Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1813: Ta lấy hữu tình gửi gắm vô tình (2)

Cảnh tượng thế giới Sơn Hải Điển Thần ấn huyễn sinh tiêu tan, bị phá vỡ rồi!
Nhưng trước đó, thân thể Hoàng Kim Mặc đã bị vỡ vụn, lại chết rồi.
Thiên Công tung Quỷ Phủ, tiếp tục đi đầu, cũng đã biến mất không còn.
Mọi sự oanh liệt lúc nãy, giống như chỉ là huyễn ảnh.
Cảnh tượng thế giới huyễn sinh tiêu tan kia, giống như chưa từng tồn tại bao giờ.
Chỉ có Thiết Thoái Tư, và Quỷ Phủ của lão vẫn còn giữa không trung.
Có một loại trống trải khó hiểu.
Nhưng không lâu sau, hỏa diễm màu đỏ kia lại xuất hiện.
Bên trong xích diễm phác họa ra hắc diễm.
Hoàng Kim Mặc lại lần nữa đạp bước xuất hiện từ trong hắc diễm, không chút chần chừ, không giữ lại, chồng 365 ấn, lần nữa hạ xuống Sơn Hải Điển Thần Ấn, thẳng hướng Thiết Thoái Tư!
Nàng giống như đã hạ quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào, thề phải giết Thiết Thoái Tư ở đây!
Cho nên chỉ nhìn chằm chằm lão, tiếp tục va chạm với lão ...
Dùng chính là sự bất tử của nàng!
Thiết Thoái Tư không chút thương tiếc, điều động sức mạnh cảnh giới Chân Nhân, lại điều động Quỷ Phủ.
Hoàng Kim Mặc lại chết.
Hoàng Kim Mặc lại sinh ra.
Hoàng Kim Mặc lại áp xuống chồng 365 ấn Sơn Hải Điển Thần Ấn.
Quỷ Phủ lại chém xuống!
Hoàng Kim Mặc lại chết.
Hoàng Kim Mặc lại sinh ra.
Hoàng Kim Mặc lại áp xuống chồng 365 ấn Sơn Hải Điển Thần Ấn.
Quỷ Phủ lại chém xuống.
Cứ như vậy tái diễn khoảng chín lần.
Quỷ Phủ của Thiết Thoái Tư rốt cuộc không thể chém vỡ Sơn Hải Điển Thần Ấn của Hoàng Kim Mặc nữa, ngược lại bị đè ép xuống dưới!
Hoàng Kim Mặc lại chết một lần nữa!
Hoàng Kim Mặc lại sống lại một lần nữa! Nàng chẳng lẽ vĩnh viễn không chết, thần thông của nàng chẳng lẽ không có cực hạn?
Cho dù thần thông tuyệt đỉnh như Phượng Hoàng Niết Bàn có thể sử dụng vô hạn, chẳng lẽ đau khổ chồng chất khi không ngừng chết đi, không đủ để dao động quyết tâm của nàng sao?
Đáp án của Hoàng Kim Mặc, vẫn là chồng 365 ấn tạo nên Sơn Hải Điển Thần Ấn!
Hí Tương Nghi nhìn một màn ở bầu trời xa xa, nhìn tình cảnh không ngừng chết đi sống lại này, trên mặt đã không còn nụ cười nữa.
Nàng nhìn thấy nữ nhân lãnh diễm và hiu quạnh đó, cảm nhận được một loại sức mạnh bướng bỉnh.
Trên mặt Hoàng Kim Mặc không có chút biểu cảm nào.
Tâm tình trong đôi mắt phượng, lạnh lùng bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Cho dù có khôi lỗi cấp bậc Chân Nhân là Minh Quỷ che chở, cho dù phù văn xiềng xích đã phong tỏa bốn phía, Hí Tương Nghi cũng có thể cảm nhận được một loại lạnh lẽo, không tự chủ rụt cổ lại, trái tim cũng hơi căng thẳng.
Nàng mặc dù là tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp của Mặc Môn, tuổi còn nhỏ đã gánh trách nhiệm giữ gìn khôi lỗi Chân Nhân cảnh, nhưng dù sao chưa từng trải qua sinh tử, ý chí chưa đủ cứng rắn, nhất thời tâm thần cũng bị chấn nhiếp.
Có Minh Quỷ chắn trước, tất nhiên không đến nỗi tinh thần bị tổn thương, nhưng bóng ma trong lòng nhất thời khó có thể xóa mờ.
Mà Thiết Thoái Tư trên không trung, rốt cuộc bắt đầu lùi lại, bắt đầu hạ xuống.
Lão muốn thử dò xét cực hạn của môn tuyệt đỉnh thần thông Phượng Hoàng Niết Bàn này, nhưng giống như mình đạt đến cực hạn trước.
Dù sao thì mỗi một lần Hoàng Kim Mặc tiến công, đều cần sử dụng sức mạnh Chân Nhân cảnh đến chống cự.
Dù sao lão cũng đã vận dụng sát chiêu "Quỷ Phủ" rồi.
Loại tiêu hao này rõ ràng không gì sánh được.
"Để Minh Quỷ phối hợp với phong cấm của ta!" Lão rốt cuộc nói.
"Được... Được" Hí Tương Nghi hồi phục tâm thần từ trong loại hoảng hốt khó tả kia.
Liên quan đến nhiệm vụ của mình, nàng vẫn cho thấy tố chất thiên tài được rèn luyện hàng ngày.
Khôi lỗi Chân Nhân cảnh lơ lửng hồi lâu lập tức xé gió bay lên.
Xích sắt phù văn vờn quanh Bất Thục thành bắt đầu sinh ra một loại cộng hưởng. Nhưng vào lúc này, Hoàng Kim Mặc đã và đang không ngừng chết đi sống lại, không ngừng dùng Sơn Hải Điển Thần Ấn, đẩy lui Thiên Công Chân Nhân, nhích đến gần kén gỗ đang treo giữa không trung kia ...
Kén gỗ vây khốn Chúc Duy Ngã.
Lần này, sau khi sống lại, nàng lại xuất toàn lực chồng chất Sơn Hải Điển Thần Ấn.
Thiết Thoái Tư cơ hồ theo bản năng thoái lui, mà Hoàng Kim Mặc vừa thu ấn pháp lại, đã nhích đến gần kén gỗ kia, bàn tay đẹp đến mức khó có thể hình dung, dán lên trên kén gỗ. Trong nháy mắt đó, nàng như dịu dàng đang chạm lên khuôn mặt của Chúc Duy Ngã.
Chúc Duy Ngã bên trong kén gỗ, giống như cũng cảm giác được Hoàng Kim Mặc đến gần, giống như đang liều mạng giãy giụa. Toàn bộ kén gỗ hơi rung động, nhưng không thể phá vỡ, y cuối cùng vẫn vô lực!
Hoàng Kim Mặc dùng sức đẩy!
Cả kén gỗ dùng tốc độ kinh khủng quay nhanh bay ngược lại, vọt đến Tù Lâu, trực tiếp nện vào trong Tù Lâu, từ tầng cao nhất xuyên thủng xuống phần đáy, lún xuống mặt đất, nện vào một mảnh trống không!
Một màn này xảy ra quá nhanh, cũng quá kiên quyết, khiến người ta hoàn toàn không thể phản ứng kịp.
Mà Hoàng Kim Mặc cũng giống như sau khi đẩy xong, đã mất hoàn toàn khí lực.
Cả người vô lực ngửa ra sau... Rơi xuống.
Mặc dù dưới thủ đoạn năm đó của Hoàng Duy Chân, lại có tuyệt đỉnh thần thông như Phượng Hoàng Niết Bàn này trong tay, sức mạnh dưới mức Chân Quân vĩnh viễn không thể chân chính giết được nàng.
Nhưng nàng quả thật cũng có cực hạn.
Cực hạn tâm lực và ý chí.
Ở một trình độ nào đó, nàng đã đạt được năng lực trường sinh bất tử, nhưng cũng vĩnh viễn không thể đột phá Thần Lâm.
Dùng cảnh giới Thần Lâm đấu với Chân Nhân đến lúc này, một lần lại một lần chết đi sống lại...
Nàng đã sớm đạt đến cực hạn rồi!
Chỉ là đau khổ chống đỡ, chống đỡ để cho Chúc Duy Ngã có một cơ hồi để chạy trốn.
Lúc này Minh Quỷ mới phóng người lên, tay cầm một sợi xích phù văn vung tới.
Bộp!
Nhanh chóng trói chặt Hoàng Kim Mặc.
Dễ dàng trói chặt cơ thể nàng, giam cầm thần hồn của nàng ... Ngược lại khiến cho Hí Tương Nghi sinh ra một loại tâm trạng không thể tin được.
Thiên Công Chân Nhân xông vào trong Tù Lâu trước tiên, nhưng chỉ thấy trống trơn, một mảnh trống trải.
"Khí tức đã biến mất." Giọng lão phức tạp nói.
Lại quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Kim Mặc đã hôn mê bị Minh Quỷ trói chặt.
"Quên đi, cũng không quan trọng." Lão thở dài nói.
Đối với Mặc Môn gia đại nghiệp đại thì sự sống chết của một tu sĩ Thần Lâm, là bạn hay là thù, quả thật không hề quan trọng.
Lão mơ hồ cảm thấy mọi chuyện xảy ra hôm nay vô cùng quan trọng, mơ hồ cảm thấy có lẽ cần thận trọng nhiều hơn, suy tính nhiều hơn.
Nhưng thiên hạ này, lúc chơi cờ, đã hạ cờ thì không hối hận.
"Quay về phục mệnh?" Tâm tình Hí Tương Nghi vẫn hơi khó tả, không thể tiêu tan.
Thiết Thoái Tư nhìn nàng một chút, nói: "Quay về thôi."
Khôi lỗi Chân Nhân cảnh Minh Quỷ, một tay nhấc Hoàng Kim Mặc đang bị trói lên, một tay nhấc thiếu nữ tóc ngắn ngồi lên vai, đang muốn rời đi.
Hí Tương Nghi nhìn Hoàng Kim Mặc đã ngủ say bên cạnh một chút, cuối cùng bay lên, bay đến bên cạnh Thiết Thoái Tư. Nàng lầm bầm nói: "Thiết lão đầu, ngươi mang ta đi."
Thiết Thoái Tư cũng không nói gì, vẫy tay, thu hồi hai thanh Phượng Sí Đao trên mặt đất, dắt Hí Tương Nghi, bay người rời đi.
Khôi lỗi Minh Quỷ theo sát phía sau.
Thiết Thoái Tư tức giận hỏi tội ở Bất Thục thành, tuyên thệ bắt giết Hoàng Kim Mặc, giọng vang khắp thành, vọng ra khắp nơi.
Toàn bộ Bất Thục thành bị ép đến mực lặng yên không một tiếng động.
Chỉ có Hoàng Kim Mặc và Chúc Duy Ngã sóng vai xuất chiến.
Mặc dù trong lúc giao chiến, đôi bên đều cố ý khống chế phạm vi, dư âm trận đại chiến kịch liệt vẫn chấn động hơn mười dặm.
Mà ở nơi hoang dã ngoài thành, Khương Vọng đương nhiên cũng cảm nhận được.
Hắn cũng đã quay lại.
Đây là lần thứ hai hắn ra khỏi thành, lại là lần thứ hai trở về thành.
Nhưng cho dù hắn không quan tâm đến vết thương trên người, ngược biển người bay nhanh quay lại, cũng chẳng thể nhìn thấy cái bóng của Chân Nhân Mặc Môn.
Cuộc chiến này nói thì chậm, nhưng mà quá trình diễn ra nhanh đến mức có nhiều người căn bản không thể nhìn rõ, rất nhiều người ngay cả động tĩnh cũng không thể nghe rõ!
Thứ Khương Vọng nhìn thấy, chỉ có Bất Thục thành trống không, Tù Lâu bị hủy hoại, một người hôn mê nằm ở góc đường... Cùng với trên phố, nửa đoạn trường thương rạn nứt đang cắm nghiêng xuống đất.
Thương này tên Tân Tẫn.
Hắn từng mượn nó đến Vọng Giang thành, một kiếm chắn trước cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận