Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 326: Ước hẹn sinh tử!

Tiếng gió gào thét.
Sao rơi phá trường không.
Phạm vi hai bên đuổi nhau, không hề ra khỏi quận vực Xích Vĩ.
Đối với Khương Vọng, ý chí tiêu diệt Bạch Cốt Đạo là vô cùng kiên định, thừa cơ hội này, làm suy yếu nó được phần nào thì hay phần đó.
Còn đối với Khương Yểm, làm suy yếu Bạch cốt Thánh Chủ cũng là việc nhất định phải làm, nên suốt quá trình, luôn hỗ trợ phong tỏa dấu vết Bạch cốt Thánh Chủ để lại cho Khương Vọng.
Sự suy yếu của Bạch cốt Thánh Chủ mắt thường cũng nhìn ra, từ tốc độ chạy đi của nó là suy đoán được một hai.
Khương Vọng liên tục bùng nổ, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Tinh hà đạo toàn như cái lò lửa sôi trào, đã chuẩn bị xong đòn sát thủ, song thân hình của bạch cốt Thánh Chủ lại đột ngột tiêu tán, nổ thành thịt vụn, rơi xuống đất ngay trước mặt hắn.
Ngay cả một chút chống cự cũng không có, Bạch cốt Thánh Chủ cứ thế bỏ luôn Huyết Nhục Khôi Thân!
Chuyện có khác thường tất có lý do.
Khương Vọng không bao giờ tự phụ cho rằng mình có tư cách làm bạch cốt Thánh Chủ không chiến mà tránh, lập tức sinh lòng cảnh giác.
Từ vị trí Huyết Nhục Khôi Thân băng tán nhìn tới, hắn nhìn thấy một cánh cửa bạch cốt.
Một cánh cửa do hai bộ xương giao cắn đuôi nhau, tạo thành một vòng tròn kín, tỏa u quang không ngừng xoay tròn, khí tức lưu chuyển bên trong cửa kia, Khương Vọng từng sử dụng bạch cốt độn pháp vĩnh viễn cũng không quên.
Nơi cánh cửa này thông tới, chắc là nơi bạch cốt Thánh Chủ ẩn thân.
Chỉ là vì sao cũng đã gần tới cửa, mà không cố gắng băng qua cửa, lại cứ thế trực tiếp băng giải Huyết Nhục Khôi Thân?
Thật là làm người nghi ngờ, cũng làm người ta bất an.
Dù như thế nào, Khương Vọng cũng không định vượt qua cánh cửa bạch cốt đó.
Truy kích bạch cốt Thánh Chủ, là vì có sự hỗ trợ của Khương Yểm, và vì bản thân bạch cốt Thánh Chủ đang bị suy yếu. Nếu bảo muốn đuổi theo tới tận ổ của bạch cốt Thánh Chủ, giết Bạch Cốt Đạo, hắn vẫn chưa có khả năng đó.
Rút Trường Tương Tư, Khương Vọng định chém vỡ cánh cửa.
Nhưng, hắn chợt khựng lại.
Bởi vì...
Trên bầu trời nơi có cửa bạch cốt, có một người từ trên trời hạ xuống.
Mặc áo đen quần đen kín mít, song bộ ngực gồ lên chập chùng kia lại rất rõ ràng.
Lụa đen che mặt, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Bình tĩnh nhìn qua bên này một cái, một sự kinh hoàng không tả nổi lướt qua không trung.
Làm sao Khương Vọng không nhận ra đôi mắt này!
Thậm chí ngay cả tấm lụa che mặt kia, hắn cũng rất là quen thuộc.
"Ngươi muốn nhìn ta uống à? Muốn biết... dáng vẻ của ta?"
"Vậy gỡ tấm khăn che mặt ra hộ ta..."
Mắt Khương Vọng trừng trừng, như trường kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn hoắt, chém vỡ những cảm xúc trong lòng: "Diệu Ngọc!"
Thánh Nữ Bạch Cốt Đạo, Diệu Ngọc!
Khăn che mặt được gỡ xuống, lộ ra gương mặt vô cùng quyến rũ ấy.
"Đã lâu không gặp..."
Giọng nói vô cùng mềm dịu, nỉ non nhu mì, như có vô số cảm xúc muốn nói hòa trong đó.
Nhưng chỉ sau một khắc, mắt nàng lạnh băng, xòe bàn tay ngọc lóe bạch quang đánh tới!
"Ta đã nói, nếu gặp lại, ta liền giết ngươi!"
Nói vừa dứt, người đã nhào qua.
Khanh! Thương!
Trường Tương Tư hoành ngang, không ngừng va chạm với bàn tay xinh đẹp lóe bạch quang, phát ra tiếng kim loại ma sát.
Khương Vọng người lướt theo kiếm, chém ra một nhát Nhật nguyệt tinh vân, không phải để công kích Diệu Ngọc, mà là mượn một kiếm này để thoát khỏi chiến trường.
Đi được nửa đường, chợt xoay người, một kiếm Sơn xuyên hà lưu!
Mũi kiếm đang chĩa vào Diệu Ngọc chợt hoành ngang, đâm vào đầu ngón tay, tạo nên tiếng va chạm thanh thúy.
Kiếm này vì thủ!
Khương Vọng cầm kiếm lùi ra sau, quanh người vô vàn đóa hoa tươi nở rộ, nhanh chóng phủ kín cả vùng không gian.
Cùng lúc mượn thế lùi ra, Khương Vọng thả Diễm hoa chi hải.
"Ngươi xứng với thời gian ta cho!" Diệu Ngọc cười khẽ.
Bàn tay đẩy tới, một đóa bạch diễm hoa nở ra giữa lòng bàn tay, bay về phía trước.
Oanh!
Huyễn hoa tan biến, diễm hoa điêu tàn.
Diệu Ngọc chỉ xuất ra một bạch diễm hoa, mà đốt được cả biển diễm hoa chi hải.
Nàng nhảy ra khỏi biển hoa vừa tan vỡ, quần dài bay bay, đẹp không tả nổi.
Ngọc quyền quấn theo bạch quang, nhắm ngay vào mặt!
Trên đầu Khương Vọng lóe hình quan miện bụi gai rồi biến mất, cùng lúc đó, trong nội thể Diệu Ngọc chợt tự sinh ra ngũ khí, hóa thành năm sợi dây, từ trong ra ngoài, trói chặt lấy nàng.
Ngũ khí phược hổ!
Nhưng ngay cả nửa hơi thời gian cũng chẳng đến, ngũ khí chi tác mới lộ ra được nửa đường, đã bị băng giải, tiêu tán như khói.
Ngũ khí băng tán!
Khả năng khống chế bản thân của Diệu Ngọc, một tu sĩ Nội Phủ cảnh khí huyết đã nhị suy như Tống Quang không thể nào so bì.
Quyền đã gần đến nơi.
Khương Vọng vung kiếm, một kiếm Biển người đã mờ mịt.
"Ngươi hận ta, chỉ tới mức này thôi?"
Quyền tạo, quyền thành, quyền ra.
Một quyền đánh vỡ kiếm quang đầy trời, Diệu Ngọc tiến quân thần tốc đánh vào.
Thu thu thu, thu thu thu!
Vô số con chim lửa lấy Khương Vọng làm trung tâm, bay ra.
Ngay lúc thi triển Diễm hoa chi hải, Khương Vọng cũng đồng thời bắt pháp quyết xuất Diễm tước.
Đạo thuật này, vốn là bao phủ cả hắn vào trong luôn.
Nên nhìn vào, cứ như Diệu Ngọc vung quyền đánh chim, một quyền đập ra ngàn vạn con diễm tước!
Ngay cả Khương Vọng là người khống chế thuật này, cũng không tránh khỏi bị diễm tước nổ gây thương tích, khóe miệng tràn máu tươi tới.
Trước mặt hắn, đột nhiên xuất hiện một nụ sen cực to.
Diễm tước liên tục hiện ra rồi nổ, mà không lay động gì được nụ hoa.
Từng cánh hoa theo thứ tự tách ra, hoa sen dần nở. Trong nụ sen, xuất hiện một bàn tay mềm mại không xương màu xanh nhạt.
Bàn tay đó tóm lấy một con diễm tước, cứ thế bóp vỡ nó.
Diễm tước uy năng là thế, vậy mà trong kẽ tay kia, chỉ lóe lên được một ánh lửa.
"Bộc phát cũng ra dáng đấy."
Mắt Diệu Ngọc có chút mê ly, nỉ non nói.
Giọng nói như ảo mộng, một giấc mộng xinh đẹp lặng lẽ quyện vào đó, lặng lẽ tới.
Huyễn âm nhập mộng!
Nhưng mà giấc mộng xinh đẹp kia mới vừa hướng về phía Khương Vọng, chưa kịp phát huy, đã nhanh chóng bị hút vào Thông Thiên Cung, bị Minh Chúc đánh cho tan tành.
"A, huyễn âm nhập mộng." Tiếng Khương Yểm vang lên trong Thông Thiên Cung.
Diệu Ngọc vốn đã đến gần, lập tức rút lui, ngay trước khi kiếm quang của Khương Vọng bạo khởi.
Khương Vọng vốn định giả vờ mình trúng chiêu nhập mộng, để lén lút bạo khởi công kích.
Nhưng Diệu Ngọc quá cảnh giác, vừa có cảm giác không đúng, đã lập tức lùi ra, con ngươi thoáng qua vẻ kinh dị: "Ta còn nói sao Minh Chúc lại rơi vào trong tay ngươi... Thì ra nó có ý nghĩ của mình!"
Lời này hình như có thâm ý.
Cùng lúc này, giọng Khương Yểm từ trong Thông Thiên Cung tiếp tục vang lên: "Nàng ta sơ hở quá nhiều, bí thuật Bạch Cốt Đạo nắm trong tay cũng không hoàn mỹ. Nếu là ta, với những sơ hở này, chỉ trong mười hơi thở là giết chết."
Khương Vọng một kiếm chém hụt, lập tức liên tục lùi ra, kéo dãn khoảng cách với Diệu Ngọc.
Đồng thời lạnh lùng đáp lời kẻ trong Thông Thiên Cung: "Vậy ngươi tự ra mà giết!"
Khương Yểm trầm mặc.
Đương nhiên Diệu Ngọc không biết được cuộc đối thoại trong Thông Thiên Cung, nhưng sau khi Huyễn âm nhập mộng thất bại, hình như nàng cũng không còn hứng thú chiến đấu.
Không đuổi theo Khương Vọng đã lùi xa, ngược lại xoay người bay về phía cánh cửa bạch cốt.
Khương Vọng bắt lấy cơ hội này, không chút do dự hóa Diễm Lưu Tinh đi xa.
Hắn lúc này, vẫn chưa đủ sức làm đối thủ Diệu Ngọc, cả quá trình chiến đấu đều bị áp chế.
Nhưng đã đo lường được mức độ chênh lệch!
Nếu lần sau gặp lại...
Khương Vọng gạt phăng những suy nghĩ linh tinh, chỉ sau vài nhịp hít thở đã đi xa.
Diệu Ngọc thì lẳng lặng nhìn theo diễm hỏa tinh kia đi xa, không nói một lời.
Trừ một tiếng gọi "Diệu Ngọc" kia, hắn không nói một lời nào khác với nàng.
Hồi lâu sau, khăn che lại gài lên che mặt.
Diệu Ngọc đạp nhẹ xuống một cái.
Hai bộ xương giao long đầu đuôi cắn nhau kia hí lên một tiếng, ngọn lửa trong hốc mắt khô lâu bừng lên, sau đó cơ thể băng giải, mảnh vụn xương trắng rơi xuống như mưa rơi.
Cánh cửa tỏa u quang không ngừng xoay tròn biến mất, như chưa từng xuất hiện.
- Chú thích, đây là đáp lại "Cửa bạch cốt trên mặt trăng" ở chương một. "Cửa bạch cốt trên mặt trăng, ước hẹn trong sinh tử." Hết chú thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận