Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 639: Vĩnh viễn đừng quên

Lâm Chính Nhân vẫn luôn tu hành tại Quốc đạo viện, hắn đã rất ít trở về Vọng Giang thành Lâm gia.
Người phải cẩn thận đến cỡ nào mới có thể bố trí trận pháp trong căn phòng mình không thường xuyên ở? Còn bố trí tới hai cái!
Hắn chỉ sợ thời khắc đều đang lo lắng bản thân sẽ xảy ra ngoài ý muốn, tùy thời đều bảo lưu đường lui cho mình.
Nếu như không phải là sự kiện ngẫu nhiên tối nay, tin tưởng bản thân Khương Vọng rất khó có cơ hội có thể bắt được Lâm Chính Nhân. Lâm Chính Nhân giảo hoạt như vậy, cẩn thận như vậy.
Nếu như đối phó đối thủ thông thường, thủy giao trận pháp đầu tiên đã đầy đủ rồi.
Hôm nay sử dụng, còn có thể hấp dẫn sự chú ý của Khương Vọng, tranh thủ thời gian cho Lâm Chính Nhân.
Mà bức tường nước cùng Canh Vân giác, quả thật càng tuyệt phối.
Nếu đổi lại bất kể là cường giả nào mà Canh Vân giác có thể liên hệ, Khương Vọng rất có thể sẽ lựa chọn cấp tốc phá trận giết người, mới thong dong rời đi.
Nhưng nếu như người này là Đỗ Như Hối...
Khương Vọng không thể không cảm thán.
Bỏ qua những việc khác, có một cường giả thân chịu Chỉ Xích Thiên Nhai, lại tâm hoài gia quốc như Đỗ Như Hối, quả thật là phúc phận lớn lao của Trang Quốc!
Một người tác dụng hơn cả một cường giả!
"Nếu như không tin, ngươi có thể cược một ván, xem ta có thể thực sự lập tức liên hệ được quốc tướng hay không. Cược thắng, giết chết ta không có bất luận chỗ tốt gì. Cược thua, tiếp nhận quốc tướng truy sát, lấy mệnh đền cho ta!"
Lâm Chính Nhân nhìn thẳng Khương Vọng: "Các hạ, muốn đánh cược không?"
Trên người hắn thật ra còn vài món pháp khí hộ thân, thế nhưng cấp độ không đủ, phỏng chừng không thể khiến đối phương thận trọng hơn, cho nên không lấy ra để xoay sở. Ngược lại tiếp tục ẩn giấu, nói không chừng còn có thể ứng phó những gì ngoài ý muốn.
"Vậy vì sao ngươi còn chưa phát động nó?" Khương Vọng cũng nhìn chăm chú vào mắt Lâm Chính Nhân.
Song phương đều đang thử sự quyết tâm của đối thủ.
Mặc dù trên thực lực, Lâm Chính Nhân đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Khương Vọng, nhưng hắn bằng vào sự tàn nhẫn cùng thận trọng của mình, lại một lần nữa giành được lợi thế giao phong!
"Canh Vân giác chế tác không dễ, không lập đại công sẽ không có nữa. Tối nay ta đã mất đi rất nhiều, không muốn mất thêm nữa!"
Lâm Chính Nhân chậm rãi nói: "Bất quá, tính đến thời gian duy trì của bức tường nước dưới loại cường độ này, tối đa sau mười hơi thở, ta sẽ thổi lên Canh Vân giác."
Hắn trái lại sát mặt nhìn Khương Vọng, dù cho cách mặt nạ sơn quỷ, cũng không thể thấy được khuôn mặt Khương Vọng, dường như hắn cũng muốn đem hình dạng đeo mặt nạ sơn quỷ này ghi khắc ở trong lòng: "Hiện tại đổi cho ngươi làm lựa chọn. Là ở chỗ này thử giết ta, hay là lập tức đào tẩu?"
Khương Vọng trầm mặc.
Thời gian thong thả nhưng kiên định mà trôi qua.
Hai người cách nhau bức tường nước, cứ như vậy trầm mặc giằng co.
Tám hơi, bảy hơi, sáu hơi... ba hơi...
Khương Vọng giơ tay lên cao, hỏa diễm trong lòng bàn tay làm nóc nhà nổ tung một lỗ thủng lớn. Từ lỗ thủng này hắn bay đi không nói được một lời.
Lâm Chính Nhân đích thật là một đối thủ rất đáng sợ, nhưng cũng không đáng hiện tại Khương Vọng mang tính mệnh tới cược.
Hắn lựa chọn buông tha.
Thần bí nhân đeo mặt nạ sơn quỷ cuối cùng vẫn là rời đi rồi.
Lâm Chính Nhân một mình ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thở dài một hơi, lui về phía sau vài bước, ngã ngồi trên ghế.
Tối nay có lẽ là nguy cơ lớn nhất mà từ lúc chào đời tới nay hắn phải đối mặt, bởi vì trước đó hoàn toàn không có bất luận chuẩn bị gì, tao ngộ đột nhiên, địch ý đột nhiên, hơn nữa đối phương sở hữu ưu thế thực lực nghiền ép hắn.
Nhưng hắn chung quy vẫn vượt qua được, vượt qua nguy cơ đáng sợ này.
Cho dù... Trả giá nặng nề như vậy.
Trong phòng bốn bề vắng lặng, Lâm Chính Nhân nhắm mắt lại, thu trở lại một giọt nước mắt sắp xuất hiện.
Đau lòng sao?
Lâm Chính Lễ có phế vật thế nào, tâm tính ác lệ thế nào, dù sao cũng là thân đệ đệ của hắn. Từ nhỏ hai người lớn lên cùng nhau, đương nhiên cũng từng có những thời gian ngây thơ. Từng có thời gian huynh hữu đệ cung chân chính...
Sao có thể không đau lòng được?
Nhưng Lâm Chính Nhân chỉ cho phép bản thân đau lòng dừng ở trong nháy mắt đó thôi, bởi vì tối nay còn chưa kết thúc.
Hắn mở mắt, đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt đã trở nên tĩnh lặng.
Khi đi tới cửa, hắn dừng lại.
Bởi vì, một lão nhân chống gậy tóc trắng xóa đang đứng ngoài cửa.
Tộc trưởng từ đó đến nay của Lâm thị, thân gia gia của hắn.
Lâm Chính Nhân mở miệng: "Gia gia."
Hắn là người thông tuệ sớm, lúc còn rất nhỏ đã coi thường phụ thân hắn. Tên là Lâm Đoan Hành, nhưng lại không đoan, cũng không hành. Ngoại trừ uống rượu chơi nữ nhân còn lại không biết gì hết, một kẻ giá áo túi cơm.
Mà từ nhỏ người hắn thân cận nhất chính là lão nhân tóc bạc trước mắt, gia gia của hắn.
Gia gia là một nhân vật rất có thủ đoạn, Vọng Giang thành Lâm thị đã từng không danh không tiếng, chính là ở trên tay gia gia mới trưởng thành lên, trở thành đứng đầu các họ ở Vọng Giang thành.
Có thể là quá mức thất vọng với Lâm Đoan Hành, từ nhỏ đều là gia gia đích thân phụ trách chuyện giáo dục hắn cùng đệ đệ.
Nhân tâm, quyền mưu, sinh ý. . Hắn học trên người lão nhân này, học được rất nhiều rất nhiều.
So sánh với Lâm Đoan Hành không chịu trách nhiệm, gia gia là thật tâm đem tâm huyết suốt đời đều dốc vào gia tộc.
Lão nhân tóc bạc một mình đứng ngoài cửa phòng của Lâm Chính Nhân, không mang theo tùy tùng nào.
Khi Lâm thị tộc nhân vây quanh viện tử đổ nát, hướng về phía Khương Vọng kêu gào, hắn không xuất hiện.
Khi Lâm Chính Lễ bị ép buộc nhảy xuống giếng, hắn không xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, xuất hiện ở ngoài gian phòng Lâm Chính Nhân.
Nếu như nói toàn bộ Lâm gia còn ai có thể chân chính lý giải Lâm Chính Nhân, cũng chỉ có người làm gia gia hắn.
Hắn nhìn Lâm Chính Nhân, trong ánh mắt đục ngầu, chính là trí tuệ mà thời gian ban cho.
"Ngươi suy nghĩ kĩ càng rồi?" Hắn hỏi.
Lâm Chính Nhân trầm mặc.
Mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng ở trước mặt gia gia mình, hắn vẫn tỏ ra chần chừ.
"Ta hỏi ngươi suy nghĩ kĩ càng rồi chưa?" Lão nhân lấy thủ trượng khẽ gõ mặt đất, tỏ vẽ thúc giục.
Lâm Chính Nhân cúi đầu lại ngẩng lên, ánh mắt trở nên kiên định: "Gia gia, ta không thể gánh chịu danh tiếng như vậy."
"Chính Nhân, một mặt ta rất thất vọng về ngươi, mặt khác ta lại rất thỏa mãn về ngươi."
Trong gió đêm mái tóc lão nhân khẽ run lên, vẻ mặt hắn khổ sở: "Ta chờ mong tương lai của ngươi, đồng thời cũng thương tâm cho Chính Lễ. Mặc dù mọi thứ hắn không bằng ngươi, ngay cả độc ác cũng không bằng ngươi."
"Gia gia..." Lâm Chính Nhân mở miệng.
Lão nhân giơ tay ngắt lời hắn: "Đi đi, đi làm lựa chọn ngươi cho rằng là đúng. Phía Đoan Hành ta tới xử lý. Giết cha... là sẽ bị trời phạt."
Bọn họ đều rất minh bạch, việc Lâm Chính Nhân tại nguy hiểm trước mặt ép chết thân đệ đệ mình một khi bại lộ ra ngoài, tiền đồ của Lâm Chính Nhân tại Quốc đạo viện coi như xong.
Bất kể thế giới này có hắc ám thế nào, có xấu xa thế nào, chí ít vào ban ngày mỗi người đều cần phải thấy ánh sáng mặt trời.
Mà đêm nay rất nhiều người ở đây, rất khó giữ được bí mật này. Lấy tính cách của Lâm Đoan Hành đừng hy vọng hắn sẽ cân nhắc "đại cục" gì hết. Cho nên thật ra chỉ có một lựa chọn...
Lựa chọn này là nguyên nhân lão nhân thất vọng, cũng là nguyên nhân hắn thỏa mãn.
Lâm Chính Nhân khẽ cắn môi, xoay người đi ra ngoài.
"Lâm Chính Nhân." Lão nhân ở phía sau hắn nói: "Vĩnh viễn đừng quên, Lâm gia vì ngươi trả giá những gì. Vĩnh viễn đừng quên, ngươi họ Lâm, ta ở dưới cửu tuyền muốn nhìn thấy một Lâm gia quang mang vạn trượng!"
Bước chân Lâm Chính Nhân chỉ dừng chốc lát, liền tiếp tục đi về phía trước.
Ban đêm.
Có yêu nhân ban đêm xông vào đạo viện Vọng Giang thành, đe dọa lấy đi đạo thuật Hủ Mộc quyết. Lúc đó, Lâm Chính Nhân một trong quốc viện lục kiệt cũng tham dự truy bắt yêu nhân.
Lại không nghĩ đến, yêu nhân kia không ngờ lẻn vào Lâm thị tộc địa... giết sạch cả nhà Lâm gia Vọng Giang thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận