Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1254: Chạm mặt như đao

Cuồng phong đập vào mặt.
Dưới tốc độ cao như vậy, lại thiếu thốn Đạo nguyên bảo hộ, hầu như có thể xem như đang chịu hình.
Bên trong tiếng gió lạnh thấu xương, Lâm Chính Nhân cảm thụ được thống khổ cực lớn trên phương diện nhục thân.
Cổ của y bị thắt chặt, bị người xách như xách một con chó, dưới loại sỉ nhục như vậy, tứ chi của y cứng ngắc buông xuống, không thể động đậy treo trên không trung.
Y không có thời gian suy nghĩ dáng vẻ của bản thân.
Bởi vì tất cả suy tư của y cũng đều phải dùng bên trên một cái vấn đề khẩn yếu nhất.
Làm cách nào để sống sót?
Ở bên trên Hoàng Hà chi hội, y là thiên kiêu đại biểu quốc gia xuất chiến chịu Huyết Quỷ cắn trả, chưa chiến mà lùi. Nắm giữ lấy danh ngạch của cuộc thi, nhưng ngay cả đài cũng chưa từng đi lên.
Trang quốc gần như sẽ là trò cười cho thiên hạ.
Vì đi lên Quan Hà Đài, Trang quốc bỏ ra nỗ lực của mấy đời người.
Vì gột rửa sỉ nhục lần này, có lẽ cần nhiều thời gian hơn.
Làm người Trang quốc, Lâm Chính Nhân mặc dù không cảm nhận được sỉ nhục của bản thân, nhưng y cưỡng ép để cho chính mình cảm thụ được loại sỉ nhục này, chỉ khi hiểu được nỗi nhục quốc gia đến mức nào, y mới có thể càng thêm hiểu rõ phẫn nộ của Đỗ Như Hối. Chỉ có khắc sâu lý giải phẫn nộ của đối phương, y mới có thể từ đó tìm được con đường sống cho chính mình.
Cho nên y đón gió nhắm mắt, lệ cay giàn giụa. Đường đường là thiên kiêu một nước, trong ngày thường cũng là tồn tại có thể bễ nghễ cùng thế hệ. Giờ khắc này lại chật vật không gì sánh được, cũng nhận lấy vô cùng sỉ nhục.
Đỗ Như Hối vốn am hiểu nhất mua ơn, không cho y một chút tôn trọng nào đương nhiên là bởi vì đã hoàn toàn gạt bỏ y.
Lúc này y để cho chính mình cảm thụ tâm tư kia, khổ sở không ngăn được nước mắt lăn xuống.
Chính y cũng không thể phân rõ được, loại cảm giác sỉ nhục vô cùng lấp đầy trong lòng này là bởi vì bị người ta gô cổ xách như xách con chó con, hay là bởi vì mình mà quốc gia nhận sỉ nhục!
Giác quan phía sau cổ y có thể cảm nhận rõ ràng được vết nhăn bên trên bàn tay kia, hơn nữa cũng có thể cảm nhận được, ý chí kiên quyết của chủ nhân nó truyền tới.
Đỗ Như Hối đã có sát tâm.
Y cũng không hối hận trước tiên lựa chọn hộc máu vứt bỏ cuộc thi, bởi vì Khương Vọng quét ngang toàn trường, vừa lúc là Nội Phủ đứng đầu thiên hạ. Nếu như ngay lúc phong mang chưa giảm bỗng nhiên thống hạ sát thủ, cho dù là cường giả Chân Quân như Dư Tỷ rất có thể cũng sẽ lật thuyền trong mương.
So sánh trong tám tràng thi đấu, trận chiến giữa y cùng Khương Vọng chắc chắn không được quan tâm nhất, Chân Quân Dư Tỷ chưa chắc sẽ dồn tối đa lực chú ý đến bên này. Mà lấy chiến lực thần hồn cường thế đánh bại Hạng Bắc của Khương Vọng, trong nháy mắt đủ để giết chết y nhiều lần trên phương diện thần hồn.
Như vậy quá mạo hiểm.
Dù là cường giả Diễn Đạo chủ trì Hoàng Hà chi hội như Dư Tỷ…cũng quá mạo hiểm rồi.
Đông Quách Báo không phải đã chết rồi sao?
Xúc Mẫn mặc dù may mắn sống sót, nhưng kết cục lại tốt đến mức nào? Khôi lỗi cần tạo một lần nữa, dị thú cũng cần tìm kiếm lại, tiếp tục nuôi dưỡng…sẽ hao tổn bao nhiêu thời gian tu hành? Đây gần như là phế bỏ!
Đi lên đài chính là đánh bạc mệnh của mình, mà y lại không nguyện ý làm như vậy.
Trên thực tế y cũng suy nghĩ rất rõ ràng.
Sau khi Chúc Duy Ngã trốn đi, có thể xem y có thiên phú cao nhất trong toàn bộ Trang quốc.
Hạ Bạt Đao, Đoạn Ly đều diệt vong ở trước Tỏa Long quan, tu sĩ Ngoại Lâu còn lại đều rất bình thường, Trang quốc tạm thời không có nhân vật thứ hai có hi vọng đạt tới Thần Lâm.
Phía sau Đỗ Như Hối đã không còn người kế tục.
Lâm Chính Nhân y không thể nghi ngờ là người có hy vọng nhất.
Thiên kiêu có thể được lựa chọn bước lên sân đấu Hoàng Hà chi hội, đương nhiên có đầy đủ khả năng thành tựu Thần Lâm.
Y đối Trang quốc mà nói có tầm quan trọng nhất định nào đó. Từ thái độ hài lòng của Đỗ Như Hối đối với y cũng thật sự có thể thấy được một hai điểm này.
Đây chính là chỗ dựa của y. Mà y tự nhận hủy diệt Huyết Quỷ vứt bỏ cuộc thi, là hi sinh cực lớn để trợ giúp quốc gia bảo toàn mặt mũi, Đỗ tướng quân nên hiểu được phần khổ tâm này mới đúng.
Chẳng qua nhìn tình cảnh hiện tại mà xem. Dường như y đã tự đánh giá cao tầm quan trọng của mình, mà đánh giá thấp ý nghĩa của Hoàng Hà chi hội.
Cứ nói vế trước mà xem.
Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối còn có quân thần khác để tuyển chọn sao?
Người nào?
Là gia hỏa Phó Bão Tùng bị y giẫm lên mặt ở trước mặt mọi người ư?
Là Lê Kiếm Thu bị y nhẹ nhàng đánh bại?
Hay là mãng phu trong quân chỉ biết liều mạng - Đỗ Dã Hổ?
Còn nếu xét đến vế sau, khi Cảnh đế lên tiếng đã là tình cảnh mà y tuyệt đối chưa từng dự liệu đến.
Vấn đề thoáng cái liền nghiêm trọng lên rất nhiều lần!
Cảnh đế mở miệng, mang ý nghĩa phân phối lợi ích cho Trang quốc trên Hoàng Hà chi hội lần này đã bị gạt đi. Mà y tạo nên sỉ nhục cho Trang quốc, kết cục ra sao cũng không cần phải nghĩ.
Hai ngày này chờ đợi kết quả ở Quan Hà Đài, mỗi một hơi thở đều mang lại dằn vặt cực độ cho Lâm Chính Nhân.
Bởi vì y hiểu được, sau khi Hoàng Hà chi hội kết thúc chính là thời điểm Trang đình tính sổ với mình.
Trang Cao Tiện không phải một vị quân chủ không bỏ được, ngược lại người kia hào phóng thật sự, đối với bề tôi có công ân thưởng ra sao đều không tiếc. Nhưng có một chút ân thưởng hoặc có thể nói là "bỏ vốn" của vị Trang quân này, nhất định phải thấy được hồi báo.
Quốc gia nâng y lên Quan Hà Đài, còn để tướng quốc tự mình hộ tống, tự mình chỉ điểm, không tiếc gây ra hiềm khích cùng Phụ thuộc quốc như Thịnh quốc, cũng kiên định ủng hộ y đánh bại Giang Ly Mộng là vì vinh dự trên Quan Hà Đài cùng lợi ích tương quan trong Hoàng Hà chi hội.
Cuối cùng lại chỉ thu hoạch sỉ nhục cùng tổn thất.
Còn để lại ấn tượng xấu ở chỗ Cảnh đế, Dư Tỷ chân quân xuất thân Ngọc Kinh Sơn chủ trì đại hội cũng khó tránh khỏi có chút ác cảm đối với y.
Xét trên phương diện một chuyến này, kết cục nhận về chính là mất cả chì lẫn chài!
Nghĩ tới nghĩ lui, y xem như là thẻ đánh bạc áp xuống cũng khó có hy vọng sống sót.
Y đương nhiên muốn nhanh chân trốn đi, nhưng rõ ràng tuyệt không có khả năng thoát được.
Hai ngày này y mang tư thái cúi đầu cam chịu số phận.
Y khóc rống nước mắt nước mũi kèm nhèm, thừa nhận chính mình ham sống sợ chết, thừa nhận bản thân sau khi biết đối thủ là Khương Vọng, liền không kìm nén được sợ hãi. Y thống khổ, tự trách, tỏ vẻ cam nguyện tiếp nhận tất cả trừng phạt, đồng thời hy vọng có thể dùng bộ thân thể hữu dụng này, lấy công chuộc tội.
Mà Đỗ Như Hối từ đầu đến cuối chưa từng tỏ thái độ.
Cũng chính biểu hiện của đối phương như vậy đã càng khiến y khiếp sợ.
Hiện tại Hoàng Hà chi hội vừa vặn kết thúc, Đỗ Như Hối liền trực tiếp xách cổ y bay nhanh trở về Trang quốc, giống như gô một con chó chuẩn bị bị giết thịt tiến về phía lò sát sinh, thậm chí còn không muốn làm chút công phu giữ mặt mũi ở trước mặt người khác, hoặc có thể nói biểu hiện ra phỉ nhổ của Trang quốc đối với loại người chết nhát như y, cũng đã là công phu ngoài mặt của Đỗ Như Hối rồi.
Làm sao bây giờ?
Lợi ích bên trên Hoàng Hà chi hội, y đã không có năng lực làm tiếp ảnh hưởng. Tách rời thịnh hội như Hoàng Hà chi hội, lực lượng của nhóm thiên kiêu trẻ tuổi đối với thế cục thiên hạ vẫn là quá mức yếu ớt.
Mà xét trên phẩm giá của bản thân, mặc dù y tự nhận giá trị của mình cực cao, vượt xa hạng người như Phó Bão Tùng, Lê Kiếm Thu.
Nhưng sợ rằng trong suy nghĩ của Trang Cao Tiện cùng Đỗ Như Hối, một tên Lâm Chính Nhân chết ở trên Quan Hà Đài, còn mang giá trị nhiều hơn so với một tên Lâm Chính Nhân cẩu thả mà sống.
Chân tướng của Phong Lâm thành vẫn là y suy đoán ra sau ám hiệu của Chúc Duy Ngã, y sao có thể không biết đối với quân thần sẽ suy tính như thế nào!
Hai người kia chỉ biết so sánh giữa việc y chiến tử và cẩu thả sống tạm qua ngày, cho nên dù y hiện tại là thiên kiêu trẻ tuổi đứng đầu Trang quốc, lúc này cũng giống như con chó nhỏ bị thắt cổ xách lên!
Làm sao bây giờ!
Lâm Chính Nhân nỗ lực súc tích lực lượng toàn thân, trong tiếng gió gào thét lạnh thấu xương gian nan mở miệng: "Chính Nhân tự biết muôn lần chết khó chuộc tội này, cũng may tất cả mọi người ở Vô Hạn Chế tràng vứt bỏ so tài, Trang quốc chúng ta cũng không mất…"
Tiếng gió tiếp tục gào thét.
Đối với lời "nhắc nhở" của y, Đỗ Như Hối hiển nhiên thờ ơ không quan tâm.
Tính chất chuyện y vứt bỏ thi đấu hoàn toàn khác biệt với những người kia. Chính y đương nhiên cũng rõ ràng.
Nhưng nam tử này vẫn muốn nói ra, để cho mình giãy giụa một phen.
Đường là đi từng chút từng chút một mà thành. Chỉ sợ tồn tại chút cơ hội nho nhỏ, y chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Lại nhịn một hồi trong phong đao lạnh thấu xương, Lâm Chính Nhân tiếp tục nói: "Tại hạ thật sự rất hận chính mình vô năng, không thể ngăn cản tên loạn thần tặc tử tên Khương Vọng kia đạt được khôi danh. Một gia hỏa hận nước như thế, lại có thiên tư, có vinh khôi như vậy, lại đang ở cường Tề, đã thành họa lớn trong lòng Trang quốc ta!"
Vân cảnh nhanh chóng rút lui, mà phong đao vẫn như cũ.
Lâm Chính Nhân có chút gian nan hỏi: "Ngài có nghĩ tới sẽ đối phó hắn như thế nào hay không?"
Trong tiếng gió lạnh thấu xương, giọng nói của Đỗ Như Hối rốt cục vang lên: "Chuyện này cũng không cần ngươi phải quan tâm."
Trong lòng Lâm Chính Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt ngược lại càng thống khổ: "Là tại hạ tội đáng nên chết. Trong lòng cam tâm hay không cũng không quan trọng gì. Chẳng qua là…khụ khụ khụ!"
Y hít vài ngụm gió, ho khan kịch liệt một trận, sau đó tiếp tục nói: "Nếu như ngài quyết định đối phó hắn, tại hạ là một công cụ cực kỳ dễ dùng. Toàn gia tộc tại hạ đều chết trong tay hắn, hai chúng ta có huyết hải thâm cừu. Tại hạ chính là vết nhơ của hắn, sự tồn tại của tại hạ chính là chứng cứ làm ác của kẻ kia."
Đỗ Như Hối chợt dừng người lại, vẫn một tay thắt sau cổ Lâm Chính Nhân, nhấc nửa người y lên, cúi đầu đưa mắt nhìn xuống.
Lão đã quen đối xử với người hòa ái, ở dưới trạng thái như vậy mới thấy được vài phần bộ dáng uy nghiêm của tướng quốc một nước.
Ánh mắt của lão vô cùng thâm thúy nhìn y: "Ta hiện tại kỳ thực rất hoài nghi, toàn tộc Lâm thị nhà ngươi có phải do Khương Vọng giết chết hay không?"
Vẻ không tín nhiệm cùng chán ghét trong lời nói đã rõ ràng như thế, nhưng tảng đá lớn treo trong lòng Lâm Chính Nhân ngược lại chợt buông xuống.
Chỉ có thực sự muốn lợi dụng chuyện này, Đỗ Như Hối mới có thể cần suy tính thật giả trong đó.
Cho nên lão tìm tới giá trị của người kia ở chỗ mình!
Lâm Chính Nhân nỗ lực khống chế vẻ mặt thống khổ, khiến chính mình càng nhún nhường, càng thuận theo: "Vọng Giang thành là Vọng Giang thành Trang quốc, chuyện này chân thực như thế nào không cần nói cũng biết. Tại hạ nguyện ý phối hợp làm bất kỳ chuyện gì."
Không có hồi âm.
Gió táp gào thét mà qua, một đoàn vân khí mỏng manh cuốn lên một vòng xoáy tịch mịch trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận