Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1891: Không phải chuyện của một nhà (1)

Người qua nhất định lưu vết, chuyện qua nhất định lưu dấu.
Vạn vật trong thiên địa đều mang theo dấu vết, đều tự có sức sống của riêng mình. Điều này thường khiến Thái Dần cảm hoài.
Từ khi còn rất nhỏ, gã đã có thể nhìn thấy sự tồn tại của những dấu vết này, có thể khơi động linh tính của chúng. Vì vậy gã được coi là thiên tài trận đạo, nổi bật giữa đám bạn đồng trang lứa. Gã được thúc phụ Thái Hoa Chân nhân đưa đến bên người, đích thân dạy dỗ.
Thời gian của một Chân nhân đương nhiên là vô cùng quý giá, nhất là một Chân nhân trận đạo như Thái Hoa, có thể nói là ‘tượng tu bổ’ cho quốc phòng toàn bộ Đại Hạ quốc, không thể bỏ bê các phương diện được.
Nhưng cho dù như thế, Thái Hoa vẫn chưa từng buông lỏng việc học của Thái Dần.
Từ nhỏ đến lớn, biểu diện của gã ở mọi phương diện gần như không thể bắt bẻ được. Là thiên kiêu đệ nhất của Hạ quốc, gã luôn được coi là người nối nghiệp của Thái Hoa Chân nhân, là hy vọng để Thái thị vươn lên thành danh môn đứng đầu Đại Hạ.
Nhưng gã thực sự... chưa từng muốn trở thành một Thái Hoa thứ hai...
Lý tưởng của gã là lý tưởng mà mọi người cho rằng gã nên có. Con đường của gã là con đường mà thúc phụ Thái Hoa đã vạch ra sẵn từ trước.
Gã đương nhiên cũng cho rằng mình đang đi trên con đường đúng đắn nhất trong cuộc đời.
Cho đến khi ở Sơn Hải cảnh, gã bị một nam tử xa lạ ngạo mạn dùng một thương quật ngã.
Thua Trọng Huyền Tuân, gã có thể chấp nhận. Gã hiểu rõ sự chênh lệch thực lực giữa Hạ quốc và Tề quốc. Gã cũng đã chiến đấu hết sức mình, nhưng thực sự là không thể vượt qua được.
Thiên kiêu đệ nhất Hạ quốc trên sân khấu thiên hạ, thực sự chẳng là cái thá gì.
Mỗi quốc gia đều có thiên kiêu đệ nhất riêng, nhưng trên Quan Hà Đài, chỉ có một người có thể đứng vững đến cuối cùng, những người khác gánh trên vai biết bao kỳ vọng, một đường vinh quang tiến tới đệ nhất... đều phải gục ngã.
Gã chỉ là một trong số những người không may rơi vào cảnh đó mà thôi.
Gã càng cố gắng, càng liều mạng.
Thua bởi Khương Vọng, gã cũng có thể chấp nhận. Danh tiếng của Khương Vọng không phải tự phong, mà là kết quả của vô số trận chiến sinh tử. Là thiên kiêu Sơn Hải cảnh, bị một người đứng đầu cảnh giới Nội Phủ của Hoàng Hà vượt qua, không phải là điều gì mất mặt.
Có lẽ gã chưa đủ cố gắng, chưa đủ liều mạng.
Gã còn nhiều rất thứ có thể học, còn nhiều đường dài có thể đi. Gã có thể cắn răng đuổi theo.
Nhưng tùy tiện một người không biết từ đâu tới, lấy tự tin kiêu ngạo, tung ra một thương sắc bén như vậy... lại khiến gã vô cùng dao động.
Từ khi kết thúc Sơn Hải Cảnh đến nay, gã vẫn một mực dao động như vậy.
Giờ phút này gã trầm mặc đi tới, buông lỏng cơ thể.
Gã thả lỏng năm ngón tay, cũng thả lỏng tinh thần luôn luôn căng cứng.
Quốc gia hưng vong gánh vác trên vai, hưng suy của gia tộc đặt trên lưng gã, kỳ vọng của chính bản thân... Gã đã căng mình quá chặt!
Người nam nhân trung niên tên là Thái Hú là gia chủ, cũng là bá phụ, vội vàng từ một hướng khác đi tới. Có vẻ như lão vừa hoàn thành công việc ở phòng tuyến, thậm chí còn chưa kịp thay quan phục.
Thấy được Thái Dần, lão chỉ gật đầu rồi đi thẳng vào bên trong.
Thái Dần trầm mặc đi theo sau.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, một luồng ánh sáng vàng lóe lên rồi biến mất.
Thái Dần tất nhiên quen thuộc với Ngũ Hành Cấm Thần Trận ngăn cách mọi dò xét, chỉ là không thể chưởng khống nó một cách lô hỏa thuần thanh như vậy.
Lại có chuyện gì lớn xảy ra?
Trong lòng gã dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Thái Hú, gia chủ Thái thị hiện tại là một người có khuôn mặt ôn hòa nhưng tính tình rất cương liệt.
Nếu không thì lão đã không dốc toàn bộ gia sản, đưa tất cả thanh niên trai tráng trong tộc ra tiền tuyến.
"Ngụy quốc đã bày tỏ thái độ rõ ràng, bọn họ sẽ không xuất binh." Thái Hú ngồi xuống nệm êm, nói ra câu như vậy.
Thái Dần quỳ gối ngồi đối diện lão, nhất thời không nói gì.
Sở quốc thì khỏi phải nói nữa.
Trước đó Ngụy quốc, Lý quốc, Việt quốc cũng đã từ chối lời cầu viện.
Lương quốc ư?
Lương quốc thậm chí đã tập trung quân đội ở biên cảnh...
Tất nhiên không phải để giúp Hạ quốc, mà là muốn lợi dụng tình hình hỗn loạn để cắn xuống một miếng thịt.
Trong thời khắc mấu chốt khi Hạ quốc đang đối mặt với nguy cơ xã tắc hưng vong, bọn hắn lại không thể không điều động binh lực phòng thủ biên giới.
Kể từ khi Lương Mẫn đế chết ở Quý Ấp thành năm xưa, cừu hận giữa hai bên đã không thể hóa giải.
Ban đầu khi Lương quốc sắp diệt vong, mọi chuyện không thể nghi ngờ như đã kết thúc.
Nhưng một thành viên Hoàng tộc của Lương quốc là Khang Thiều đã mượn cơ hội Tề Hạ tranh bá, phục quốc thành công. Mối huyết cừu này tiếp tục kéo dài, không thể xóa bỏ cho đến khi một nước tiêu vong...
Nợ cũ lâu năm đã không còn gì để nói.
Kiếm các?
Trước kia nếu không có Kiếm các duy trì, Khang Thiều lấy gì thủ vững được Hậu Lương!
Tam Hình Cung?
Dù là Thánh địa của Pháp gia, địa vị của Tam Hình Cung cũng chỉ ngang bằng với Thư Sơn, thậm chí càng không có khả năng nhúng tay như Thư Sơn được.
Tu sĩ Tam Hình Cung rải rác khắp thiên hạ, nhưng bản thân Tam Hình Cung chỉ là nơi thực thi pháp luật, tu sĩ Pháp gia sẽ không ủng hộ bất kỳ thế lực nào.
Nếu thật sự muốn nói đến những tu sĩ xuất thân từ Tam Hình Cung, thì ảnh hưởng của Tề quốc trong nội bộ tổ chức này sẽ chỉ mạnh hơn Hạ quốc, chứ không thể yếu.
Lý quốc từng bị Hạ quốc chiếm đóng, sau đó phục quốc. Chỉ là những năm gần đây, cao tầng của hai nước giao lưu nhiều hơn, quan hệ ngoại giao tương đối hòa hoãn. Nhưng bản thân Lý quốc không có đủ thực lực để can thiệp vào cuộc chiến Tề Hạ.
Trong phạm vi toàn bộ Nam vực, những thế lực thực sự có thể ảnh hưởng đến cục diện chiến tranh, lại có khả năng xuất binh, kỳ thực chỉ có Ngụy quốc và Việt quốc.
Nhưng giờ đây, cả hai lần lượt tuyên bố không can thiệp.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa biết Tề quốc đã vì thế mà trả giá như thế nào, nhưng không nghi ngờ... về phương diện ngoại giao, Hạ quốc đã bị cô lập hoàn toàn.
Thái Dần một lần nữa khắc sâu nhận thức được.
Đây là một cuộc chiến tranh toàn diện, đa chiều, là một cuộc chiến diệt quốc thực sự!
Mà thời điểm bắt đầu của cuộc chiến tranh này, chỉ sợ có lẽ còn sớm hơn gã biết.
Thái Hú đưa mắt nhìn Thái Dần, nói thẳng: "Ngươi không thể chết."
Thái Dần chống hai tay lên đầu gối, trong chớp mắt không biết nói gì: "Thái Dần.. ta... chất nhi..."
Gã thay đổi cách xưng hô ba lần liên tiếp, sau đó mới hơi cúi đầu, nói: "Thái Dần nguyện đồng sinh cộng tử cùng Thái thị."
Gã nói từng chữ một rất rõ ràng, cho thấy cũng đã suy nghĩ rất kỹ.
"Đương nhiên." Thái Hú nói: "Ngươi sống thì Thái thị sống, ngươi chết thì Thái thị chết."
Thái Dần muốn nói rằng mình không có ý đó.
Muốn nói rằng thứ mình cầu không phải là đồng sinh cộng tử như thế này, không phải cô độc gánh chịu vận mệnh của gia tộc.
Nhưng Thái Hú cũng không cho gã cơ hội nói, giống như những thời điểm trước đây vậy.
Thực ra cần gì phải nói?
Thái Hú không phải không biết, cũng không phải không hiểu rõ tâm tình của gã. Chỉ là lão cho rằng, có lựa chọn tốt hơn. Đối với gã, đối với Thái thị, đều sẽ càng tốt hơn.
Vị tộc trưởng Thái thị này phối hợp nói ra: "Ngươi kế thừa y bát của thúc phụ ngươi, kế thừa tinh hoa trận đạo tinh diệu nhất của Thái thị. Lão nhân gia người khi còn sống coi trọng nhất ngươi. Ta..."
Lão không muốn nói tình cảm tiếp, cho nên đi vòng: "Cái gọi là trận đạo, là dẫn lực lượng thiên địa cho mình dùng, là lấy Nhân đạo diễn Thiên đạo. Nếu Thiên đạo muốn cho Hạ vong, Hạ liền vong rồi, Thái thị ta đơn giản là không thoát khỏi huyết tế. Nhưng chỉ có ngươi, nhất định phải lưu lại hỏa chủng cho Thái thị ta."
Ánh mắt Thái Hú bình tĩnh như vậy, trong bình tĩnh có ẩn nhẫn thống khổ vô cùng: "Ta không phải để cho ngươi đi ngay lập tức, Thái thị ta là danh môn Đại Hạ, hiện tại để ngươi đi, tựa như chắp tay đầu hàng. Không khác phản bội quốc gia mình vậy. Ý của ta là ở thời khắc cuối cùng..."
Thái Dần cắn răng nói: "Thắng bại còn chưa thể biết được. Hạ quốc ba mươi hai năm trước không vong quốc, lần này cũng sẽ không!"
"Đương nhiên." Thái Hú nói: "Ta tin tưởng Đại Hạ ta còn chưa hoàn thành xong thiên mệnh, ta nguyện kính dâng tất cả vì quốc gia này, phấn chiến đến cuối cùng... Ta chỉ nói là kết quả xấu nhất. Nếu như..."
Lão hít sâu một hơi, mới nói tiếp: "Nếu quả thật đến một bước như vậy, trong Thái thị chỉ có ngươi không thể chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận