Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 94: Chuyện thứ nhất

Hai tên tu sĩ Tập Hình ty vì sao xuất hiện ở đây, lại vì sao mang theo lồng thú, bắt tới nhiều dã thú như vậy. Mục đích của bọn họ, tựa hồ không cần phỏng đoán nữa.
Khương Vọng nhìn lồng thú kia chưa mở ra, trong lòng sinh ra xúc động muốn chém vỡ.
Trận chiến trên đỉnh núi Ngọc Hành kia, chết bao nhiêu tu sĩ, hi sinh nhiều cỡ nào, hắn rõ mồn một trước mắt.
Thì ra hung thú xuất hiện, không phải là thiên tai, mà là nhân họa!
Như vậy, những người phấn đấu kia, những người hi sinh kia, vị sư huynh trước khi chết khắc chữ khoe khoang kia, vị thành chủ trấn đỉnh núi Thụ Bút, lột da đối phó Sát Nhân Nham Phong, nữ nhân tự tuyệt đạo đồ, liên phá ngũ phủ ... Hết thảy, có ý nghĩa gì?
"Đừng động." Bạch Liên nhẹ nhàng giữ lại bả vai Khương Vọng, cảm giác được thân thể của hắn khẽ run khó mà ức chế, ôn nhu nói: "Lúc này ta đang thi hành chướng nhãn pháp."
Trong sơn cốc, dã thú biến đổi thành hung thú rốt cuộc hoàn thành. Bởi vì bản tính tàn bạo, rất nhiều hung thú chém giết nhau tại chỗ, nhất thời Thú rống không ngừng, huyết nhục văng tung tóe.
"Số lượng dã thú sống ít như vậy?"
Theo thanh âm bất mãn này, một người mặc chế bào Tập Hình ty đạp không bay tới.
Khương Vọng vô thức ngừng thở. Đạo hư đạp không, ít nhất là tu vi Đằng Long cảnh.
Người này bất mãn, ngược lại cũng không truy cứu gì. Gã dừng ở không trung sơn cốc, hai tay bấm niệm pháp quyết, một khối vách núi ầm ầm dời đi, lộ ra một hẻm núi rộng lớn.
Từ chỗ Khương Vọng, không nhìn thấy chỗ phía sau hẻm núi.
Lúc này tu sĩ Tập Hình ty biến đổi ấn quyết, Khương Vọng chú ý tới, mặt đất sơn cốc trong tầm mắt hắn mơ hồ lóe lên trận văn đỏ thẫm một cái rồi biến mất. Nhưng trận văn, trận pháp, thành đạo viện chỉ truyền thụ một ít kiến thức căn bản, hắn không nhận ra những thứ trận văn này đại biểu cái gì.
Những hung thú mới "Sinh ra" kia dừng chém giết. Giống như bị một loại nào đó điều khiển, cùng chạy vào hẻm núi.
Đám hung thú này chạy đi đâu? Thôn nào, tòa tiểu trấn nào? Lại đạp hỏng bao nhiêu lương thực, nuốt ăn bao nhiêu dân chúng vô tội?
Vừa nghĩ đến đây, Khương Vọng không chịu được sinh ra sát ý.
Đây là lần đầu hắn sinh ra sát ý với người của Tập Hình ty, họ là đại biểu cho tu sĩ Trang đình.
Phải biết, đối với học sinh đạo viện, Binh bộ, Tập Hình ty... Những nơi này, đều là một trong tương lai bọn họ.
Quả thật tu hành có thành tựu, về sau thẳng vào Trang đình, phong quan thụ tước là truy cầu tối cao. Nhưng trong tu hành phát hiện con đường càng thích hợp với mình hơn cũng không phải số ít, mà có rất nhiều người, từ nhỏ đã ôm giấc mộng vào Tập Hình ty.
Đó là lực lượng siêu phàm tập hung xử ác, giữ gìn Trang quốc yên ổn.
Mà trên đỉnh núi Ngọc Hành này, tu sĩ Tập Hình ty đang làm cái gì?
"Không thể giết hắn." Bạch Liên phát giác được cái gì, lập tức nói: "Bất cứ người nào ở nơi này chết đi, Trang đình bên kia sẽ lập tức nhận được tin tức. Sở dĩ nơi này bố trí không chặt chẽ, là vì tính mệnh những người này, chính là thủ đoạn cảnh báo tốt nhất. Mà cường giả phụ trách chuyện này, có thần thông Chỉ xích thiên nhai. Một khi kinh động đến hắn, trong nháy mắt sẽ xuất hiện ở đây. Đến lúc đó, ta cũng trốn không thoát."
Khương Vọng nhịn không được khổ sở cười một tiếng. Hắn nào có bản sự giết một cường giả tu vi Đằng Long cảnh chứ?
Bất quá, hắn lại nghĩ rõ ràng. Bạch Liên trước đó ngoài động không giết chết hai tên Tập Hình ty kia, khiến hắn phải bận tâm suy nghĩ. Rõ ràng là không dám.
Lúc này, cường giả Tập Hình ty đã rời đi, hẻm núi kia ầm ầm khép lại.
"Phía sau hẻm núi là nơi nào?" Khương Vọng hỏi.
"Ta cũng không có biện pháp mang ngươi tới." Bạch Liên lắc đầu: "Chỗ kia không thể so với nơi này, có bày đại trận, ta cũng không dám xâm nhập. Nhiều lắm ta chỉ có thể nói cho ngươi, suy đoán của ta."
"Suy đoán gì?"
"Ngươi hẳn phải biết, tài liệu chính của Khai Mạch Đan chính là đạo mạch yêu thú. Thế nhưng ngươi có nghĩ tới, chư hầu các nước, Nhân tộc đâu chỉ hàng tỉ? Nhu cầu về Khai Mạch Đan lớn cỡ nào? Nhiều yêu thú như vậy, giết cũng sẽ hết, sinh sôi phát triển được sao? Ta đoán, sở dĩ yêu thú có thể kéo dài không dứt, có liên hệ rất lớn với đám hung thú này."
Suy đoán này rất có khả năng, nhất là những Hung Thú kia đang ở trước mắt, từ dã thú chuyển biến mà thành. Lại trải qua một loại thủ đoạn không biết nào đó, chuyển biến thành yêu thú trời sinh đạo mạch, cũng không phải chuyện không thể. Dù sao, vốn hung thú có chút đặc thù có thể sử dụng pháp thuật, trừ khuyết thiếu thần trí, đã không khác yêu thú khác.
Nếu như đây là sự thực, theo một ý nghĩa nào đó, đỉnh núi Ngọc Hành chính là một trong căn cứ tài nguyên của Trang đình. Cũng là nơi Trang quốc phát triển và bảo hộ, là nơi phát ra Khai Mạch đan mà bọn đệ tử đạo môn như Khương Vọng, Lăng Hà cần.
Chỉ là...
Những người kia chết trước mặt hung thú chính là bách tính bình thường.
Những người kia đến chết vẫn đứng trước mặt bách tính, mặt hướng hung thú mà chiến.
Những người kia bị mơ mơ màng màng, bao gồm Khương Vọng hắn trong đó.
Đến cùng tính là gì?
"Nếu thế, vậy tại sao phải giấu giếm mọi người? Vì sao trơ mắt nhìn tất cả tu sĩ thành vực không ngừng bỏ nhân mạng vào?" Thanh âm Khương Vọng chìm trong câm lặng, quan niệm sống của hắn bị xung kích cực lớn.
"Ngươi phải biết, tất cả yêu thú nuôi nhốt, đời sau sẽ biến mất đạo mạch trời sinh." Xem ra Bạch Liên cũng không chắc, nàng lộ ra suy tư nói: "Ta nghĩ, dã tính là yếu tố nhất định của yêu thú, giết chóc là một quá trình nào đó cần phải trải qua. Ở trong đó có một loại bí ẩn nào đó ta không được biết, nhưng nó quyết định loại kết quả này. Cho nên loại chuyện này nhất định không thể để nhiều người biết, ngược lại chỉ có thể nắm giữ trong số ít nhân thủ, bởi vì không ai nguyện ý đi chịu chết."
Ánh mắt của nàng chuyển thành chế nhạo: "Có lẽ, chờ ngươi thành đại quan ở Tân An Thành, ở trước mặt hỏi Trang Cao Tiện kia một chút."
Chờ ngươi làm đại quan, đến hỏi Quân Chủ Trang quốc.
Câu nói này chỉ là trêu chọc rất bình thường.
Nhưng là một câu khiến Khương Vọng sợ hãi nhất.
Hắn không phải là chưa từng tưởng tượng, tưởng tượng chuyện này về sau, tương lai hắn thế nào. Hắn tin tưởng vững chắc, không cần biết nguyên nhân phía sau bồi dưỡng đám hung thú này là gì, hắn cũng sẽ đứng bên cạnh những bách tính vô tội bị chết kia, bãi bỏ chuyện này.
Nhưng Bạch Liên nói vấn đề này khiến hắn nghĩ đến:
Những đại nhân vật trong Tân An Thành, có nhiều người từ các đại thành vực từng bước một tu hành mà lên. Bọn họ nhất định cũng trải qua hoặc cảm thụ qua thống khổ bị hung thú tứ ngược. Ngay trong bọn họ tất nhiên cũng có một ít người, từ nhỏ giấu trong lòng lý tưởng bảo cảnh an dân, khát cọng cứu tế thương sinh.
Nhưng mà, không có gì cả.
Trang quốc lập quốc hơn ba trăm năm, liên quan tới hết thảy tin tức hung thú, vẫn khiến đa phần người mơ mơ màng màng.
Tất cả thiếu niên đã từng quyết chí thề cải biến thế giới, cuối cùng đều bị thế giới cải biến!
Mà không chỉ Trang quốc như thế, Ung quốc như thế, thiên hạ đều như thế!
Điều này chẳng lẽ không đáng sợ sao?
Điều này khiến người sợ hãi cỡ nào.
"Thế nào, muốn hủy đi nơi này không?"
Bạch Liên cố ý tiến đến bên tai hắn, hà hơi như lan nói: "Một bên là Trang đình mà tương lai ngươi muốn hiệu trung, là Khai Mạch đan không thể đếm hết. Một bên là những bách tính đáng thương của Tam Sơn thành vực. Ừ, hình như giá trị không cao."
Khương Vọng cắt ngang nàng: "Để ta nghĩ."
Giờ khắc này hắn không để đại não suy nghĩ, mà giao quyết định cho bản năng. Giao cho chỗ sâu nhân tính, không thể né tránh thiện ý và thương hại.
Bạch Liên nhìn hắn một lát, nói: "Đây chính là chuyện thứ nhất ta muốn ngươi làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận