Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1650: Đương thời minh nguyệt tại (1)

Đêm dài không ánh trăng, Thái Dần một đường bay nhanh.
Gió đêm thổi phần phật, lại thổi không tiêu tan nỗi bất an trong lòng hắn.
Loại bất an này, nói là đến từ sát ý với Khương Vọng, chẳng bằng nói, là bởi vì ánh mắt thẳng thắn vô tư đó của Hạng Bắc.
Thái Dần hắn thẹn với lương tâm!
Cuộc sống của Hạng Bắc cũng không dễ dàng, người khác không biết, hắn là bằng hữu của Hạng Bắc, sẽ không thể không biết.
Tuy là có di mệnh của Hạng Long Tương, Hạng Bắc là chủ tương lai của Hạng thị, trên dưới Hạng gia không người dám công khai làm trái.
Nhưng dù sao Hạng Long Tương cũng đã chết rồi.
Dù chân quân có cái thế, uy chấn thiên hạ thế nào đi nữa, cuối cùng người chết như đèn tắt.
Uy nghiêm của một người chết có thể bao phủ được bao lâu?
Nếu Hạng Bắc không thể nhanh chóng biểu hiện ra năng lực áp đảo cùng thế hệ, đại quyền của Hạng gia, hắn không nắm vững.
Điểm này, thậm chí không vì ý chí bất kỳ người nào mà thay đổi.
Bởi vì lựa chọn Hạng Bắc, bản thân đã mang ý nghĩa Hạng thị đã lựa chọn thời kỳ ngủ đông dài đằng đẵng.
Dù thiên kiêu cái thế cỡ nào đi nữa thì cũng cần có thời gian để trưởng thành!
Nhưng Hạng gia đã đứng ở đỉnh phong nhiều năm, đã sớm ăn đến chán chê, trên dưới nhiều người như vậy, có bao nhiêu người cam nguyện cắt thịt ngủ đông?
Bọn họ càng cần hơn, là một người gia chủ hiện tại có thể biểu hiện ra thực lực cường đại, có thể bảo đảm lợi ích của bọn họ, mà không quan tâm người đó có được Hạng Long Tương tán thành hay không.
Sở dĩ hiện tại gió êm sóng lặng, chỉ là bởi vì dư uy của Hạng Long Tương vẫn còn…Nhưng cuối cùng sẽ tán đi.
Sơn Hải Cảnh là một trong những bí cảnh nổi tiếng giàu tài nguyên nhất đất Sở, lại có quan hệ với Hoàng Duy Chân rất có sắc thái truyền kỳ. Mỗi một lần mở ra, trước nay đều là đề tài bàn tán sôi nổi trên đất Sở.
Hạng Bắc không thu hoạch được gì, hơn nữa rất có thể là một tổ bị loại sớm nhất, không hề nghi ngờ đã nói rõ thất bại.
Mà lần thất bại này, nói không chừng sẽ đánh hắn rơi vào đáy cốc.
Nhưng dưới tình huống như vậy, Thái Dần hắn vẫn mặt dày cầm viên Nguyên Phách Đan kia.
Hắn không biết Hạng Bắc sẽ vì chuyện này mà trả giá rất nhiều, thậm chí có thể cúi thấp đầu, chịu thua cầu tình người khác sao?
Hắn quá biết!
Bởi vì tình cảnh như vậy, hắn ở Thái thị đã sớm trải qua.
Nhưng hắn vẫn lấy.
Hắn có thể nói mình không có lựa chọn nào khác.
Nhưng Hạng Bắc hoành kích ngồi một mình ở nơi đó, thản nhiên, bình thản, gánh vác tất cả, lại không đề cập tới một chữ đối với khốn cảnh của mình.
Sao hắn có thể lấy những lời đó trấn an mình?
Hắn cáo từ ngay trong đêm, hốt hoảng rời khỏi Sở cảnh, tuy là đang cảnh giác Khương Vọng, sao không phải đang trốn tránh loại bất an kia chứ?
Sự day dứt như cỏ dại, điên cuồng phát triển không thể yên được.
Hắn phẫn nộ đối với bản thân, phẫn nộ đối với thế đạo này, đối với những lão ngoan cố trong gia tộc, đối với những người chiếm ngôi vị cao trên dưới triều đình kia lại vô năng… phẫn nộ đầy cõi lòng !
Con người chung quy phải biết dứt bỏ, không phải sao?
Bay không ngừng, lướt qua bóng cây bóng núi.
Bóng đêm mênh mông chỉ có vô tận mê man, mà không chịu cho một đáp án.
Chợt như có một tiếng kiếm ngân vang, xuất hiện ở nơi hoang dã, vang vọng trong đêm dài:
“Xin dừng bước!”
Không thấy kiếm khí, nhưng có sát khí.
Thái Dần sợ hãi cả kinh!
Ngũ phủ cùng run lên, lăng không di chuyển mấy trượng qua phải, bước chân dừng lại trên không trung, trở tay nắm chặt một cái trận bàn, mắt nhìn phía trước.
Bầu trời lúc đó đêm dài không trăng, thiên địa âm u.
Có ngọn núi dựng thẳng, đứng giữa thiên địa.
Trên đỉnh núi hiểm trở có một người ngồi đó, thân hình thẳng như kiếm.
Lại như đỉnh của đỉnh núi.
Người này mày kiếm, môi mỏng, khuôn mặt lạnh lùng, ngọc quan buộc tóc.
Tay trái cầm vỏ kiếm, vỏ kiếm cắm vào trong núi đá.
Vỏ kiếm này giống như xuyên qua cả ngọn núi, tay của y giống như bóp chặt lấy cổ họng của ngươi.
Y cứ như vậy nhìn qua, sát ý vô tận, đều ẩn vào trong con ngươi như giếng cổ.
Ngươi nhìn thấy được sự bình tĩnh, càng nhìn lại thấy được sự lãnh khốc.
Thái Dần xác định, hắn không có thù oán với người này, nhưng sát khí của người này… cũng quá nồng đậm! Hắn không tự chủ được mà căng cứng thân thể, xa xa ứng Tinh Lâu, tụ lên Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên kình.
“Đề phòng cái gì?” Người một mình ngồi trên đỉnh núi lại nói: “Ta muốn giết ngươi, chẳng qua chỉ là một kiếm.”
Những lời này không nghi ngờ gì khiến người ta phẫn nộ.
Sự khinh miệt trong lời nói cơ hồ không che giấu, hoàn toàn không cho thiên kiêu Hạ Quốc hắn mặt mũi.
Nhưng người trước mắt này…
Thái Dần nhận ra.
So với loại khinh miệt này, điều càng làm cho người ta phẫn nộ đó chính là ngay lúc mình suy yếu, những lời này của đối phương có lẽ là sự thật.
Hắn nắm chặt trận bàn còn sót lại trong tay, cuối cùng áp chế ngạo khí, tạm thời nuốt tất cả bất mãn xuống, chỉ nói: “Ngươi muốn giết Thái Dần ta? Nam Đẩu điện có biết việc này không?”
Người ngồi trên đỉnh núi kia nở nụ cười: "Cắt lúa cắt cỏ thôi, Nam Đẩu điện cần biết làm gì?”
Thái Dần cũng không vì mình bị làm cỏ dại mà nổi giận, chỉ nghiêm túc nói: “Thái thị nhất định sẽ biết, đương nhiên Nam Đẩu điện cũng nhất định sẽ biết.”
Người trên đỉnh núi trầm mặc một lát, chợt lắc đầu: “Xem ra ngươi bị dọa trong Sơn Hải Cảnh không nhẹ. Bây giờ duệ ý mất hết, đã bị phế bỏ!”
Vào lúc này, Thái Dần ngược lại thong dong hơn nhiều, đối phương chỉ cần không nổi điên, không có ý nghĩ phản bội Nam Đẩu điện, sẽ không giết hắn vào lúc này.
Đương nhiên kình lực vẫn chưa thu lại, trận bàn vẫn còn trong tay, chỉ nói: “Người thích lên mặt dạy đời, năng lực lại không bằng ai. Chờ khi ta đóng nắp quan tài, ngươi lại kết luận về ta cũng không muộn. Đương nhiên, cứng quá dễ gãy, đến lúc đó có lẽ là ta đi kết luận cho ngươi cũng không chừng.”
“Rất tốt.” Nam tử trên đỉnh núi cười cười, sát khí càng thu liễm, nhưng làm cho người ta cảm giác càng nguy hiểm: “Bản sự sát ngôn quan sắc này của ngươi, càng khiến ta cảm thấy, ta không tìm sai người.”
“Ồ? Dịch Thắng Phong ngươi tối nay là cố ý tới tìm ta?” Thái Dần khẽ ngẩng đầu, rốt cuộc cũng nắm chắc được một chút chủ động: “Ta không nhớ, chúng ta có giao tình gì.”
Đâu chỉ là không có giao tình?
Nam Đẩu điện là tông môn cao cấp của Nam Vực, trụ sở tông môn ngay ở phía Tây của Lý Quốc.
Hai bên hình như không có liên quan gì, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được sâu xa.
Trong lịch sử, khi Hạ quốc thế lớn, đánh Đông dẹp Bắc, xung quanh có quốc gia nào chưa từng đánh qua. Mà nếu không có đại tông như Nam Đẩu điện ủng hộ, Lý Quốc lấy cái gì có thể ngủ say bên cạnh hang hổ?
Nếu thật sự muốn nói tới, Thái Dần hắn và Dịch Thắng Phong, hẳn là mâu thuẫn trùng trùng mới phải.
Đối với việc thăm dò của Thái Dần, Dịch Thắng Phong từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Tối nay đến tìm ngươi, là có một chuyện muốn hỏi.”
Thái Dần nhìn y.
Ý đó là: Đây là thái độ khi có việc muốn hỏi sao?
Dịch Thắng Phong lại dường như căn bản không nhìn ra được sự bất mãn của hắn, hoặc là nói, hoàn toàn không để ý, chỉ tiếp tục hỏi: “Hiện tại ngươi rời khỏi trận, có từng giao thủ với Khương Vọng trong Sơn Hải Cảnh không?”
Thái Dần hỏi ngược lại: “Đã giao thủ thì sao? Chưa giao thủ thì làm sao?”
“Xem ra là đã từng giao thủ, thậm chí, ngươi chính là bị hắn loại bỏ.” Dịch Thắng Phong nhìn hắn, có một loại chắc chắn sâu tận xương tủy, sau đó nói: “Ta biết năng lực của ngươi, cũng tin tưởng phán đoán của ngươi. Nói cho ta đi, thực lực Khương Vọng hiện tại…như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận