Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2653: Lễ tặng Long Cung (1)

Trong đại điện vô cùng lộng lẫy của Trường Hà Long Cung, yến tiệc đệ nhất thiên hạ đang được bày ra với quy mô hoành tráng.
Trên bàn tiệc là những món ăn trân quý từ cổ chí kim, quy tụ nhân vật thiên kiêu từ các quốc gia, các tông phái.
Những bảo vật quý hiếm thất lạc trong thời gian trường hà tỏa sáng rực rỡ.
Đạo thuật tuyệt phẩm, bí truyền trăm nhà... Nhân tộc hùng cứ hiện thế không tiếc phô bày tương lai rực rỡ bên trên tiệc rượu Long Cung này.
Trong thời khắc phong vân hội tụ như vậy, đám thiên kiêu của Nhân tộc tự tin ngẩng cao đầu, thỏa sức phô diễn tài hoa.
Thật chính là một phen thịnh cảnh!
Yến tiệc Long Cung thường kéo dài bảy ngày bảy đêm, lúc này mới chỉ qua một ngày một đêm, đã xuất hiện không ít khoảnh khắc rực rỡ chói lọi.
Ví như màn đối quyết đặc sắc giữa Hoàng Bất Đông của Tần quốc và Dạ Lan Nhi của Tam Phân Hương Khí Lâu, ví như trận khiêu chiến đầy nhiệt huyết của Yến Thiếu Phi của Ngụy quốc với Thần Tị Ngọ của Tống quốc.
Ví như kẻ cất bước tranh đoạt cổ thư như Quý Ly, người tay không đoạt quỷ phách như Chiếu Vô Nhan chẳng hạn...
Phong cảnh trên đời này cũng chưa bao giờ trở nên tiêu điều vì sự ra đi của một người nào đó.
Chỉ đơn giản là khi ngôi sao kia lặn xuống, thì sẽ có ngôi sao khác chói lọi. Tinh tú lấp lánh bên trong thời gian trường hà dài đằng đẵng.
Vào một thời điểm nào đó, đột nhiên có một giọng nói kiêu ngạo vang lên:
"Nhân dịp Long Môn mở ra, cũng nên để cho thiên hạ chiêm ngưỡng phong thái của Sở địa!"
Mọi người đồng loạt nhìn lại, rồi lại quay đầu khi thấy Chung Ly Viêm đứng lên.
Yến tiệc Long Cung diễn ra cho đến bây giờ. Những người được mong chờ nhất ngoại trừ Khương Vọng tạm thời rời khỏi chỗ ngồi, chính là Đấu Chiêu của Sở quốc, Trọng Huyền Tuân của Tề quốc, Tần Chí Trăn của Tần quốc, Hoàng Xá Lợi của Kinh quốc và Hí Tương Nghi chưởng khống khôi lỗi Chân nhân "Minh Quỷ".
Còn gia hoả với mắt ưng, râu ngắn này... là ai vậy?
Chung Ly Viêm dùng ánh mắt khinh thường nhìn quanh một vòng, chỉ cảm thấy một khí ánh mắt gã nhìn đến đâu, mọi người đều tự động né tránh, thật sự là không giận mà uy!
"Tại sao chư quân không dám nhìn ta?"
Đôi mắt ưng của gã lóe sáng, bá khí quét ngang:
"Thế nào, một cái Long Cung rộng lớn như vậy, thiên kiêu tụ tập nơi đây, ngoài Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân, Tần Chí Trăn, Hoàng Xá Lợi, Hí Tương Nghi ra... chẳng lẽ không một ai dám tranh tài cùng Chung Ly Viêm ta sao?!"
Những lời này đã được gã suy nghĩ rất lâu, cũng muốn nói ra từ rất sớm trước đó rồi.
Chung Ly Viêm gã bất phân thắng bại với Đấu Chiêu, với Khương Vọng cũng là kỳ phùng địch thủ. Đấu Chiêu có thể chế nhạo, nhưng sao gã lại không thể làm được?
Hơn nữa gã còn vô cùng nghiêm cẩn, đã loại trừ những người có thực lực ngang ngửa với mình ra rồi. Như vậy chẳng phải là khiến cả hội trường phải khiếp sợ sao?
Nhưng lời nói của gã vừa dứt ! Chiếu Vô Nhan, Yến Thiếu Phi, Thịnh Tuyết Hoài, Quý Ly, Trung Sơn Vị Tôn... gần như tất cả mọi người có mặt đều đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã, bầu không khí chỗ này nhất thời trở nên căng thẳng.
"Là không dám nhìn ngươi hay là chẳng thèm ngó tới, ngươi có phân biệt được không vậy?"
Có người bên trong đám đông lên tiếng.
"Người nào nói? Đứng ra đấu tay đôi với ta!"
Chung Ly Viêm trừng mắt nhìn quanh.
Phạm Vô Thuật của Lý quốc cười ha hả, che giấu thanh âm tức giận của mình:
"Vừa nhắc đến phong thái của Sở địa, mọi người đều mong chờ Đấu Chiêu, kết quả người đứng dậy lại là Chung Ly Viêm ngươi, đây chẳng phải là treo đầu dê bán thịt chó sao? Danh tiếng của ngươi còn chưa lớn bằng ta đâu. Ra khỏi Nam Vực, còn người nào nhận ra ngươi chứ!"
Chung Ly Viêm không sợ bị đánh nhưng chỉ sợ mất mặt, gã giương cái cổ cứng đờ hừ lạnh một tiếng:
"Hôm nay sẽ cho các ngươi biết ta là ai!"
"Tiểu tử ngươi được lắm, vậy mà dám lớn lối như vậy! Tới đây tới đây, để bổn công tử so đấu với ngươi vài chiêu!"
Phạm Vô Thuật vừa nói vừa đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi tới, dù sao cũng là bằng hữu, nếu như y còn không ra diễn một màn này, e là Chung Ly Viêm hôm nay khó lòng rời đi trong trạng thái nguyên vẹn.
Chung Ly Viêm chỉ là tính tình có chút không tốt, hẹp hòi, chứ cũng không phải là hạng người ngu ngốc, gã lập tức thuận nước đẩy thuyền : "Nếu đã như vậy, bổn toạ sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt cái gì gọi là võ đạo đệ nhất."
Cửa điện đúng lúc này bị người đẩy ra .
Một nam tử tuấn tú mang theo trường kiếm bên hông, đứng dưới ánh sáng đang từ bên ngoài tràn vào.
Làn da trắng như ngọc, trắng đến có chút chói mắt .
Tay trái của gã cầm một chiếc hộp quà vuông vắn, tay phải đặt ở trước ngực, sau khi khẽ hành lễ lại mỉm cười nói:
"Tại hạ có quấy rầy nhã hứng của chư vị không?"
"Người này là ai?"
"Bạch Ngọc Hà!"
Trong đám đông vang lên tiếng thắc mắc và câu trả lời .
Dù sao cũng là người đã từng tham gia trận đấu chính thức ở Hoàng Hà chi hội, cho nên vẫn có khá nhiều người nhận ra nam tử này.
Không ai có thể nghi ngờ tư cách tham gia yến tiệc của Bạch Ngọc Hà, mọi người chỉ thắc mắc tại sao gã lại đến muộn như vậy.
"Hình như hắn ta đi cùng Khương Vọng..."
"Mở tửu lâu ở Tinh Nguyệt Nguyên đúng không?"
Mọi người đang còn bàn tán xôn xao.
Bạch Ngọc Hà dùng ánh mắt lướt qua bên trong đại điện, sau khi tìm kiếm một hồi không thấy lại không kìm được hỏi:
"Tiểu thánh tăng Tịnh Lễ không có ở đây sao?"
Hoàng Xá Lợi có chút nhiệt tình nhìn gã:
"Tịnh Lễ hòa thượng có việc nên đã trở về Huyền Không tự rồi. Ngươi có việc gì thì cứ việc hỏi ta, ta cũng hiểu Phật pháp!"
Bạch Ngọc Hà lịch sự chắp tay nói lời cảm ơn với nàng, sau đó bước vào đại điện.
Bởi vì toàn bộ thành viên có thể Thần Lâm của tửu lâu Bạch Ngọc Kinh đều tham gia vào việc truy sát Trang Cao Tiện, chỉ có giấu giếm Tịnh Lễ chuyên phụ trách khai quang cho khách hàng. Cho nên trước khi đến đây, Khương Vọng còn bảo gã nghĩ cách dỗ dành đối phương... Hiện tại đúng là nhất cử lưỡng tiện .
Gã đi đến giữa đại điện, cung kính hành lễ với Long Quân:
"Bạch Ngọc Hà bái kiến Long Quân bệ hạ."
Trường Hà Long Quân khẽ gật đầu, coi như đáp lễ.
"Bạch Ngọc Hà, thiếp mời của ngươi vẫn là do ta tự tay viết... Hoan nghênh ngươi đến dự tiệc."
Đại tổng quản Hoàng Hà - Phúc Duẫn Khâm với tư cách là đại biểu của Long Cung sau khi mở miệng hàn huyên, liền hỏi ra vấn đề mà mọi người đều quan tâm : "Khương Vọng có trở về không?"
Ánh mắt của tất cả mọi người trên đài đều đổ dồn về phía Bạch Ngọc Hà, gã vô cùng nho nhã lễ độ hạ thấp người đáp:
"Đông gia còn có việc phải xử lý cho nên không thể tự mình quay lại đây được. Hắn nhờ ta mang lễ vật đến tặng Long Quân."
Phúc Duẫn Khâm đưa mắt nhìn chiếc hộp kia, đương nhiên đã biết rõ bên trong chứa thứ gì, nhưng vẫn cố hỏi : "Không biết Khương Vọng tặng lễ vật gì vậy?"
"Xin cho phép ta dâng lên !"
Bạch Ngọc Hà vung vạt áo một cái, sải bước đi từ giữa đại điện thẳng đến trước ngai vàng của Long Quân Ngao Thư Ý, bước qua chỗ ngồi của tất cả mọi người ở đây, sau đó mở chiếc hộp trong tay ra, giơ cao lên.
Bên trong chiếc hộp này là một cái đầu người dính đầy máu, còn mang theo nụ cười vô cùng quái dị, tựa như là đang còn sống!
Bên trong bầu không khí chợt tĩnh mịch của chư vị thiên kiêu, Bạch Ngọc Hà cao giọng nói:
"Cho tới nay, quốc quân của Trang quốc, cũng chính là kẻ luôn âm thầm ủng hộ việc buôn bán nô lệ Thuỷ tộc, lợi dụng điều này để kiếm một món lời khổng lồ đã bị chém đầu tại đây!"
"Đương nhiên nô dịch Thuỷ tộc cũng chỉ là một trong những tội ác của hắn. Trong thời gian kẻ này tại vị đã giết hại người trung lương, làm nhiều điều ác, đổi trắng thay đen, gây nên hiểu lầm, hi sinh hàng chục vạn quốc dân để đạt đến cảnh giới Động Chân. Đánh mất đạo đức, tội không thể tha thứ!
"Đông gia chặn đường bên trên Trường Hà, đuổi giết hàng nghìn dặm, cuối cùng đã chém Trang Cao Tiện ở bên trong Trang cảnh, loại bỏ họa lớn này cho thiên hạ. Nay lấy đầu lâu này kính tặng Long Quân, để chứng minh tình hữu nghị giữa Nhân tộc và Thuỷ tộc!"
Cả đại điện im phăng phắc!
Các vị thiên kiêu còn đang tranh cao thấp bên trên yến tiệc Long Cung, vậy mà Khương Vọng lại đã cầm kiếm giết Chân nhân!
Trong việc này chắc chắn là có ẩn tình nào đó, chắc chắn cũng không đơn giản như Lý Nhất giơ kiếm đánh lui Thương Minh. Nhưng đầu lâu của Trang Cao Tiện hiện tại đang ở đây, đã là sự thật không thể nào chối cãi!
Ngao Thư Ý ngồi trên ngai vàng cũng lâm vào trầm mặc.
Tuy không biết Trang Thừa Càn rốt cuộc đã dùng thủ đoạn như thế nào để che giấu huyết mạch Thuỷ tộc trong cơ thể hậu duệ mình. Mà Trang Cao Tiện cho đến lúc chết cũng không chịu tiết lộ điều này.
Nhưng Khương Vọng là người biết được chân tướng .
Đã giết chết Trang Cao Tiện, lại điều tra kỹ lưỡng bản thân lão, không khó để tìm ra nguồn gốc.
Một vị Nhân loại mang trong mình huyết mạch Thuỷ tộc lại trở thành Thiên tử chính thống một quốc gia của Nhân tộc, đây là một tin tức động trời. Sự thật này càng có thể đóng đinh Trang Cao Tiện bên trên cột sỉ nhục, khiến cho lão ta mang tiếng xấu muôn đời.
Nhưng Khương Vọng lại không lựa chọn làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận