Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 540: Thử giết ngươi

Hắn tới phố đông tìm Trọng Huyền Thắng, "Mộng hoa" quá yên tĩnh làm hắn thấy kì quái.
Trọng Huyền Thắng là cố ý tới đây để "Khoe khoang", phải càng ồn ào càng tốt chứ, sao lại yên tĩnh như thế?
Đến khi tới trước cửa, hắn vẫn chưa hề nghĩ Trọng Huyền Thắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì điều này hoàn toàn là chuyện không có khả năng!
Trọng Huyền Thắng là đích tử cao cấp danh môn Trọng Huyền gia của nước Tề.
Trong khi, nơi này chính là Lâm Truy!
Hắn thậm chí còn tưởng Trọng Huyền Thắng đã rời đi, nhưng nghĩ dù gì mình cũng đã tới, thôi thì ngó thử "Mộng hoa" đại danh đỉnh đỉnh này một cái, thuận tiện chọn mấy cái áo đẹp mắt cho Khương An An. Mặc dù tạm thời chưa gặp được nhau, nhưng quà thì vẫn có thể chuẩn bị sẵn... quà cáp ấy mà, hắn đã mua đủ loại, cũng không ít rồi.
Nhưng vừa bước vào sân của "Mộng hoa", hắn liền phát hiện tình hình nơi này khác thường, Trọng Huyền Thắng đang gặp nguy cấp!
Hắn không cần suy nghĩ, lập tức xuất ra Ngũ Khí Phược Hổ để quấy nhiễu, ngay tiếp theo sau là một chiêu công kích toàn lực, buộc Vương Di Ngô phải lùi về.
Khương Vọng không phải loại người hứa hẹn tùy tiện.
Chuyện hắn đã hứa, hắn đều sẽ cố gắng hoàn thành.
Hắn nói sẽ thử giết Vương Di Ngô.
Vậy thì sẽ không phải chỉ là "Thử một lần", mà sẽ dùng hết toàn lực, đánh cược tất cả!
"Ngươi? Giết ta?"
Vương Di Ngô nhíu mày hỏi: "Chỉ với Đằng Long cảnh?"
Không phải y cố ý làm ra vẻ, mà y thật sự nghi ngờ mình nghe lầm.
Y chưa bao giờ nghĩ, có lúc nào đó, một tu sĩ ở cảnh giới Đằng Long cảnh, lại có khả năng trở thành đối thủ của mình.
Y là vô địch cùng cảnh, không chỉ ở một địa phương, một đất nước, thậm chí cũng không phải chỉ bây giờ, mà là từ cổ chí kim, là vô địch của tất cả thiên tài.
Đệ nhất Thông Thiên cảnh tự cổ chí kim.
Tương lai của y là điều được tất cả mọi người kỳ vọng.
Y cũng tin mình là đệ nhất thiên hạ Đằng Long.
Y có tự tin này, dựa trên thực lực tuyệt đối của mình.
Cánh cửa thiên địa là sự khác biệt của thiên và nhân, Thông Thiên cảnh là dò cực hạn mà "Người phàm" có thể thăm dò, cho nên mới có sự tồn tại của lý trình bia.
Mở được cánh cửa thiên địa chính là tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.
Thế giới đó vô cùng rộng lớn, không có cực hạn. Ở Đằng Long cảnh, mỗi tu sĩ đều theo đuổi "Viên mãn", đương nhiên ai cũng gõ khai nội phủ. Sau khi đã đạt "Viên mãn" về mặt cơ bản, dĩ nhiên cũng có thể theo đuổi một độ cao hơn, nhưng ý nghĩa không còn lớn.
Có lẽ mặc dù Đằng Long cảnh không có cái gọi là cực hạn, nhưng Vương Di Ngô nói mình là người mạnh nhất cảnh giới này, có ai dám nghi ngờ? Ai có thể nghi ngờ?
Hai nắm tay của y, đánh khắp cửu chốt Đại Tề, đánh khắp đồng bối trong quân, chưa bại lần nào.
Cả thành Lâm Truy, từ danh môn quý tử, đến danh sư cao đồ, ngay cả hoàng tử hoàng tôn, ở trong cùng cảnh, không ai dám tranh với y!
Y không phải đệ nhất, thì ai là đệ nhất?
Bây giờ có một thiếu niên cũng là Đằng Long cảnh, lại dám can đảm nói rằng muốn giết y?
Đúng là hoang đường!
"Mộng hoa" có ba gian nhà lớn, trong quá trình chiến đấu đã bị ‘đánh thông’ nhau.
Chưởng quỹ "Mộng hoa" rúc vào trong một xó, vẻ ước gì mình trở thành bối cảnh của gian phòng, không ai nhìn thấy mình.
Trên đất, khắp nơi đều là thi thể.
Thủ hạ của Trọng Huyền Thắng, tiểu nhị của "Mộng hoa"...
Thập Tứ nằm dán tường, nhìn dáng vẻ, là sau khi bị đập vào vách tường, thì không còn sức lực để tuột xuống.
Trên người vẫn còn treo mấy mảnh giáp vụn, chứng tỏ thân phận của nàng.
Khắp nơi đều là dấu quyền, tất cả chi tiết đều chứng thực sự mạnh mẽ của Vương Di Ngô.
Khương Vọng cầm Trường Tương Tư, bước trên mặt đất bừa bãi, kiên định đi về phía đối phương.
Kinh Cức quan miện, Ngũ Khí Phược Hổ!
Bắt pháp quyết như bay, Đố Hỏa cháy bừng bừng!
Tay Khương Vọng đã nhanh, bước chân lại càng nhanh.
Mỗi một bước chân đạp đất, đều nhờ lực phản chấn, hỗ trợ vào bước tiếp theo.
Những bước chân cực nhanh nối tiếp nhau, như đang đánh trống.
Chiến tranh bắt đầu rồi!
Trống trận đã minh!
Đối với cường giả có khả năng khống chế bản thân cực mạnh như Vương Di Ngô, Ngũ Khí Phược Hổ mang tới hiệu quả cực kỳ nhỏ, hơn nữa đây là lần đối kháng thứ hai, dù đã có Kinh Cức quan miện hỗ trợ, y cũng chỉ siết chặt nắm tay, tử thủ ngũ khí trong cơ thể, không cho chúng dao động.
Đạo thuật Đố Hỏa hừng hực cháy, Vương Di Ngô dùng thân phản ngược, dập tắt ngúm!
"Đố Hỏa đúng là một đạo thuật vô cùng ưu tú, nhưng dõi mắt cả thiên hạ, chỉ có người đố kỵ ta, nào có chuyện ta đố kỵ người!"
Đố Hỏa bắt nguồn từ cảm xúc, không có cảm xúc tương ứng, thì không thành lập được.
Đương nhiên Vương Di Ngô chẳng bao giờ trốn tránh giao tranh chính diện với Khương Vọng, y bước dài, vung nắm tay lên, lại kích phát Vô Ngã Sát Quyền.
"Ta một đường đi tới, cảnh giới nào cũng là đệ nhất, ta là Đằng Long đệ nhất thiên hạ!"
Y nói lời này, dĩ nhiên không phải để giải thích cho Khương Vọng vì sao Đố Hỏa mất hiệu lực, vì sao Khương Vọng lại tốn công vô ích.
Y là đang nhấn mạnh niềm tin của mình, làm suy yếu lòng tin của đối thủ.
Khiến đối thủ bị Đố Hỏa cắn trả!
Y dùng Vô Ngã Sát Quyền đối địch, là bởi vì Vô Ngã Sát Quyền đủ cường đại, đủ trực tiếp, chứ không có nghĩa là y không hiểu biết về đạo thuật.
Khương Vọng sử dụng đạo thuật Đố Hỏa, lần đầu tiên bị đốt ngược lại vào mình.
Nhưng đạo tâm Khương Vọng vô cùng kiên định, trước nay luôn nhìn thẳng vào sự chênh lệch, đuổi theo để cân bằng nó. Hắn chỉ thúc đẩy bản thân, chưa từng oán trời, chưa từng trách người, lại càng chưa từng có lòng đố kỵ!
Đố Hỏa không tạo được hiệu quả trên cơ thể hai người, lặng lẽ tiêu tán.
Trong lúc ấy, Khương Vọng và Vương Di Ngô, đã va chạm với nhau.
Trường Tương Tư quét ngang, hết chém lại đâm, Vương Di Ngô đấm trái đấm phải, từng bước tranh nhau.
Kiếm xâu đạo nguyên, quyền mang binh sát.
Hai bên giao chiến, tranh giành nhau mỗi một tấc không gian, dùng những chiêu thức trụ cột nhất để phân sinh tử.
Đơn giản nhất, trực tiếp nhất, dứt khoát nhất, kịch liệt nhất.
Nhất thời khắp nơi là bóng kiếm, khắp nơi đều là quyền ảnh.
Khương Vọng không nói một lời, mỗi một thức, mỗi một kiếm đều là ngôn ngữ.
Mỗi một kiếm đều thể hiện đạo lý của hắn, cam kết của hắn.
Ta muốn giết ngươi.
Ta muốn giết ngươi.
Ta muốn giết ngươi!
Ý chí mạnh mẽ đó đã bị Vương Di Ngô cảm giác được.
Y liền nổi nóng, kiêu ngạo như y, không thể chịu đựng cái cảnh có kẻ cùng cảnh giới chống lại mình, dù đấy chỉ là một giằng co ngắn ngủi, cũng không được!
"Để mạng lại đây đi!"
Y thu nắm đấm, tất cả binh sát, quang diễm đều thu vào bên trong nắm đấm.
Một nắm tay sạch sẽ, đơn giản, mạnh mẽ đánh ra.
Cứ thế đánh ra!
Quyền xuất vô ngã, quyền rơi vô địch.
Vô ngã là bởi vì ta tức là quyền, vô địch là bởi vì quyền ra địch chết!
Trường Tương Tư reo vang một tiếng, quét ngang qua mắt, tiêu sái như mây bay, kéo một cái lướt qua.
Danh Sĩ Lạo Đảo chi kiếm.
Trong thiên địa, như chỉ còn một đường kéo này, một quyền ảnh này.
Giao vào nhau.
Vương Di Ngô lùi ra sau một bước, còn Khương Vọng trực tiếp bay ngược!
Một kích này là Khương Vọng bị thua thiệt, nhưng chênh lệch lại không hề lớn như nhìn thấy.
Vương Di Ngô dĩ nhiên biết điều ấy, nên y đạp chân sau một cái, toàn thân như phát đạn bắn tới.
Khương Vọng vẫn còn trên không trung, vẫn còn đang bay ngược. Kiếm thuật của hắn đáng để kiêu ngạo, nhưng quyền thuật của Vương Di Ngô lại đang ở trong giai đoạn tuyệt đỉnh.
Trong giao phong ngắn ngủi, hắn đã đoán ra không thể dùng kiếm thuật giết được đối thủ, nên thừa dịp này kéo dãn khoảng cách.
Vừa lùi vừa tiến, thoạt nhìn cả hai phe đều thể hiện được lòng tin mạnh mẽ.
Sự kiêu ngạo của Vương Di Ngô cố nhiên không đổi, sự tự tin của Khương Vọng cũng không hề giảm xuống.
Bản chất của chiến đấu rất đơn giản, một thắng một thua, không sống thì chết.
Lúc quyền của Vương Di Ngô gần tới đích.
Đạo quyết cũng đã hoàn thành.
Tiếng chuông, tiếng địch, tiếng trống, tiếng tỳ bà, tiếng đàn, tiếng đàn sắt, tiếng sênh, tiếng khèn...
Tám loại âm thanh diệu kì cùng tấu vang, tạo thành bản tấu vĩ đại.
Diễm tước ríu rít ùn ùn bay ra.
Khác với trước đây, lúc này có gần một nửa số diễm tước ngậm một đóa hoa trong miệng.
Diễm chi hoa!
Bát Âm Diễm Tước, Diễm Tước Hàm Hoa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận