Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 340: Toàn tên hay

Lão văn sĩ già vội vàng chạy tới, trong quá trình đó, Tề quân vẫn không ngừng giết chóc.
Lão văn sĩ như chạy ngang qua địa ngục nhân gian “bãi tàn sát”.
Bị đám tướng lĩnh Thu Sát Quân lạnh lùng nhìn, chạy tới chỗ Trọng Huyền Trử Lương.
Trong mắt nhìn thấy toàn là giết chóc, trong tai nghe thấy toàn tiếng kêu rên đau thương.
Mặt ai cũng thoáng nét buồn, chỉ có một mình Trọng Huyền Trử Lương là lưng thẳng băng, vô cùng khí phách.
"Ngươi là người phương nào?" Trọng Huyền Trử Lương hỏi.
"Lão hủ là Dương quốc... Cố Dương quốc quận trưởng Xích Vĩ quận Hoàng Dĩ Hành!" Văn sĩ già khom người đáp.
Hành lễ xong, văn sĩ vội nói: "Đại soái dụng binh như thần, hôm nay đánh một trận diệt quốc, ghi danh thiên hạ! Hai quân giao chiến, giết nhau không sao, nhưng giết hàng binh thì không nên! Xưa nay người đầu hàng được miễn tử, binh gia đều làm như vậy. Sao đại soái lại hạ lệnh tàn sát? Lão hủ thực không đành lòng đại soái chuốc tiếng xấu này, nên liều chết tới khuyên!"
"Nếu ngươi đã biết ta, thì nên biết danh ta." Trọng Huyền Trử Lương vẫn còn cầm đầu Dương Kiến Đức, nghe vậy chỉ lạnh nhạt đáp: "Có ác nữa cũng có thể ác hơn hai chữ ‘Hung đồ’ không?"
Hoàng Dĩ Hành nhìn đầu Dương Kiến Đức, trên cái cổ đầy máu, đôi mắt trợn tròn của Dương Kiến Đức như đang nhìn thẳng vào ông ta.
Ông ta theo bản năng dời mắt đi, giọng run run: "Đại soái, trời cao có đức hiếu sinh..."
Trọng Huyền Trử Lương cắt ngang: "Trời cao cũng có oai sát sinh! Vài tên tốt chiến dám đối kháng thiên binh này, không giết làm sao thể hiện được thiên uy?"
"Dương Đình suy nhược đã trăm năm, kéo dài suốt ba đời! Nên mới bị đại quân phạm cảnh. Tướng quân, là như vậy ư?" Hoàng Dĩ Hành không giấu được công phẫn: "Quân sĩ bảo vệ quốc gia, thì có tội gì? Trên chiến trường chính là ai vì chủ nấy, tranh giành sống chết. Hôm nay thắng bại đã phân, đại soái! Đồ đao nên dừng lại!"
"Ý ngươi là, Đại Tề ta không có đại nghĩa, là xâm lược nơi đây?" Trọng Huyền Trử Lương nheo mắt.
"Không dám có ý đó!" Hoàng Dĩ Hành cầu khẩn: "Dương Đình mục nát, Dương quân thất đức, đến ngày hôm nay, tội không cãi được! Nhưng người Dương quốc vô tội! Tề - Dương liên minh mấy đời, người Dương quốc đã từng quay lưng sao?"
"Cái đám người các ngươi." Trọng Huyền Trử Lương chỉ chỉ Hoàng Dĩ Hành: "Xưa nay lúc nào cũng kiêu căng, tự cho mình phú quý! Đường hoàng coi vinh quang của nước Tề là vinh quang của mình, coi sự mạnh mẽ của nước Tề là mạnh mẽ của mình, trong khi các ngươi bất quá chỉ là cây tầm gửi sống nhờ trên thân nước Tề mà thôi! Bây giờ đại thụ muốn thanh trừ đám tầm gửi gây trở ngại, ngươi còn cảm thấy vinh quang không?"
Hoàng Dĩ Hành kinh ngạc hồi lâu, mới lắp bắp: "Hôm nay xã tắc đã diệt, tông miếu Dương thị đã tuyệt tự. Đây là thiên ý! Nhưng mà..."
Giọng ông ta cao lên: "Dương Đình bị diệt, nơi này biến thành đất Tề, người Dương quốc cũng chính là người Tề quốc, đâu ra cái lý đi tàn sát con dân nhà mình? Huống chi, nay bắc có Kinh Mục, mắt dòm lom lom, nam có ác Hạ, triền miên hận cũ. Tây có mạnh Cảnh, hùng trông thiên hạ! Tề tuy mạnh, nhưng sao có thể lấy giết chóc để định lòng người?"
Trọng Huyền Trử Lương cười nhạt: "Dương Kiến Đức vọng động đại quân, lấy ngạo mạn của tiểu quốc, phạm thiên nhan đại quốc ta. Vốn ta đã định diệt sạch nơi này. Là nhờ một tiểu hữu cầu xin, ta mới bỏ qua. Ngươi nói với ta cái thứ đạo lý chó má gì đây, vướng mắc lợi ích? Trọng Huyền Trử Lương ta quan tâm tới nó hả?"
Dù chưa nói rõ, nhưng tiểu hữu trong miệng hắn, đương nhiên chính là Khương Vọng.
Còn câu ‘cầu xin’ kia, thật ra chỉ là nói xạo.
Để đánh bại Dương Kiến Đức, Trọng Huyền Trử Lương không tiếc ép chết lòng quyết tâm của toàn quân dân Dương quốc, nhưng đây chỉ là trong trường hợp xấu nhất. Dù hung danh của hắn có ghê gớm thế nào, cũng không đến mức khi thắng bại đã định mà còn muốn giết tuyệt Dương vực.
Chỉ có Trọng Huyền Thắng biết, đây là đang tạo danh tiếng cho Khương Vọng. Mục đích sau cùng, là để sau cuộc chiến, lấy lá cờ Thanh Dương trấn của Trọng Huyền gia để lập lại trật tự, là một bước quan trọng trong quá trình "chia bánh”.
Ý tưởng của Trọng Huyền Thắng có hơi đơn giản, nhưng có một điểm nói đúng, Trọng Huyền gia đúng là cần một người sáng chói, hoặc ít nhất là một người "Nhìn quang minh”.
Bởi vì Trọng Huyền Trử Lương đã tự ôm cái danh hung đồ, nên lá cờ giúp an ủi lòng người, thật sự là chưa tìm ra thí sinh thích hợp.
Dĩ nhiên, có lẽ còn có nguyên nhân khác, nhưng mà không đủ làm người ta tin...
"Cả đời Hoàng mỗ, chỉ quỳ trước thiên địa quân phụ, chưa từng quỳ với ai!"
Thấy thái độ của Trọng Huyền Trử Lương, Hoàng Dĩ Hành quyết định quỳ xuống.
Đầu gối đập mạnh xuống, giọng vang dội: "Nguyện quỳ vì chúng sinh! Cầu đại soái thương lấy bách tính Dương quốc, đừng giết người vô tội!"
Chiến đao cắt đứt cổ, máu tươi lấp âm thanh. Những tiếng kêu rên đau đớn, tiếng cầu xin, tiếng cắt đầu...
Tất cả âm thanh tàn sát như đang giải thích cho cái gì đó.
Trọng Huyền Trử Lương chăm chú nhìn Hoàng Dĩ Hành hồi lâu, mới nói: "Quân lệnh như núi, bổn soái không thể thu hồi mệnh lệnh. Nhưng mà dũng khí của ngươi, thực làm người ta xúc động. Ngươi là một trong số ít người Dương quốc chính trực hiếm hoi, thôi coi như nể mặt ngươi, bổn soái sẽ miễn cho bách tính Dương quốc khỏi cái chết, chỉ cần bọn họ thành tâm quy phục... Ngươi có thể nguyện làm người đi truyền lệnh này không?"
Ý hắn là, không còn đường cứu nào khác.
Thấy chuyện không thể chậm trễ, Hoàng Dĩ Hành giơ cao tay lên, hạ mình xuống, chạm trán vào mu bàn tay, chảy nước mắt nói: "Lão hủ nguyện đi!"
Rồi xoay người nhanh chóng vọt đi, không nhìn chiến trường một cái.
Trọng Huyền Trử Lương mặc kệ ông ta, quay đầu của Dương Kiến Đức tới trước mặt, nhìn thẳng vào nó, thở dài: "Dương Đình đánh mất lòng người, một mình ngươi làm gì được hả?"
Tự có thân vệ thủ hạ, cầm một cái hộp ngọc tới.
Hắn bỏ cái đầu vào trong hộp ngọc, nhìn thêm một cái nữa, mới khép nắp vào.
"Đưa về Lâm Truy đi." Hắn thở dài.
Toàn bộ Dương quốc, đầu lâu có tư cách đưa về Lâm Truy để lĩnh công, chỉ có Dương Kiến Đức và Kỷ Thừa.
Trọng Huyền Thắng khó nhọc đi tới, mặt đầy sát khí: "Đại soái, cho tên đó kiếm tiếng thật sao?"
Trọng Huyền Trử Lương nhìn y, chỉ điểm: "Trên chiến trường, sinh tử là chuyện thường."
"Thập Tứ chưa chết!" Trọng Huyền Thắng nói, rồi bổ sung: "Ta hận là binh sĩ dưới quyền, năm ngàn người chỉ còn lại bảy trăm!"
Trọng Huyền Trử Lương từ chối cho ý kiến, chỉ đáp trả vấn đề trước của y: "Đã là hạng mua danh bán nước, thì cho hắn chút danh tiếng đi!"
Rồi quay người, đi về trận, không nhìn chiến trường sau lưng nữa.
Nếu Trọng Huyền Trử Lương đã hạ quân lệnh, đương nhiên hai trăm mười ngàn quân Dương quốc đều phải giết hết.
Hoàng Dĩ Hành nhìn thì giống kẻ biết thương người, nhưng ông ta là quận trưởng Xích Vĩ quận, vậy mà trước trận chiến chưa hề vào chiến trường, trong cuộc chiến cũng không hy sinh vì quân vì nước, sau cuộc chiến mới nhào ra khuyên đừng tàn sát.
Mặc dù có lẽ trong lòng cũng có chút chính nghĩa gì đó, nhưng e là háo cái danh có lòng thương dân hơn.
Nói là liều mình để cứu trăm họ, nhưng thực ra trong tình huống này, Trọng Huyền Trử Lương giết ông ta còn mang tới hậu quả tệ hơn là tàn sát vạn quân.
Sở dĩ Dương Đình mất đi lòng dân, ngoài việc quốc chủ không làm gì, còn vì đám người quan liêu của Dương Đình lúc nào cũng lo cho ý đồ riêng, không danh thì lợi, ai ai cũng vì tư lợi của bản thân.
Cho nên Trọng Huyền Trử Lương mới nói Hoàng Dĩ Hành là kẻ mua danh bán nước.
Một kẻ không tiếc chà đạp Dương quân Dương Đình, chỉ lo vun vén cho bản thân, muốn độc hưởng danh tiếng của cả nước. Người như vậy làm quận trưởng Xích Vĩ quận, rõ ràng giới cao tầng của Dương Đình, quyết sách trong ngoài của Dương Đình sao có khả năng không dính dáng tới ông ta? Nói cho cùng, người này chỉ suy nghĩ tới danh tiếng của bản thân, chứ chẳng thèm để ý gì đến quốc gia!
Nhưng mặc dù là vậy, hắn vẫn phải tác thành cho ông ta mua tiếng. Bởi vì có người như vậy tồn tại, mới tiện thống trị quốc sự của nước Tề lúc này.
Càng đương đầu ác tặc của Dương quốc, thì càng là lương thần của nước Tề.
Khương Vọng sẽ biến Thanh Dương trấn, thành thế ngoại đào nguyên.
Hoàng Dĩ Hành sẽ biến Dương quốc, thành trật tự trở lại.
Có hai người này, không lo không thu được toàn bộ lòng dân Dương quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận