Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2129: Thả câu Không Sơn

Việc Đốc Hầu Tào Giai không thể độc trấn đất Hạ đương nhiên có lý do của nó.
Một là với tài năng chiến sự cùng tu vi diễn đạo của ông rất dễ khiến Sở đề phòng, việc Tào Giai trấn Hạ, láng giềng khó có thể yên tâm. Hai là, dùng một người có uy vọng to lớn trong một trận chiến diệt Hạ tổng trấn nơi này, rất dễ dàng cát cứ lập quốc.
"Du Sinh Bút Đàm" có viết:
"Ngọc không thể để ở nơi đất dễ nát, danh há có thể xem nhẹ người chấp khí!"
Đã nói rõ đạo lý trong đó.
Cái này không liên quan tới việc Tào Giai có trung thành hay không, Tề thiên tử có tin tưởng ông hay không. Mà là sự phòng ngừa mà bất kỳ một vị đế vương nào cũng sẽ làm, đây là sự phòng ngừa không cho thần tử có không gian mà ông không nên có.
Tổng đốc đất Hạ không phải Trọng Huyền Trử Lương, không phải Lý Chính Ngôn, không phải Trần Trạch Thanh cũng cùng vì lý do này. Khương Vọng là đại công thần trong trận chiến phạt Hạ, uy vọng tại đất Hạ cực lớn, kỳ thật cũng không ngoại lệ dù rằng tu vi hiện tại của hắn không đủ tính uy hiếp. Tô Quan Doanh nói nàng nói nàng chuẩn bị trà chờ đợi đương nhiên là tư thái chủ nhân nơi đây nhưng trong lời nói lại xem Khương Vọng thuộc về Nam Cương, cùng là người một nhà.
Độ nóng trong đó nắm bắt vừa đúng. Khương Vọng chỉ đáp một câu "Thân bất do kỷ", cái gì ta cũng nghe theo thiên tử, cũng xem là trả lời có chừng mực. Hai bên thông qua hai câu hàn huyên này, thành lập nhận thức chung đầu tiên là họ cũng có biết đôi chút về đối phương qua lời truyền ngôn bên ngoài. Thiên tử buộc Khương Vọng học thuộc lòng "Sử Đao Tạc Hải", vừa lúc bởi vì thời gian trôi qua, tuế nguyệt cuồn cuộn, mấy ngàn năm ở nhân gian cũng không có chuyện gì mới mẻ. Nhưng hôm nay, mọi chuyện phát sinh này, đều đã từng được thể hiện trong lịch sử. Đọc lịch sử có thể thấy rõ. Hai bên đi vào phủ tổng đốc, ngồi đối diện nhau ở chính sảnh chứ không phân biệt chủ thứ. Tô Quan Doanh lại cười nói:
"Võ An Hầu chọn thời điểm này tưới đây, chính là đang dùng hành động để ủng hộ việc kiến thiết Nam Cương ta."
Tư thái của nàng càng khiến người ta cảm thấy thân thiết hơn đôi chút. "Khương mỗ chỉ là một giới võ phu, chỉ biết giơ quyền múa cước, nào biết việc kiến thiết quốc gia."
Khương Vọng cười khổ nói:
"Không dối gạt Tô đốc, Lâm Tri quá mức ồn ào nên ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh tu luyện mà thôi."
"Võ An Hầu dùng võ phong hầu, không ngờ lại là người thích yên tĩnh."
"Ta chỉ là tự biết mình có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng mà thôi."
"Chẳng lẽ là vàng trong vạn quân?"
Vẻ mặt Tô Quan Doanh hiện đầy ý cười:
"Bản đốc nhìn Đại Tề mênh mông này, trong số thế hệ trẻ tuổi hiện nay, chẳng có ai nổi bật hơn ngài."
"Đừng nói như vậy."
Khương Vọng liên tục khoát tay:
"Thế tôn của Bác Vọng Hầu nổi bật hơn ta rất nhiều!"
Giữa những lời nói đùa cũng thể hiện thái độ. Tô Quan Doanh thấy hắn kín kẽ như thế, trầm ngâm một lát mới nói:
"Kỳ thật, trước khi ngươi đến đây, nơi này đang tổ chức hội nghị Đốc bộ. Ta Võ An Hầu chưa chắc đã thích náo nhiệt nên không để bọn họ đến chào."
Khương Vọng liền vội vàng đứng lên:
"Sao dám quấy rầu chính sự của Tổng đốc chứ? Xin ngài cứ tiếp tục. Hôm nay gặp được Tổng đốc đã là may mắn của ta, ta xin cáo từ trước."
Tô Quan Doanh đưa tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống:
"Chuyện nên nói cũng gần như đã nói xong, vừa lúc có thời gian trò chuyện với Võ An Hầu."
Nàng chậm rãi uống một ngụm trà:
"Lúc đó, Nam Cương mới ổn định, khắp nơi thiếu người. Bản đốc mới lập phủ tổng đốc, để tránh dân tâm nghịch phản, cũng không tiện điều quá nhiều người Tề đến cai trị, đành phải dùng bộ hạ của Hạ quốc cũ còn lại. Nhưng danh phận không đúng khó mà làm người ta tin phục, cuối cùng cũng không phải kế lâu dài, chỉ có thể tạm giữ chức vụ thôi."
Khương Vọng vừa nghe liền cảm thấy phiền phức, đang nghĩ xem nên tìm cớ gì để tránh, có điều Tô Quan Doanh nói quá nhanh, chưa để hắn kịp suy nghĩ rõ ngọn ngành liền đã đi thẳng vào vấn đề:
"Bây giờ, thế cục cơ bản đã ổn định, Nam Cương cũng đã hoàn toàn những công việc còn kéo dài chưa làm. Ta đã thượng tấu thiên tử, trong thời gian này sẽ tổ chức một cuộc thi lớn ở đất Hạ, tìm người xứng với danh vị, Võ An Hầu đúng lúc này tới đây không bằng đến làm quan chủ khảo, được không?"
Khương Vọng lập tức cự tuyệt:
"Khương mỗ vốn không thông chính sự, nào có tư cách làm quan chủ khảo? Diện tích lãnh thổ Nam Cương vạn dặm, việc quản lý thi cử không phải việc nhỏ, liên quan đến việc tạo phúc cho bá tánh, phải nên để người đức cao vọng trọng làm chủ khảo mới phải, ta không dám dạy hư học sinh."
"Đức cao nào bằng lấy thân trấn Họa Thủy, vọng trọng nào bằng cứu vớt vạn dân."
Tô Quan Doanh nhìn hắn:
"Ở Nam Cương này, trong số tất cả quan viên Đại Tề, chỉ có Võ An Hầu ngươi là đức cao vọng trọng nhất! Ngươi không đến làm thì còn ai làm được đây?"
Khương Vọng lộ ra vẻ mặt đau khổ:
"Người bên ngoài không biết, Tô đốc sao lại không biết? Cái gì mà lấy thân trấn Họa Thủy, cứu vớt vạn dân chứ, ta chỉ là may mắn lừa được tiếng tăm thôi. Đốc Hầu dùng binh như thần, tính toán không có gì bỏ sót, kỳ thật đã sớm chuẩn bị. Dù rằng không có ta thì Họa Thủy cũng không thể rơi xuống bình nguyên Giang âm Được. Ngài lấy chuyện này ra nói, chính là đang chê cười ta đấy!"
"Không nói đến việc Đốc Hầu tiết kiệm được một lá bài tẩy có ý nghĩa trên phương diện chiến lược, thì đối với người dân Nam Cương mà nói, người lấy thân trấn Họa Thủy chính là Võ An Hầu Khương Vọng. Đây là sự thật chắc chắn, cũng là chân tướng mà bọn họ công nhận. Còn những thứ khác không quan trọng. Nhận thức chung đã hình thành, uy vọng tại Nam Cương của ngươi không có ai bằng được."
Tô Quan Doanh đáp:
"Hay vẫn là nói, Võ An Hầu thân ở Hầu vị, lại không muốn nhận trách nhiệm?"
Người này thật sự là lợi hại. Trước hôm nay, Khương Vọng chỉ mới biết đại khái về Tô Quan Doanh. Tô gia cũng đã từng được xem là vọng tộc, có điều từ đời của gia gia nàng thì đã suy yếu, phụ thân nàng cũng chết trận nơi biên cương, cao ốc cũng trở thành tòa nhà sụp đổ. Tô Quan Doanh vốn sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, được người khác che chở, có thể nói mười ngón không nước mùa xuân. Lớn thì thích học nữ công, trồng hoa, làm thơ... Sau khi phụ thân nàng chiến tử thì mọi chuyện đều thay đổi. Ngày tốt cảnh đẹp đều đã thành dĩ vãng. Nàng bỏ kim hoa xuống, nhấc chiến đao, áo giáp cũ lên, từ đó luôn ở hải ngoại. Tự gọi là "Trước hai mươi tuổi, không biết lòng người. Sau hai mươi tuổi, biết rõ lòng người."
Năm hai mươi lăm tuổi, danh tiếng nổi bật trong trận chiến phản kích của đảo Quyết Minh, có thể nói là thành danh sau một trận chiến. Về sau, khi nhậm chức Đại phu Lại Bộ, quận trưởng quận Tĩnh Hải, thành chủ thành Bình Lục sau Vạn Yêu Chi Môn đều có thành tích sáng chói. Năm bốn mươi ba tuổi, thân vào Mê Giới, chính tay đâm Chân Vương Hải tộc, báo thù cho cha. Mặc dù nàng đi đường quan đạo nhưng sau khi thành tựu Chân Nhân đương thời mới lên làm Triều nghị đại phu, chứ không phải lên làm Triều nghị đại phu rồi mới thành Chân Nhân. Mặc dù hai việc này biểu hiện trên chiến lực không có sự chênh lệch quá lớn, hơn nữa nàng cũng bị quan đạo ước thúc nhưng điều này cũng đủ để chứng minh, dù là chính vụ hay là vẫn là tu hành nàng đều có thiên phú kinh tài tuyệt diễm. Sau ngày hôm nay, Tô Quan Doanh này trong trí nhớ của Khương Vọng, từ một phần lý lịch xinh đẹp biến thành một người chân thật. Một người có khuôn mặt nhu uyển nhưng trên thực tế lại có ý chí kiên định, còn có thể hoàn toàn quán triệt ý chí của bản thân, đạt thành mục tiêu đã đặt ra. Trên quan đạo mà nói, chính cương tức là đạo đồ, chính vụ tức là tài nguyên chính trị trong tu hành, tức là tư lương tu hành. Nam Hạ đã bước đầu ổn định, ai có thể không động tâm đây? Triều nghị Đại phu của Tề quốc có chín người, Thống soái của Chiến Sự Đường có chín người, lại cộng thêm hai chính đường chưa bổ nhiệm cùng với những nhân vật có tài năng, có ảnh hưởng to lớn như Đông Hoa học sĩ Lý Chính Thư, người có tư cách tranh đấu phải hơn hai mươi. Nhưng cuối cùng, người giữ chức Tổng đốc Nam Hạ, người nắm chắc phần tài nguyên chính trị to lớn này lại là Tô Quan Doanh. Đối mặt với nhân vật như vậy, ngươi lấy cái gì kháng cự đây? Khương Vọng có chút đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể hỏi:
"Không biết quan khảo ở Nam Cương này, thi những thứ gì?"
Tô Quan Doanh hài lòng nói:
"Thi văn, thi võ song song, văn thi sách luận, võ thi tu hành. Trừ phi có người nào đó thực sự ưu tú, nếu không thì đều phải vượt qua thi văn thi võ mới được xem như là đậu. Bình ưu định phẩm, xóa dung nhũng, bảy chữ này chính là phần hạch tâm trong lần quan khảo này."
"Sách luận ta không thông, trên tu hành thì ta còn biết đôi chút, vậy thì để ta phụ trách thi võ đi."
Khương Vọng thấy từ chối không được, liền chủ động chọn một môn, chỉ giữ một nửa quyền hành. Tô Quan Doanh nhìn hắn một chút, cười nói:
"Cũng được."
Bái phỏng Tổng đốc Nam Hạ một chuyến, lại phải ôm thêm một phần công việc, Khương Vọng chỉ cảm thấy vạn phần không ổn. Đổi lại là những người đã quyết đi theo con đường quan đạo thì ước chừng đây là việc cầu còn không được. Phụ trách quan khảo Nam Cương, có thể thu nạp không ít môn sinh, có thể thành lập mạng lưới quan hệ khổng lồ cỡ nào trong quan trường. Điều này có lợi ích vô cùng lớn đối với việc xây dựng chính cương, phổ biến chính kiến của bản thân trong tương lai. Tô Quan Doanh quả thực là đang đưa chỗ tốt! Nhưng đối với Khương Vọng mà nói, mặc dù hắn thân ở quan trường nhưng lại không dựa vào quan đạo. Vây nên, một thân tu vi này của hắn đều là nhờ khổ tu mà gặt hái được. Hiện tại hoàn toàn đầu nhập vào quan đạo, đương nhiên có thể nhận được sự trợ giúp về mặt tu hành kinh người, có khả năng tiến vào Động Chân rất nhanh. Nhưng ngày khác muốn thoát ly thì cũng phải phí tâm rất lớn. Hắn không muốn như thế. ₫Ngược lại là tước vị Võ An Hầu này có trợ giúp rất lớn trong việc tăng tu vi, không cần phải dựa vào chính vụ để liên kết, chỉ cần một ngày không mất tước thì vẫn có thể mượn dùng thực lực quốc gia để tu hành. Đương nhiên, loại chuyện mượn dùng thực lực quốc gia để tu hành này cũng sẽ sinh ra nhân quả nhất định.
Nó sẽ gắn chặt bản thân đạo đồ của bản thân tu sĩ vào quốc vận. Lúc trước, trong đại chiến Tề Hạ, Võ Vương Tự Kiêu mời được Trường Sinh Quân của Nam Đấu Điện xuất thủ, nghe nói trong đó có một điều kiện chính là mượn dùng thực lực quốc gia mười năm để hỗ trợ tu hành. Thực ra, đây chính là muốn dùng sức mạnh của Hạ quốc để nuôi dưỡng cường giả Chân Quân, để một vị tu sĩ Diễn Đạo hút máu mười năm. Cũng không biết Trường Sinh Quân có pháp môn đặc biệt gì có thể chặt đứt thực lực quốc gia, có thể chỉ hưởng lợi mà không cần gánh trách nhiệm... Hẳn là cần phải được sự phối hợp từ Hạ đình mới làm được. Nếu không phải là việc liên quan đến sự tồn vong của xã tắc, sao Tự Kiêu có thể chấp nhận được điều kiện thế này.
Trở lại vấn đề quan khảo của Nam Cương này, Khương Vọng vốn không có tâm tình để kinh doanh môn sinh này nọ, cho dù thiên hạ dệt lưới, cả triều gần Võ An nhưng hắn không đi con đường quan đạo để tu hành thì có lợi ích gì?
Những cái kia đều là sở trưởng của Trọng Huyền Thắng, mà hắn chỉ cảm thấy quá mức phiền phức, bỗng dưng khiến bản thân mình mất đi không ít thời gian tu hành. Nhưng chuyện đã đồng ý rồi, như chính hắn nói, tuyển chọn quan lại không phải là việc nhỏ, liên quan đến phúc lợi của trăm triệu bách tính, hắn không thể khinh thường. Trên đường đến Ly Đàm, hắn vẫn luôn nghiên cứu yêu cầu của phủ Tổng đốc Nam Hạ với các cấp chức quan, cùng với danh sách giám khảo mà Tô Quan Doanh đã giao cho hắn. Hắn là chủ khảo, có thể quyết định đề bài, đồng thời còn có quyền hạn điều chỉnh danh sách giám khảo, có thể nói là tay nắm đại quyền.
Ý nghĩa đầu tiên của quan khảo chính là công bằng. Chỉ cần nắm vững được điểm này thì gần như đã hoàn thành được một nửa quan khảo trong tay. Nếu như không để ý đến điểm căn bản này, thì bản thân quan khảo đã không còn ý nghĩa gì nữa, lực tín nhiệm của phủ tổng đốc Nam Hạ sẽ phải gánh chịu đả kích nghiêm trọng, thậm chí còn có thể dao động sự thống trị của Tề đình đối với Nam Cương. Nhìn từ góc độ này, việc Tô Quan Doanh cường thế bắt Khương Vọng tới làm quan chủ khảo có thể nói là tuyệt diệu. Trực tiếp nhảy ra khỏi sự quấy nhiễu từ hoàn cảnh quân chính của Nam Cương, tìm được một người có thể chấp hành công bằng nhất.
Với lực ảnh hưởng hiện nay của Khương Vọng ở Nam Cương, việc hắn đến làm chủ khảo không ai không phục. Mà bản thân Khương Vọng lại không nhậm chức ở Nam Cương, cũng là người nổi danh tập trung tu hành, không cần phải lo lắng hắn kéo bè kết cánh. Hơn nữa, trước giờ thanh danh của Khương Vọng vẫn luôn rất tốt, dùng thực sự yên tâm. Là lần quan khảo đầu tiên ở Nam Cương do phủ tổng đốc Nam Hạ công khai thúc đẩy, gần như có thể nói đây là việc ảnh hưởng đến chính quyền căn bản của Tô Quan Doanh, không biết có bao nhiêu người trong bóng tối muốn quấy rối, Khương Vọng vừa đến, liền được giải quyết dễ dàng. Khương Vọng càng suy nghĩ, càng cảm thấy nên tránh xa những người ở Chính Sự Đường này. Ở chung với bọn họ quá phí đầu óc, không có chút vui vẻ nào. Hiện tại hắn thậm chí còn hoài nghi, thời gian tổ chức quan khảo ở Nam Cương là do Tô Quan Doanh nhìn thấy hắn rồi mới quyết định. Nếu không, sao ngoại trừ một phần danh sách giám khảo ra, cùng bảy chữ phương châm của quan khảo, chẳng còn chuẩn bị gì khác nữa? Nếu như nói hôm nay mới bắt đầu kế hoạch này không khỏi quá trùng hợp rồi.
"Đại Hạ Phương Chí" có nói: Ly Đàm rộng bảy trăm bước, ẩn trong Lão Sơn, mây tích lâu ngày không đi, lôi xà chạm nước. Nói là Ly Đàm giấu trong Lão Sơn, trên không trung luôn có mây đen, thỉnh thoảng sẽ có lôi điện đánh xuống mặt nước. Đây ngược lại là một kỳ cảnh.
"Lão Sơn" Cũng không phải là tính từ hình dung núi mà là tên của ngọn núi này. Nó nằm ở phía tây thành Quý Ấp, ít có người lui tới. Tề Thiên tử ban đất phong ở Ly Đàm cho Võ An Hầu, dĩ nhiên không phải chỉ là ban cho hắn một cái đầm cổ để câu cá chơi. Đất phong của Khương Vọng bao gồm cả tòa Lão Sơn này, cũng bao gồm chín thị trấn ở gần ngọn núi. Nhìn trong hộ tịch thì chín thị trấn cộng lại, tổng cộng có gần ba mươi vạn người, hoàn toàn có thể tạo nên một thành độc lập. Đương nhiên, bởi vì những thị trấn này đều mọc theo quanh Lão Sơn nên hoang vắng, ít có người, việc hợp thành cũng không thiết thực.
Độc Cô Tiểu tiếp nhận việc quản lý nơi đây, sự vụ phải xử lý đương nhiên phức tạp hơn ở trấn Thanh Dương rất nhiều. Tương ứng, quyền hành trong tay cũng bành trướng hơn - đáng nhắc tới chính là, chức vụ Đình trưởng trấn Thanh Dương, Độc Cô Tiểu chuyển cho một tu sĩ Chu Thiên Cảnh đến nương tựa sau này. Hắn ta là người cần cù chăm chỉ, làm việc nhanh nhẹn, trước đó đã trở thành nhân vật số hai ở trấn Thanh Dương. Còn Trương Hải lập chí luyện thần đan kia vẫn giữ chức vụ cung phụng, đúng giờ điểm đanh, ngồi ăn chờ chết. Phủ Võ An Hầu được xây dựng dưới chân núi Lão Sơn, tấm biển treo ngoài cửa khắc đầy đủ là "Võ An Hầu Lão Sơn biệt uyển". Tề Thiên tử đặc biệt lệnh cho đại tượng đến đất Hạ đốc tạo, tỉ mỉ xây nên. Hao tổn của cải không tính là ít, thiết kế cũng rất đặc biệt, vậy nên nhìn từ bên ngoài, tòa biệt uyển này trông vô cùng khí phái. Trong phủ có nuôi vài hạ nhân, cũng là được chuyển tới, tạm thời do phủ tổng đốc Nam Hạ chi tiền.
Lúc này Khương Vọng tới, mang Độc Cô Tiểu đến quản lý đất phong, tất nhiên là phải cho bọn họ nhận mặt, sau đó do chính mình bỏ tiền. Có điều đây đều là chuyện mà Độc Cô Tiểu cần quan tâm. Chờ Khương Vọng trở về từ thành Quý Ấp, Độc Cô Tiểu đã chỉ huy người làm thu thập trong ngoài sạch sẽ. Nàng vốn là người có kinh nghiệm, có lòng dạ, thêm vào đó lại có mấy năm kinh doanh ở trấn Thanh Dương, vậy nên đã sớm rèn luyện được một thân bản lĩnh, tuy mới đến nhưng mọi chuyện đều xử lý đâu vào đó, cũng không có chuyện có nô bộc không biết gì, hay không thuận theo, làm chuyện ngu xuẩn. "Chử Yêu đâu?"
Khương Vọng vừa vào cửa, mới đi được mấy bước liền hỏi. "Cùng Liêm đại nhân tiến vào Lão Sơn rồi, nói là muốn đến Ly Đàm nhìn xem."
Độc Cô Tiểu hồi đáp. Khương Vọng kinh ngạc nói:
"Không phải nó rất sợ Liêm Tước sao, sao còn đi theo?"
Độc Cô Tiểu cười trộm:
"Liêm đại nhân vừa gọi, Chử Yêu liền đi theo. Ta nhìn thấy có lẽ là không dám không đi rồi."
Khương Vọng cũng cười, tiện tay đưa danh sách cho Độc Cô Tiểu:
"Tô tổng đốc một hai phải tìm việc cho ta làm, bảo ta làm chủ quản quan khảo ở Nam Cương, rất nhọc lòng. Nơi này là danh sách giám khảo, ngươi mau chóng điều tra thử xem, chọn mấy người đáng tin ra."
Việc này nói đến thì nhẹ nhàng nhưng cũng không phải là việc đơn giản, hơn nữa bọn họ cũng chỉ vừa mới đến, vậy nên việc điều tra cũng càng thêm khó khăn. Độc Cô Tiểu lại vô cùng rất vui vẻ tiếp nhận:
"Thuộc hạ đi làm ngay."
Còn có việc gì có thể chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của mình hơn là hoàn thành nhiệm vụ lão gia giao cho chứ? Khương Vọng lại nói tiếp:
"Tiện thể sưu tập vài truyền thuyết dân gian được lưu truyền trong mấy thị trấn chúng ta quản lý rồi tập hợp cho ta luôn, việc này không vội, trước tiên cứ xử lý việc liên quan đến giám khảo đã."
"Thuộc hạ biết."
Độc Cô Tiểu dùng sức gật đầu. Vòng quanh Lão Sơn Ly Đàm tổng cộng có chín thị trấn, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Trường Hà cửu trấn, không biết trong này có tồn tại bí ẩn gì không. Có điều toàn bộ Ly Đàm đều là đất phong của hắn, cũng không cần phải nóng vội nhất thời. Sau khi giao mấy sự vụ rườm rà cho Độc Cô Tiểu xong, Khương lão gia lại chắp tay sau lưng đi thị sát dinh thự tại Nam Hạ của mình. Lúc đầu, hắn còn định sửa một chút bố trí nhưng trước đó Độc Cô Tiểu đã bài trí theo sở thích của hắn, thực sự tìm không ra vấn đề. Cuối cùng, đành cưỡng ép để người ta khiêng vạc hoa sen từ tiền viện đem đến hậu viện mới coi như thôi. Sau đó, hắn liền thoải mái nhàn nhã, mang theo một cái cần câu đi về phía Lão Sơn. Nghĩ đến câu đối khí phách "Tá câu vi nguyệt" trước cửa Điếu Hải Lâu kia. Hôm nay, Khương lão gia rảnh rỗi, cũng không ngại thả câu không sơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận