Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2128: Tổng đốc Nam Hạ

Bản tính của Trương Thúy Hoa là người không thích nhàn rỗi.
Sau khi trò chuyện, cũng suy tính đến ý kiến của bản thân Trương Thúy Hoa, Khương Vọng liền an bài cho nàng vào thương hội Đức Thịnh, bắt đầu lịch luyện từ một tiểu nhị bình thường.
Hắn vốn định, chờ Trương Thúy Hoa rèn luyện được bản lĩnh trong thương hội Đức Thịnh rồi, sẽ để nàng về Hầu phủ làm Nhị quản gia.
Về sau Tạ Bình phụ trách đón khách, liên hệ các nhà, phụ trách ngoại vụ của Hầu phủ.
Trương Thúy Hoa phụ trách nội vụ trong Hầu phủ.
Những nhà đại hộ, đều có tới mấy quản gia.
Hiện giờ Võ An Hầu phủ cũng là một gia tộc có tiếng trong thành Lâm Tri, nếu không phải do Khương Vọng ít giao tiếp với bên ngoài, Tạ Bình đã sớm mệt chết.
Đương nhiên nếu Trương Thúy Hoa thích làm việc trong thương hội thì sau này tiếp tục phát triển trong thương hội cũng được, những thứ này đều theo tâm ý của nàng. Còn về đồ đệ Chử Yêu mới thu nhận này, Khương Vọng cũng đã từng suy tính cẩn thận. Hắn đã đón Trương Thúy Hoa cùng Chử Yêu đến Lâm Tri chính là muốn chân tâm thật ý đối xử với họ chứ không phải chỉ là muốn an ủi tâm lý mình. Với thân phận địa vị hiện nay của hắn, hắn có thể bỏ vạn kim, có thể đưa hào trạch, có thể ra mệnh lệnh, để thành chủ thành Thiên Nam quan tâm chăm sóc kỹ lưỡng cho Chử Yêu, chiếu cố mẹ con bọn họ cả đời. Nhưng hắn vẫn chọn phương thức phí tâm nhất. Cho đến khi chết Chử Mật vẫn luôn hy vọng, người lúc ấy y gặp được là một công tử ca không có gì phải sợ, có thể tùy tiện xốc lên át chủ bài, gọi đến hai ba Chân Nhân đương thời đại sát tứ phương, dẫn theo y chạy thoát. Đáng tiếc, người lúc ấy y gặp được lại chỉ là một thiếu niên lang giống như ý, chỉ có thể dùng mạng của mình để đối mặt.
Nhưng có lẽ Chử Yêu có thể thực hiện được nguyện vọng của y. Con đường Siêu phàm không thể nào chỉ một lần là xong. Mặc dù có Khai Mạch Đan, cũng chưa chắc có thể khai mạch thành công. Việc này cần có thiên phú nhất định, cũng cần phải dụng tâm rèn luyện thể phách. Giống như Trương Thúy Hoa cũng đã từng nuốt Khai Mạch Đan nhưng vẫn không thể siêu phàm. Chử Yêu năm nay chín tuổi, bắt đầu tiếp xúc tu hành, cũng không tính muộn. Khương mở mạch sớm, là vì sớm đến Lăng Tiêu Các, nhận được sự bồi dưỡng chuyên nghiệp, có Chân Nhân đương thời là Diệp Lăng Tiêu tự mình trấn giữ nhưng đến bây giờ cô nhóc vẫn chưa hoàn thành tiểu chu tiên. Những thứ như ý cảnh, ý tưởng đều không phải tự nhiên mà có, mà cần phải có cảm ngộ nhất định mới được. Cho nên nhiệm vụ chủ yếu hiện tại của Khương An An vẫn là đọc sách luyện chữ, là tích lũy nội tình.
Thế nên, đương nhiên Chử Yêu cũng phải đọc sách, rèn luyện võ nghệ, rèn luyện thân thể trước. Chuyện đi học rất dễ xử lý. Trong toàn bộ Lâm Tri, ngoại trừ Tắc Hạ Học Cung ra thì tất cả học đường đều có thể chọn. Nhưng trước đó, Khương Vọng quyết định mang Chử Yêu xa nhà một lần, để cậu bé có thêm kiến thức. Sau đó để đứa nhỏ tự quyết định xem bản thân mình thích gì, muốn học cái gì. Mục tiêu đương nhiên là đất Hạ. Liêm Tước cùng Độc Cô Tiểu, một người là vào giữa trưa, một người là sau buổi trưa liền đến Lâm Tri. Mà lúc sáng sớm, Trọng Huyền Tuân đã nhanh chóng ghé phủ, xách Trọng Huyền Thắng đi. Khương Vọng bày tỏ với Thập Tứ rằng, lúc đó hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, không phải cố ý không giúp Trọng Huyền Thắng. Tiếp đó liền thuận tay dắt một cỗ xe bò đến, dẫn người rời khỏi Lâm Tri. Trâu là Thần Ngưu do Hách Liên Vân Vân tặng, xe là yêu xa đặc chế của Trọng Huyền Thắng, khá rộng rãi, ngồi mười mấy người cũng không phải là vấn đề. Lần này đi Ly Đàm, người đồng hành chỉ có người là Liêm Tước, Độc Cô Tiểu và Chử Yêu mà thôi. Một trận chiến tranh Tề - Hạ, hoàn toàn lật úp xã tắc Hạ quốc. Con đường vạn dặm kéo dài từ Tề đến Hạ cũng hoàn toàn được đả thông. Các chư quốc ven đường, dù chưa sát nhập nhưng cũng là liên tiếp biểu thị xưng thần, sau đó đều xưng là quốc chủ, "Không phải Tề thì không xưng thiên tử."
Đương nhiên, bọn họ vẫn có tông miếu xã tắc, cũng vẫn có... Thú sào. Thực ra, Tề quốc cũng không yêu cầu các nước phải xưng thần. Các chư quốc Đông Vực trừ Chiêu Quốc sống chết đều muốn thuần phục ra thì như Xương, Dặc, Húc, Dung cũng đều tự chủ ở mức độ lớn. Nhất là Thân quốc, dưới sự duy trì của Đông Vương Cốc, thậm chí có thể nói là độc lập bên ngoài hệ thống bá quốc của Đông Vực, lúc Tề quốc đánh trận cũng không nhận lệnh điều động. Có điều, đánh được một nước có lãnh thổ rộng lớn như Hạ quốc rồi, muốn thống trị vững chắc thì nhất định phải bảo đảm con đường thông suốt. Tề thiên tử tiếp nhận xưng thần của các nước ven đường nhưng cũng không quá can thiệp vào những nước nhỏ này. Như vậy, ngược lại mới là phương thức tối ưu nhất để duy trì lực ảnh hưởng của bá chủ quốc, chỉ cần giữ vững hệ thống Khai Mạch Đan là được. "Hành trình" trong cuộc chiến Tề - Hạ, bây giờ đã được phát triển. Con đường nối dài từ Tề đến đất Hạ, ven đường trải rộng chinh kỳ, được gọi là "Tề trực đạo".
Từ pháp lý mà nói, dù cho nó có đi qua quốc gia nào, ghé qua thế lực nào thì bản thân con đường này cũng thuộc về Tề quốc, có thể gọi là Đất Tề.
Đối với chuyện này, các chư quốc ven đường đều công khai thừa nhận. Cho nên hiện nay, bản đồ tổng quát của Tề quốc, thật ra là lấy một đầu Tề trực đạo thông suốt từ Đất Tề đến Đất Hạ. Giống như là một bộ gồng gánh, gánh hai bên là hai Đông, Nam. Chiếc xe trâu này không có xa phu, Khương Vọng nói cho nó biết, cứ dọc theo Tề trực đạo đi thẳng nó liền hiểu, kéo xe rất vững vàng. Bên trong toa xe rộng lớn, Độc Cô Tiểu nhắm mắt lại, nghiêm túc tu hành. Sau khi Khương Vọng thành tựu Thần Lâm, Thần Ấn Pháp cũng mang đến phản hồi vô cùng cường đại cho nàng, khiến tốc độ tu hành của nàng nhanh chóng tăng vọt. Mặc dù vẫn không thể so sánh với thiên tài chân chính nhưng cũng hơn xa những bước tiến khó khăn lúc trước. Nàng hiểu hơn ai hết những cố gắng của Khương Vọng, vậy nên nàng yêu cầu bản thân mình cũng vô cùng nghiêm ngặt, xưa nay chưa từng buông lrong.
Trong quá khứ, lúc chưa từng nhìn thấy tiến bộ, nàng cũng luôn không ngừng khổ tu, chớ nói chi hiện tại đã đạt được tiến bộ thần tốc, đại, tiểu chu thiên cùng thần ấn đều không ngừng cung cấp sự duy trì cho nàng. Nàng rất quý trọng cảm giác chưởng khống vận mệnh của bản thân, cũng rất thích việc tu hành. Hơn nữa, có thể tu hành bên cạnh Khương Vọng, ngồi cách Khương Vọng gần như vậy, quả thực là như ở thế giới cực lạc. Liêm Tước thì ôm Trường Tương Tư như ôm bảo bối, lấy ra một đống bình bình lọ lọ, lấy ra các loại bí dược, ngồi ở đó tẩy kiếm, dưỡng kiếm. Tu vi của Đúc binh sư, trên một mức độ rất lớn là nhận ảnh hưởng từ binh khí mà bản thân đúc thành. Binh khí mà họ đúc ra càng nổi danh, lại càng giúp ích to lớn cho sự tu hành của Đúc binh sư. Điểm này, ngược lại khá tương tự với quan đạo. Quan đạo có trăm nhà, có lẽ lúc đầu cũng có tham khảo Đúc Binh nhất đạo.
Trong số những binh khí Liêm Tước đã chế tạo, nổi danh nhất đương nhiên chính là Trường Tương Tư. Đối với thanh danh kiếm này, sự quan tâm, bảo vệ của hắn ta không hề ít hơn Khương Vọng. Sát Sinh Đinh cũng là tác phẩm của hắn ta nhưng có điều, nó không có danh tiếng gì, thế nhân chỉ biết Bất Chu Phong, không biết Sát Sinh Đinh. Lúc nào Trường Tương Tư có thể thay thế xếp hạng của Phúc Quân Sát Tướng trên Danh Khí Phổ ở Tề quốc thì Đúc Binh Sư Liêm Tước hắn ta cũng sẽ có bước phát triển cực nhanh. Tóm lại, mỗi người đều đang chuyên tâm làm việc của mình. Ngoại trừ Chử Yêu đang lắc lư tới lui trong xe.
Có lẽ việc chạy tới chạy lui chính là "chuyên tâm" của hắn nhóc. Hắn nhóc đã lớn như vậy, lúc còn nhỏ cũng từng được cha mình ôm đi xa nhà. Nhưng khi đó tuổi còn quá nhỏ, hắn đã không còn nhớ được tình cảnh khi đó, cũng không nhớ rõ dáng vẻ của cha mình. Những ký ức ngây thơ mà ít ỏi kia dường như chỉ gói gọn ở trấn Ngõa Diêu. Đó là vùng trời tối tăm mờ mịt, những chồng gạch ngói xếp chồng như những ngọn núi nhỏ, đám trẻ cùng lứa cởi truồng chạy khắp nơi cùng mẫu thân yêu thương hắn. Lần này, không chỉ được ra khỏi quận, mà còn là rời nước, thậm chí là rời Đông Vực, đi đến Nam Vực! Hắn nhóc nhìn mọi thứ qua cửa sổ xe, chỉ cảm thấy vô cùng mới lạ. Có đôi khi nói chuyện cùng trâu, có đôi khi nói chuyện với bầu trời, thỉnh thoảng lại chạy về, hỏi Khương Vọng vài vấn đề cổ quái, kỳ lạ. Khương Vọng vừa tu hành, vừa thảnh thơi đáp lại. Mới một ngày, Chử Yêu vốn đen gầy đã hoàn toàn không sợ người lạ, mang mấy phần cơ linh như cha mình. Đương nhiên, toàn bộ vấn đề, cũng chỉ hỏi Khương Vọng. "Tiểu Tiểu" tỷ tỷ kia mặc dù có dáng vẻ thân thiết nhưng hắn nhóc lại vô thức không dám thân cận. Mà Liêm thúc thúc... Dáng dấp thật là đáng sợ, giống như người sẽ ăn thịt trẻ con. Nếu không phải có sư phụ ở bên cạnh, hắn nhóc đã sớm chạy xa rồi. "Sư phụ sư phụ, con bạch ngưu này thật ngoan nha, người đặt tên cho nó chưa?"
Trong đôi mắt dài nhỏ của Chử Yêu có chút kích động. Nghĩ đến thì cậu bé cũng là một thiên tài đặt tên đấy. Tác tiếc là hắn gặp con trâu này quá muộn. Khương Vọng cũng chẳng buồn nhướng mày:
"Đặt rồi."
"Gọi là gì vậy?"
Chử Yêu tò mò hỏi. Khương Vọng nói:
"Bạch Ngưu."
Chử Yêu... Đánh ngã Hạ quốc chính là Tào Giai, cùng lĩnh quân còn có Lý Chính Ngôn, Trọng Huyền Trử Lương, Trần Phù, Tạ Hoài An. Có điều, sau cuộc chiến bọn họ đều về Tề nghỉ ngơi. Trú đóng ở Hạ địa là Đông Tịch Quân được lui ra chỉnh đốn từ Vạn Yêu Chi Môn. Còn người quản lý mọi việc ở đất Hạ chính là Thống soái Cửu Tốt Sư Minh Trình. Còn Tu Viễn sau khi không tranh được cơ hội phạt Hạ, sau gần hai năm bị thiên tử ghẻ lạnh, cuối cùng mang theo Tù Điện Quân, bị điều đi Vạn Yêu Chi Môn. Có điều, mặc dù Sư Minh Trình ở đất Hạ nhưng người tạm nắm giữ chức vụ Tổng đốc Nam Hạ của đế quốc Đại Tề, thay mặt cho ý chí tối cao của thiên tử, thống lĩnh mọi sự vụ ở đất Hạ lại không phải là ông ta. Mà là Triều nghị đại phu Tô Quan Doanh. Tô Quan Doanh là nữ tử duy nhất bên trong Chính Sự Đường, có thể nói danh tiếng sánh ngang với Kỳ Tiếu. Có câu nói "Võ có Kỳ Tiếu, văn có Tô Quan Doanh."
Tả đắc nhất bút hảo từ, dụng đắc nhất bả hảo đao. Một cây bút viết chữ tốt nhất, một thanh đao dùng chắc nhất.
Dù là Sư Minh Trình hay là Tô Quan Doanh thì Khương Vọng cũng đều không quá quen biết. Dù rằng, Sư Minh Trình cùng Ôn Diên Ngọc đã từng phụng mệnh thiên tử, tìm kiếm Khương Vọng ở sơn mạch Ngột Yểm Đô thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem rằng có một phần tình hữu nghị mà thôi. Về phần Tô Quan Doanh, trước đây hắn chưa từng gặp qua. Trước khi Khương Vọng được phong Hầu, hai bên vốn không ở cùng cấp độ, dù rằng cùng ở Lâm Tri thì thế giới mà họ nhìn thấy cũng khác nhau. Việc hắn gặp gỡ các Triều nghị đại phu hay Thống soái Cửu Tốt khác cũng chỉ là tình cờ, hoặc vì có tiếp xúc trước với tiểu bổi của họ. Đến khi chiến tranh Tề - Hạ kết thúc, hắn được phong Hầu sau trận chiến, tuy rằng có thể tham gia hội nghị ở Chính Sự Đường, còn thường bị thiên tử điểm danh chịu phạt đứng, có cơ hội cùng ngồi đàm đạo với cao tầng của đế quốc nhưng khi đó Tô Quan Doanh đã đến đất Hạ. Bây giờ, toàn bộ trú quân ở đất Hạ gồm có mười vạn quân chủ lực là Đông Tịch Quân, tiếp đó là hai mươi vạn quận binh được điều động từ Tề tới, lại thêm năm mươi vạn lính mới được chiêu mộ từ người Hạ.
Còn ở các phủ thì chỉ bảo trì lực lượng phủ quân đảm bảo trị an, số quân Hạ còn lại đều đã bị gỡ bỏ trang bị, trả về quê quán. Việc này đã cắt giảm được một lượng quân nhu khổng lồ, nhờ đó dồn lực cho việc kiến thiết vùng đất này. Toàn bộ đất Hạ chính thức tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi, lấy lại sức. Trong suốt cuộc chiến Tề - Hạ, đầu tiên Hạ đình vứt bỏ Phụng Tiết, tiếp đến là vứt bỏ toàn bộ Đông Tuyến, cuối cùng An Nhạc Bá còn chủ trương dẫn ra Họa Thủy diệt thế, dẫn đến việc dân tâm mà Hạ quốc kinh doanh ngàn năm gần như mất hết. Người Hạ chân tâm thật ý yêu nước, thương quân, trong cuộc chiến vệ quốc không ngừng ủng hộ Hạ đình nhưng lại bị Hạ đình tổn thương thấu tâm. "Dân gian gần như không còn nhắc đến người Tự thị, nhắc đến thì nghiến răng."
Mà đám quốc trụ công hầu của Hạ quốc gần như đã chết hết. Hai đại cường quân là Thần Võ, Trấn Quốc đều bị đánh cho tàn phế. Trăm vạn phủ quân tại Hạ quốc hết bị đánh tan, lại bị từ bỏ... Lại thêm việc người đã từng là Dân Vương của Đại Hạ, hiện tại đã trở thành Thượng khanh Ngu Lễ Dương của Tề quốc, ở giữa điều hòa. Vậy nên, công cuộc thống trị của Tề đình sau cuộc chiến phạt Hạ khá là nhẹ nhõm. Tất cả những vấn đề khó đều đã sớm bị dọn sạch trong chiến tranh. Tào Giai là người đánh một trận chiến tranh diệt quốc vô cùng triệt để. Tề Thiên tử đã ra lệnh tu sửa lăng mộ của Hạ Tương Đế, thân phong Tế Từ, gọi là "Thiên Cổ Đế Vương".
Tước phong An Nhạc Hầu, có chính sách thế tập. Sắc phong thần danh "Nam Tương Quân", tôn làm thủ hộ thần của thủ đô Hạ quốc cũ, được phép thờ phụng, cũng cổ vũ bách tính Hạ quốc tế tự. Lại miễn xá tội trạng cho toàn bộ quan viên đất Hạ, gọi là "Người giữ gìn đất đai vô tội". Lại miễn cho đất Hạ mười năm thuế, lấy để nuôi dân. Những chính sách tử tế như vậy, chưa dám nói rằng thu hết dân tâm nhưng cũng đã đánh tan lòng kháng cự trên một mức độ lớn. "Lấy uy hiếp, lấy lực trấn, lấy rộng rãi trị", mười chữ Nam Cương Sách mà Tô Quan Danh nói lên này, khiến cho từ lúc chiến tranh kết thúc đến nay, đất Hạ gần như không phát sinh biến động lớn nào. Đương nhiên, những cuộc phản kháng quy mô nhỏ cũng sẽ phát sinh, đây là chuyện bình thường. Mà bên trong quan niệm của Tô Quan Doanh:
"Một ao xuân thủy, một chút gợn sóng, vừa lúc hiển lộ sinh cơ."
Đây là việc nàng ta ngầm đồng ý, thậm chí dung túng. Dưới những nhấp nhô nhỏ bé không có tính uy hiếp này, nàng ta nhân cơ hội quan sát kỹ toàn bộ Nam Cương. Cũng trong quá trình bình ổn gợn sóng mà càng lúc càng làm gia tăng sự tán đồng của bách tính, chia cắt "địch" cùng "ta". So với quản lý đất Hạ, thì khó xử lý hơn chính là quan hệ với Sở quốc. Tiến vào Nam Vực, cũng trở thành láng giềng với một bá chủ quốc khác. Nhưng Tề quốc chỉ phái hai Chân Nhân trấn thủ đất Hạ, việc này cũng tương đương nói rõ không có ý tranh phong.
Tề quốc cũng không định phát triển mạnh mẽ ở Nam vực, càng không có ý khiêu chiến bá quyền Nam Vực của Sở quốc, điều này cũng giải thích vì sao quan hệ hai nước đều giờ vẫn còn bình ổn. Ly Đàm ở cách thành Quý Ấp hai trăm dặm về phía Tây, đây là một nơi vừa cổ xưa vừa thần bí.
Tề Thiên tử lấy Ly Đàm phong cho Võ An Hầu, tất nhiên là bởi vì Võ An Hầu có công trấn áp Họa Thủy. Mà nơi Họa Thủy tồn tại ngày xưa ở Đại Yến chính là đất tổ xa xưa của Liêm thị. Bây giờ đã mấy ngàn năm qua đây, vinh huân của Liêm thị Đại Yên đã không còn, Ly Đàm cũng chỉ còn là một cái đầm cổ vắng lặng. Sau khi được phong Hầu, dù Khương Vọng chưa đến đất Hạ nhưng dinh thự ở bên này đã sớm bắt đầu tu kiến. Đáng nhắc tới chính là, nhân công xây dựng cũng không phải được điều đến, mà là do Hạ tổng doanh trại quân đội của Nam Hạ bỏ sức bỏ tiền để xây dựng toàn bộ các kiến trúc liên quan đến việc trùng kiến. Đây là "Dùng nguồn lực công để tài trợ."
Bao gồm cả tường thành, thuỷ lợi cùng vài công việc kiến thiết khác đây là vì để đền bù những tổn thương trong chiến tranh. Dân chúng có công việc, có ăn, có mặc thì không dễ sinh loạn. Những công trình lớn đều đã được thống nhất điều hành, cũng giúp cho bách tính đất Hạ nhanh chóng quen thuộc với sự thống trị của Tề đình. Thời gian mới trôi qua nửa năm, lần nữa Khương Vọng đến đất Hạ thì cảnh tượng khói lửa ngập trời, sơn hà vỡ vụn đã giống như việc của nhiều năm trước. Chiếc xe trâu đến từ Lâm Tri này đi khắp nơi, ở nơi nào cũng thấy cảnh tượng rộn ràng nhộn nhịp. Trên đường gặp bách tính cũng không ngừng nghe được những tiếng hoan nghênh, ít gặp phải cái gọi là địch ý. Từ đó có thể thấy được phần nào tài năng chính trị của Tô Quan Doanh.
Nhân tài của Đại Tề cường thịnh, có thể bước vào Chính Sự Đường, Chiến Sự Đường đều không phải là kẻ tầm thường. Sau khi chiến tranh kết thúc, đây cũng là còn là lần đầu tiên Khương Vọng đến đất phong của mình, cũng không thể không đến chào Tổng đốc Nam Hạ. Sau khi bảo đám người Liêm Tước đến Ly Đàm, một mình hắn đi xe trâu, tiến vào Quý Ấp, đi đến Tổng doanh trại quân đội của Nam Hạ. Đối mặt với Hầu gia thực phong có ba ngàn hộ thực ấp, đương nhiên phủ Tổng đốc cũng không dám ngó lơ. Tô Quan Doanh còn trực tiếp gác lại một cuộc họp nội bộ, đích thân đến chiêu đãi Khương Vọng. Từ xa, vừa nhìn thấy bộ y phục Tổng đốc màu đỏ tía, Khương Vọng liền vội bước về phía trước:
"Sao dám để cho Tô Tổng đốc đón tiếp đây?"
Lấy thực quyền mà nói, bây giờ Tổng đốc của vạn dặm đất Hạ chỉ có mình Tô Quan Doanh, gần như có thể sánh ngang với Đại tướng nơi biên cương có quyền thế nhất của Tề quốc. Trước khi gặp mặt, Khương Vọng cứ nghĩ rằng Tô Quan Doanh sẽ có dáng vẻ tư thế hiên ngang, bễ nghễ phong vân như Khương Vô Ưu. Nhưng sau khi gặp mặt mới phát hiện, dáng dấp của nàng ta thiên về nhu nhã mềm mại. Lông mày nhỏ nhắn, tinh tế nhu hòa. Không lộ vẻ quyền cao chức trọng, ngược lại hơi có chút liễu rủ trong gió. Có điều, lúc nàng mở miệng, cảm giác nhu nhược kia liền bị xóa đi trong nháy mắt, vẫn mềm mại nhưng lại giống như mây cao du đãng nơi xa, thế nhân chỉ có thể ngưỡng vọng. "Đất phong của Võ An Hầu ở tại Nam Cương, lại một thời gian dài không về, bản đốc sớm đã chuẩn bị xong trà nhưng chưa đun dược mấy lần, vẫn còn lưu hương thơm, rất ngon đấy!"
Dáng vẻ của nàng cười nhưng không phải cười, lúc đứng trong đình viện giống như tách biệt với nhân sinh. "Khương mỗ quấy rầy rồi."
Khương Vọng vội cúi người xuống chút:
"Thân bất do kỷ, khó khăn trắc trở các nơi. Sớm nghe nói về danh tiếng của Tô Tổng đốc nhưng hôm nay mới hân hạnh được gặp!"
Tô Quan Doanh cười khẽ, chỉ nghiêng người nói:
"Mời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận