đã gặp được chân Phật.
Nhưng nếu không đi thử một lần, hắn sao cam lòng!
Đừng thấy Ngụy quốc vẫn tiếp tục cho người truy bắt vô cùng khí thế, ai cũng biết Trương Lâm Xuyên đã chạy thoát rồi!
Ngụy Quốc sẽ không từ bỏ việc truy tìm Trương Lâm Xuyên, nhưng là một giáo chủ tà giáo chỉ có cấp độ Mao Thần, tài nguyên có thể điều động là tương đối có hạn, không có khả năng dùng sức mạnh cả nước cho việc này.
Mà tài nguyên có hạn... căn bản không đủ để giết chết Trương Lâm Xuyên.
Đây là một nghịch lý, nhưng cũng là hiện thực Đàm Văn Khí không thể không đối mặt.
Nghe Đàm Văn Khí nói vậy, những tướng lĩnh dưới trướng nghiến răng nuốt huyết lệ xuống, dần dần đứng dậy, quay về đội.
Trong quân trướng đóng quân ở dã ngoại, rất nhanh chỉ còn một mình Đàm Văn Khí.
Đến lúc này ông ta mới hiện ra vẻ mệt mỏi.
Là một lão tướng nơi sa trường, không hề sợ vạn quân xung phong, không hề sợ tướng địch dũng mãnh, đơn giản là bày trận ra, rồi liều mạng mà chiến.
Nhưng đối với đối thủ như Trương Lâm Xuyên, ông ta lại sự có cảm giác như chuột kéo rùa, không sao xuống tay được.
Không tìm thấy người, làm sao mà đối phó?
Người này không thân không thích, không nhà không bạn, Vô Sinh Giáo một tay sáng lập cũng đã không còn, muốn tìm hiểu nguồn gốc, cũng chẳng có đầu mối để sờ.
Mà dù những thứ này có tồn tại, thì hẳn cũng không thể ảnh hưởng đến Trương Lâm Xuyên.
Khoảng thời gian này Vô Sinh Giáo đã chết biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu tín đồ thành kính khóc kêu Thần Chủ cứu nạn? Nhưng ngay cả một sợi khói, Trương Lâm Xuyên cũng không có.
Diệt tình tuyệt tính như thế, cơ bản sẽ không để ý đến một ai.
Đàm Văn Khí trầm mặc nhìn chậu than trước mặt, đột nhiên cảm thấy tức giận muốn đạp một cho một phát. Ngay cả ông ta cũng còn cảm thấy khí lực toàn thân không có chỗ thi triển, thù hận đầy người không nới phóng thích.
Thù hận đầy lòng...
Ông ta cảm nhận được sự phẫn nộ đã lấp đầy lồng ngực mình.
Thịch thịch!
Cảm nhận được trái tim của mình đập rất nhanh, rất nặng.
Không tốt! Đàm Văn Khí trải qua nhiều trận chiến, trong nháy mắt liền nhận ra điểm không thích hợp, giật mình tỉnh táo, binh sát ào ạt dâng lên như thủy triều.
Nhưng chỉ sau một khắc...
Rắc rắc rắc!
Xương ngực ông ta bị xé toang, như một cánh cửa được mở ra hai hướng, trái tim đỏ tươi nhảy ra ngoài!
Đàm Văn Khí nhìn chằm chằm trái tim của mình, thấy trên trái tim cũng đầy những vết rạn lít nha lít nhít, sau đó chúng vỡ ra, từ trong nhảy ra một hạt giống màu trắng bệch.
Hạt giống này nhảy nhảy mấy cái, ánh sáng liền tăng vọt, hóa thành một nam tử có khuôn mặt không có gì đặc biệt.
"Trương, Lâm, Xuyên?"
Đàm Văn Khí thấy con mắt của mình cũng nứt ra, nghe thấy giọng nói của mình thống khổ hỏi như thế.
Dù chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy người này, dù trước mắt đã là một vùng máu mênh mông, nhưng ông ta vô cùng chắc chắn, người đang xuất hiện trước mắt chính là tổ giáo Trương Lâm Xuyên của Vô Sinh giáo.
Trương Lâm Xuyên để lại hai mươi bảy manh mối chỉ hướng ở Vãn Tang trấn để lừa gạt truy tung, lại thiết kế quấy nhiễu quận thủ quận Tín Lan, để có thêm thời gian chạy trốn.
Nhưng thì ra, tất cả đều là ngụy trang.
Hắn vốn vẫn trốn trong Vãn Tang trấn, trốn trong trái tim của Đàm Văn Khí, chưa từng chạy ra ngoài, hèn gì cả Hình ti Ngụy quốc lùng sục điên cuồng mà cũng không tìm được dấu vết của Vô Sinh Giáo Tổ!
Là khi nào? Đàm Văn Khí đau đớn nghĩ... Là lần đầu tiên tiến vào Vãn Tang trấn, ngửi thấy mùi máu tanh, lần đầu tiên sinh ra phẫn nộ? Hay lúc đích thân treo Quận thủ Tín Lan quận lên, sục sôi muốn vung một đao chém gã?
Ông ta không nhớ nổi mình trúng chiêu khi nào.
So với việc xương ngực bị xé toạc, trái tim bị xé rách, điều còn thống khổ hơn là...
Ông ta đã phong tỏa trấn Vãn Tang, nhìn chằm chằm vào thảm trạng của bách tính bổn quốc, thề phải báo thù cho những người vô tội kia, tận lực tham gia truy bắt Trương Lâm Xuyên, thế nhưng cuối cùng, lại là ông ấy đưa Trương Lâm Xuyên ra khỏi Ngụy quốc!
Giờ khắc này...
Trương Lâm Xuyên mở mắt, trong đôi mắt có một thoáng mờ mịt cực ngắn, giống như vừa tỉnh ngủ.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng Đàm Văn Khí, nghe thấy tiếng Đàm Văn Khí, hắn lập tức tỉnh lại.
"Ác chủng" đã thu hoạch Đàm Văn Khí từ trước đó, làm tan rã năng lực phản kháng của Đàm Văn Khí.
Hắn không buồn nói một lời, giơ tay lên nhấn, ấn Đàm Văn Khí xuống lòng đất, biến Đàm Văn Khí thành một bãi thịt vụn.
Lần này, hắn không giao thủ với Ngô Tuân ở nước Ngụy, thậm chí cũng không trải qua chiến đấu kịch liệt, nhưng mức độ hung hiểm thì hơn cái lần ở địa cung Yến Vân Sơn kia không biết bao nhiêu lần!
Trong quá trình ký thân vào ác chủng, phong ấn bản thân và giấu mình trong cơ thể Đàm Văn Khí, hắn gần như không biết gì về thế giới bên ngoài.
Chỉ cần bị phát hiện, kết quả sẽ chính là thân tử đạo tiêu.
Có một lần Ngô Tuân đích thân đến, một lần Đông Phương Sư chủ trì Long Hổ Đàn ở ngay gần đó để bói toán, có thể nói hắn chỉ cần để sót một chút dấu vết, lộ ra một chút xíu sơ hở, thì bây giờ đã chết đến mức không thể chết thêm.
Mỗi thời mỗi khắc hắn đều ở trong nguy hiểm, thế này đâu chỉ là bước đi trên ranh giới cửu tử nhất sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận