Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1124: Thuận gió

Diệp Lăng Tiêu nhấn cột trụ khảm ngọc trước mặt một cái, liền có một màn mây dâng lên, chặn luồng gió thổi qua mặt, cũng phong kín thanh âm của hai cha con ở bên trong xa giá.
"Đỗ Như Hối vậy mà tự mình dẫn người đi Quan Hà Đài, người nọ chắc chắn sẽ không đơn giản. Có lẽ Hoàng Hà chi hội lần này, nói không chừng bọn họ cũng sẽ cho người khác kinh hỉ."
Một câu mà thôi, lại thật lâu không nhận được hồi âm.
Lão không nhịn được liếc mắt nhìn bên cạnh một cái: "Làm nữ nhi của Diệp Lăng Tiêu ta, ngươi có thể một thoáng quan tâm đại thế của thiên hạ hay không?"
Thanh âm của Diệp Thanh Vũ giống như nước trong chảy qua ngọc trắng, để cho người khác nghe thấy trong lòng thật giống như cũng rất thanh tịnh. "Chuyện của Trang quốc, cũng có thể xem là đại thế thiên hạ ư?"
Diệp Lăng Tiêu tựa vào trên ghế, nửa thân nghiêng đi, nghiêng mắt liếc nữ nhi bảo bối của mình: "Trang Cao Tiện kia thành tựu chân nhân đương thời, đánh giết Hàn Ân. Đỗ Như Hối là hiền tướng quốc gia, man thiên quá hải. Bọn họ mới thắng quốc chiến Trang Ung, lại mở biên cương biết dùng người, không ngừng tiến thủ. Sao ngươi lại dám khinh mạn?"
Diệp Thanh Vũ nghiêng đầu đi: "Trang Cao Tiện kia nuốt đan trị thương, Đỗ Như Hối bôn ba mệt mỏi, hy sinh bao nhiêu vong hồn mới có được hôm nay. Hai người cột vào với nhau, cũng không thể sánh bằng phụ thân nha."
Diệp Lăng Tiêu nén đi đắc sắc bên trong mắt mình, cố ý hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không thèm quan tâm chuyện ở Trang quốc, ta đây kiểm tra ngươi một chút, tại sao Ung quốc phạt Tiều thất bại?"
"Bởi vì Trần!" Diệp Thanh Vũ bật thốt lên.
Diệp Lăng Tiêu từ chối cho ý kiến: "Giải thích như thế nào?"
Nhưng bản thân cái vấn đề này cũng đã công nhận với đáp án bên trên.
Diệp Thanh Vũ tự tin nói ra: "Trên đời này kẻ hiểu rõ Tiều quốc, không ai qua được Uy Ninh hầu Tiêu Vũ Ung quốc. Ung thế mạnh hơn Tiều, lực mạnh hơn Tiều, lại là Tiêu Vũ tự mình lĩnh quân tập kích, vô luận như thế nào đều không có lý do thất bại. Trừ phi có ngoại lực can thiệp."
"Nếu đúng là Kinh quốc can thiệp, Ung quốc chắc chắn sẽ không vô thanh vô tức. Trang quốc vừa mới ăn no, còn không kịp tiêu thực, càng sẽ không vội vã muốn vật tay với Ung quốc.”
Mà hàng xóm phía bắc của Tiều quốc là Trần, phía nam lại gần Lạc. Lạc quốc có khả năng thế nào, có thể làm được chuyện gì là điều ai cũng biết, vốn đã làm hết trong cuộc chiến Trang Ung. Chỉ có Trần quốc, nước này tuy nhỏ, nhưng truyền thừa tương đối xa, từ trước đến giờ vô cùng thần bí."
"Ung quốc chẳng qua là bị ngăn trở phạt Tiều, đột nhiên lui binh, vẫn chưa đại bại thua thiệt, muốn làm được điểm này, phái một cường giả cảnh cáo là đủ. Hoặc là có thể là chân nhân đương thời. Chỉ có cường giả cấp độ này mới có thể lệnh Ung quốc cố kỵ trước sau."
"Ta đoán... Cửu Đại Nhân Ma, có lẽ ngay ở Trần quốc!"
Diệp Lăng Tiêu ngẩn người, hiển nhiên là có một ít ngoài ý muốn.
Lão sau khi thành chân nhân đã có thêm rất nhiều thời gian rảnh rỗi, đã nghĩ ngợi làm cách nào để bổ túc "việc học" tu hành kinh lịch của nữ nhi bảo bối nhà mình. Ví dụ như quyền mưu, ví dụ như nhân tâm.
Nhưng tất cả đều là tiến hành theo chất lượng, giống như hôm nay vậy, vừa nói vừa cười vừa dạy bảo mà thôi.
Chỉ không nghĩ tới nữ nhi có thể đưa ra một cái đáp án ưu việt như vậy.
Thế nhưng lão nghĩ lại cũng lập tức hiểu ý, ‘nữ nhi của Diệp Lăng Tiêu ta, đương nhiên cực kì thông minh, hoàn mỹ vô khuyết, đứng đầu thiên hạ, trên đời vô song!’.
"Này đáp án coi như không tệ." Lão dùng ngữ khí rất miễn cưỡng nói ra.
Nếu như lúc này không có Diệp Thanh Vũ ở đây, mà lão đang tranh luận câu trả lời của nàng cùng người khác, vậy lão tất nhiên sẽ khen nữ nhi nhà mình đến tình trạng trên trời dưới đất đều chưa từng có. Nhưng ngay trước mặt nữ nhi, vẫn không thể để cho nàng quá phổng mũi mới được.
Đứa nhỏ này đã có chút ít dấu hiệu không nghe lời rồi, cần phải dội nước lạnh mới mới được.
Diệp Thanh Vũ cười đến đôi mắt cong cong.
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Diệp Lăng Tiêu, chuyện Ung phạt Tiều vừa vặn đã được Khương Vọng cùng nàng thảo luận qua trong thư.
Nếu nói kẻ trên đời có hiểu biết đối với chuyện này, trừ bản thân Ung quốc cùng Tiều quốc ra, lại còn có ai có thể vượt qua Khương Vọng chứ? Hắn đã tham gia thọ yến của Uy Ninh hầu, chứng kiến Nhân Ma tàn sát bừa bãi Thanh Vân đình, quả thật là người biết được Tiêu Vũ xuất binh phạt Tiều sớm nhất.
Bởi vì coi như từng có giao thủ với Nhân Ma, Khương Vọng cũng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, đã có một ít suy nghĩ. Vừa lúc trong thư Diệp Thanh Vũ nhắc đến chuyện này, hắn cũng thuận mồm thảo luận với đối phương.
Đối với Diệp Thanh Vũ mà nói, nàng chỉ nhắc tới một tin tức Ung phạt Tiều, bản ý là khiến Khương Vọng ở Đông vực phía xa có thể có chút nhận thức đối với Tây cảnh.
Khương Vọng trực tiếp lý luận suông cùng mình trong thư là chuyện nàng không nghĩ tới, lúc ấy cảm thấy dở khóc dở cười. Hiện tại lại cảm thấy hàn huyên vẫn là chuyện rất có ý nghĩa!
Không phải lúc nãy đã phát huy công dụng sao?
Chẳng qua Diệp Thanh Vũ cũng không biết là...
Những phân tích của Khương Vọng cũng không hoàn toàn là vấn đề của riêng hắn, cũng hơi chút "tham khảo" phân tích của tên mập mạp nào đó một phen.
Tóm lại trên chiếc hạc liễn thuận gió này, cha con hai người đều rất hài lòng.
"Ài." Diệp Thanh Vũ chợt thở dài: "Cũng không biết An An ở nhà như thế nào rồi, ra cửa không mang theo nàng, thật sự không thể quen thuộc được."
Diệp Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng: "Nó cùng a Sửu chơi đùa vui vẻ quên mình. Sợ rằng ước gì ta không có ở đó, sẽ không ai thúc giục nó tu luyện!"
Diệp Thanh Vũ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Lại nói tiếp... Vì sao người không chịu để cho An An cùng đi theo?"
Diệp Lăng Tiêu quay mặt trở về, bĩu môi: "Nàng tuổi còn nhỏ, cần phải nghiêm túc tu hành. Hiện tại căn bản không cần lịch duyệt gì đó, lập cái gì tiểu chu thiên, đại chu thiên, không biết tiêu tốn bao nhiêu năm. Con đường tu hành vốn chậm mà chắc, sao có thể buông lỏng từ nhỏ được?"
"Lịch duyệt kia cũng không phải ru rú ở nhà là luyện ra được." Diệp Thanh Vũ nói: "Dù sao cũng phải có thời điểm ra ngoài thăm thú. Hoàng Hà chi hội náo nhiệt như vậy là cơ hội khó có được. Nhiều gia tăng lịch duyệt a!"
Diệp Lăng Tiêu không thể nào vui vẻ nói: "Tàu xe mệt nhọc quá cực khổ, nàng tuổi còn nhỏ, vẫn nên quên đi."
Ngồi hạc liễn thuận gió cũng có thể xem là "Tàu xe mệt nhọc"... Vậy những kẻ dùng nhục thân phi hành, sợ phải dùng "Lang bạt kỳ hồ" để hình dung mới là chuẩn xác.
Diệp Thanh Vũ nhìn lão, không nhịn được cười nói: "Đó là muội muội nhà người ta, người còn không cho ca ca đón muội muội đi?"
Diệp Lăng Tiêu oai phong lẫm liệt: "Đó là đệ tử của Lăng Tiêu các ta! Ta muốn chịu trách nhiệm vì an toàn của nó!"
Diệp Thanh Vũ nhìn chằm chằm đối phương: "Các chủ đại nhân, như vậy có chút chơi xấu a."
Diệp Lăng Tiêu quay đầu đi, nhìn ra phía ngoài hạc liễn, hừ lạnh nói: "Thế đạo này rất rối loạn, đúng không? An An lại khả ái như vậy, sẽ dễ dàng khiến người xấu nhớ thương a? Ta thân là Lăng Tiêu các chủ, nhất định phải có trách nhiệm đối với mỗi một người đệ tử, cần phải bảo hộ một phương bình an, bảo vệ một cảnh ổn định. Ngươi nói có đúng hay không? Ta cũng không phải là người không giảng đạo lý. Hắn lúc nào đánh thắng được ta rồi, đến lúc đó tới đón An An đi."
Diệp Thanh Vũ kiên nhẫn giảng đạo lý: "Người ta vốn có thế lực ở Tề quốc rồi, một đống thân phận chồng chất lên nhau, ngài cũng không phải không biết. Tề quốc hiện tại là cường quốc trong thiên hạ, làm sao lại không bảo hộ được An An vậy?"
"Tề quốc có mạnh đến mức nào đi nữa, Khương Vọng hắn có thể định đoạt sao? Còn không phải quyền sinh sát trong tay Tề đế? Chỉ với tính cách ngây ngây ngốc ngốc kia, không chừng lúc nào sẽ đắc tội với quyền quý, liên lụy đến An An." Diệp Lăng Tiêu cũng không quay đầu lại, hừ lạnh nói: "Nhưng ở Vân quốc này, nếu ta đã cam đoan. An An sẽ tuyệt đối bình an."
"Ai. Thật không có biện pháp gì với người."
Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi, cũng chuyển đầu về phía bên kia của hạc liễn, vành mắt lại cong cong.
“Khương đạo hữu.
Ta rất lý giải ngươi.
Nhưng chuyện này nói như thế nào nhỉ?
Ài.
Vị phụ thân này của ta là người có chút bảo thủ.
Ài.
Ta tận lực nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận