Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 248: Người phạm bất hiếu, người nghịch bất trung !

"Sư phụ! Ngài sao vậy?"
"Ngài đừng dọa chúng ta!"
"Sư gia! Sư gia!"
Đám đồ tử đồ tôn đứng ngoài cửa hết hồn, nhưng cũng là đại phu, họ cũng biết sự đáng sợ của ôn dịch. Nhất là Tần lão đã nghiêm lệnh không cho bất kỳ ai đến gần.
Cả đám ồn ào hỏi han, không át được tiếng khóc to của lão nhân.
Tần lão tiên sinh tự mình ra tay xuất chẩn, bọc mình lại cực kì nghiêm ngặt, từ chối bất cứ ai tới gần, tự nhốt mình trong sân.
Cả y quán bàng hoàng.
Mấy năm nay, có mưa gió gì mà y quán chưa từng trải qua.
Nhưng chưa từng có ai nhìn thấy Tần lão tiên sinh thất thố như vậy.
Một lão nhân chín mươi khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, tê tâm liệt phế.
Ai nhìn cũng đau lòng.
"Phụ thân!" Cuối cùng nhi tử của Tần lão tiên sinh, quán trưởng Tần Niệm Dân, quỳ xuống đất, khóc hỏi: "Nhi tử bất hiếu. Sao phụ thân ngài lại khóc như vậy?"
"Ta khóc, khóc ông trời quá vô tình, hạ xuống đại họa này."
"Khóc cho Việt Thành không nhờ được ai, thành chủ không nghĩ vì trăm họ, tai họa ngập đầu, chỉ trong sớm tối!"
Lão tẩu khóc to, vô cùng thê thiết.
Cả đời ông chữa bệnh nhìn người, rất hiếm nhìn sai. Mặc dù Thành chủ Việt Thành chưa tỏ thái độ rõ ràng, nhưng ông đã nhìn ra người kia muốn từ chối, không đồng ý phương pháp chữa dịch phong tỏa của mình.
Không có phủ thành chủ chỉ đạo quả quyết thực hiện các biện pháp, cả tòa thành sau này sẽ biến thành hình dáng gì, ông không dám tưởng tượng.
"Phụ thân, phụ thân!" Tần Niệm Dân cũng đã hơn năm mươi, tóc đã bắt đầu nhuốm bạc, vậy mà lại không giúp gì được cho phụ thân, như một đứa trẻ mất đi phương hướng.
Lê gối tới mấy bước, chảy nước mắt hỏi: "Chúng ta có thể làm gì?"
"Đi!" Tần lão tiên sinh ngừng khóc, đứng lên, khàn giọng: "Nếu các ngươi còn nhớ cái đức của người thầy thuốc, nếu các ngươi còn có nhân tính trong mình, thì đều đi đi! Đi truyền tin Việt Thành xuất hiện ôn dịch ra, bảo các lão bách tính đừng đi ra ngoài."
"Đi các thành quận xung quanh, bảo quan phủ các nơi cảnh giác."
"Đi đô thành, báo cho quốc vương bệ hạ, để hắn biết, con dân của hắn, đang gặp phải chuyện gì!"
Lão nhân chín mươi đứng trong sân, tay chỉ lên trời, như một Đại tướng quân bảo vệ quốc gia, rống vang phát quân lệnh: "Đi!"
Một tiếng hét xong, miệng phun máu tươi, khí tuyệt ngã xuống đất.
Bệnh dịch chưa phát, người đã đi rồi.
"Phụ thân! ! !" Tần Niệm Dân đang định chạy vào sân, thì mạnh mẽ dừng lại.
Vì trước cửa dán một tờ giấy lớn, trên giấy có viết chữ.
Là Tần lão tiên sinh sau khi trở về tự tay viết:
Ta sau khi chết, không cần nhập táng, không được đến gần thi thể của ta.
Đốt xác ta, đốt cho thật tận, đào cái hố, đổ tro xuống đó.
Người phạm bất hiếu, người nghịch bất trung!
Từ giã lão đại phu, Thành chủ Việt Thành rời khỏi y quán, trong lòng phiền muộn.
Có đổi thành ai, cũng không muốn thấy nơi mình cai quản xuất hiện tai họa như vậy.
Lão họ Lý kia, chả biết vác ôn dịch từ xó nào về, đáng bị vạn đao băm thây!
Nhưng việc cần kíp hiện giờ, là phải đối phó thế cục trước mặt thế nào.
Thống lĩnh thị vệ sau lưng hỏi nhỏ: "Đại nhân, thuộc hạ có nên xuất phát ngay không?"
"Đi đâu?"
Thống lĩnh thị vệ ngần ngừ: "Không phải bảo... Phong tỏa toàn vực sao?"
Thành chủ Việt Thành quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bình thản, nhưng uy nghiêm tự sinh: "Lão già cả hồ đồ. Ngươi cũng hồ đồ sao?"
"Lão nói là ôn dịch, thì chính là ôn dịch? Không có thêm chứng cớ, chỉ dựa vào lời của một bên, mà cứ thế phong tỏa thành vực?"
"Ngươi có biết phong tỏa toàn vực một tháng, tổn thất bao nhiêu không? Lương thực hao tốn bao nhiêu không? Chưa nói tới việc điều động toàn bộ lực lượng siêu phàm hiện tại của Việt Thành có đủ sức duy trì nhu cầu cuộc sống một tháng cho trăm họ toàn thành hay không, chỉ mỗi lượng đạo nguyên thạch đám siêu phàm đó cần, ngươi có biết là con số nào không? Ai trả?"
"Chứ đừng nói chi là báo với triều đình. Một khi triều đình nhúng tay vào Việt Thành, còn có chỗ cho ta không?"
"Phải biết, chỉ có danh và quyền, là không gạt người! Ngươi giao quyền lực ra rồi, thì không lấy lại được!"
"Việt Thành đầu tiên thuộc về ta, thứ hai mới thuộc về Dương quốc!"
Thống lĩnh thị vệ cúi đầu xuống: "... Dạ."
Thành chủ Việt Thành thầm thở dài vì tên thị vệ ngu dốt, bụng nghĩ lúc nào nên thay hắn.
Miệng thì nói: "Bất kể như thế nào, dù Tần lão có nói chuyện giật gân, cái gì quan trọng thì chúng ta nhất định phải coi trọng. Bổn tọa sẽ lập tức viết một lá thư, mời y tu của Đông Vương Cốc đi kiểm tra. Bắt đầu từ ngày hôm nay, toàn thành phòng bị, chuẩn định là ‘Ngoài lỏng trong chặt' ! Nhất là khu vực có nhà người phát bệnh, hoàn toàn phong tỏa, ngăn cách trong ngoài, kẻ nào dám tự tiện rời khỏi, lập tức giết không tha!"
Thống lĩnh thị vệ đang định tuân mệnh đi, nghe thấy thành chủ đại nhân tiếp tục phân phó: "Điều một đội người tới, phong tỏa nơi này, để tránh lời đồn đại nổi lên bốn phía, khiến trăm họ khủng hoảng, y quán lập tức đóng cửa nửa tháng, bất kỳ người nào cũng không được phép ra vào!"
Thống lĩnh thị vệ hết hồn, thấp thỏm hỏi: "Nếu họ không chịu thì sao?"
Thành chủ Việt Thành nhàn nhạt liếc hắn: "Thì làm giống khu vực người phát bệnh. Rất có khả năng Tần lão tiên sinh cũng đã dính bệnh dịch, không phải sao?"
Thống lĩnh thị vệ thấy cổ họng phát khô: "... Dạ !"
Thanh Dương trấn, dòng người đi lại rõ ràng nhiều hẳn hơn trước.
Chỉ mới qua hơn một tháng, chuyện nhà Hồ Do hầu như đã bị mọi người quên lãng.
Hồ Lão Căn không phải một người cai quản có tài, nhưng lão an phận thủ thường, cần cù thật thà, nhiêu này là đủ.
Hơn nữa lão còn họ Hồ, là họ Hồ dòng chính, còn là túc lão của Thanh Dương trấn, người nơi này không bài xích lão.
Thanh Dương trấn trên danh nghĩa là một trong tám trấn của Gia Thành, trên thực tế Trọng Huyền gia đã quản lý nơi này hơn ba mươi năm.
Trọng Huyền Thắng lại chuyển cái quyền này cho Khương Vọng.
Hoàn toàn có thể nói, cái trấn này, trong ba mươi năm tới, đều thuộc về Khương Vọng. Chỉ cần hắn đồng ý.
Cho nên hắn rất đồng ý ở lại Thanh Dương trấn lâu thêm một chút, thậm chí còn đồng ý giảm bớt một chút thời gian tu hành, đi một vòng trấn xuống các xóm, thỉnh thoảng còn ra tay, xua đuổi thú dữ vượt biên giới.
Đương nhiên Khương Vọng không giết hết đám thú dữ này, khiêu chiến Dương quốc là việc rất đau đầu, nên động tác của hắn cũng không lớn, giống một dạng tiêu khiển hơn.
Người chưa từng trải qua, rất khó hiểu được cảm giác phiêu bạt chẳng thuộc về nơi nào này.
Nơi này thường làm hắn nhớ tới Phượng Khê trấn, hồi đó rất ít khi về, không quý trọng đủ, sau này lại thường nhớ tới trấn nhỏ ấy.
Tiểu Tiểu luôn đi theo Khương Vọng, nàng phát triển rất nhanh, vừa theo Trúc Bích Quỳnh học võ, đồng thời xử lý việc của hầm mỏ gọn gàng ngăn nắp.
Cùng là từ đơn thuần đi ra gặp phải cảnh đời, nhưng hoàn toàn khác với Trúc Bích Quỳnh xem phong cảnh giải sầu.
Nàng rất hưởng thụ cảm giác mình là người "Có giá trị", nhưng càng thích cái cảm giác được đi theo bên cạnh Khương Vọng hơn.
Đây là người đã kéo nàng ra khỏi địa ngục, đi theo Khương Vọng, nàng mới không còn lo sợ không yên, mới có cảm giác an toàn.
Ba con chó nhỏ tròn vo dùng hết sức bú sữa mẹ, ba cái đầu nhỏ chen chúc húc vào nhau. Chó mẹ nằm dưới đất, rõ ràng là một con chó có màu lông rất đẹp, nó nằm cứng còng, ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc.
Tiểu Tiểu phát hiện lão gia nhà mình đứng lại nhìn cái cảnh này rất lâu.
"Hình như hắn rất thích cảnh này." Tiểu Tiểu thầm nghĩ.
Nàng nghĩ không sai.
Đối với Khương Vọng, cảnh tượng này rất đẹp.
Chỉ khi sự sống được kéo dài, nơi này mới có ánh sáng hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận