Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3028: Vẽ phượng (3)

Bàn cờ ở sau đỉnh Ẩn Tướng, là khung cửa sổ duy nhất để hắn quan sát thế giới.
Tất cả những gì hắn biết, đều là do Cao Chính dạy hắn.
Sau khi Cao Chính chết, Văn Cảnh Tú là nguồn cung cấp thông tin duy nhất của hắn.
Mãi đến hôm nay, sau khi trốn đến Việt quốc cách xa ngàn dặm, hắn mới từ miệng người đi đường, biết được thứ gọi là "Chân tướng" !
"Cách Phỉ... Là mấu chốt để Hoàng Duy Chân trở về!"
Có một cảm xúc hết sức xa lạ, làm tay chân hắn lạnh toát, không kiểm soát được mình. Sự run sợ đó, là sự sợ hãi mà hắn tưởng mình đã quên mất từ lâu!
Hắn trù mưu mấy trăm năm, tận lực suy tính, cuối cùng cũng chạy thoát khỏi Sơn Hải Cảnh, đi tới thế giới chân thật. Hắn áp chế bản tính tàn bạo, bóp chết ý muốn tự do, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đi theo Cao Chính học tập, gặm hết quyển sách khô khan này đến quyển sách khô khan khác. Hắn rất cố gắng để làm con người, để hưởng thụ cuộc sống tự do của một con người.
Nhưng cho tới hôm nay hắn mới phát hiện, hắn chưa bao giờ thoát được khỏi Hoàng Duy Chân!
Chẳng lẽ tất cả cố gắng từ trước đến giờ đều là hư vọng, hắn chưa từng thật sự thoát được hay sao?
Chẳng lẽ tất cả những gì hắn gặp đều là giả tạo, cái gọi là thoát đi chẳng qua chỉ là ảo tưởng, hiện thế là một Sơn Hải Cảnh khác?
Ở trên núi học nhiều sách như vậy, nó là cái gì?
Tương lai mà Cao Chính giảng, nó là cái gì?
Hay Cao Chính cũng là giả?!
Cao Chính chưa từng thật sự coi hắn là đồ đệ, chưa từng thật lòng dạy cho hắn?!
Cao Chính chịu dạy hắn, chỉ bởi vì hắn là "mấu chốt để Hoàng Duy Chân trở về"?!
Bằng không vì sao sư huynh Văn Cảnh Tú, lại coi hắn là đồ ngu, là quân cờ như thế?
Thì ra trên đời này không hề có người tốt, không hề có người "chân thật", tất cả mọi người đều chỉ muốn lợi dụng hắn, hại hắn, đều muốn dùng hắn để đạt được mục đích nào đó.
Kể cả Hoàng Duy Chân!
Cái mấu chốt chó má gì cơ!
Chết hết đi chết hết đi chết hết đi!
Cách Phỉ chìm vào điên cuồng, huyết dịch như chảy ngược, hắn muốn xé da mình ra, xé máu thịt của mình ra, nhổ hết xương mình ra. Hắn muốn bò ra khỏi cái xác buồn cười này. Hắn muốn hủy diệt tất cả, hủy diệt tất cả những gì hắn nhìn thấy!
Hắn muốn hủy diệt cả thế giới, hoặc là bị cái thế giới này hủy diệt!
Hắn đã từng chỉ muốn sống, vì thế hắn có thể làm một con chó, có thể bị đổi chác, có thể a a giả điên giả ngu.
Nhưng nếu như hắn còn sống, mà cũng vẫn chỉ là một cơn huyễn mộng, hắn vẫn là ở trong lồng.
Nếu như tất cả cố gắng của hắn, cũng chỉ là một sự sắp xếp khéo léo, hắn chưa từng được tự chủ thật sự bao giờ....
Thì hắn có thể không cần sống!
Hắn sẽ giết bất cứ ai, và bị bất cứ ai giết chết, chỉ cần hắn điên cuồng, hắn bị hủy diệt, để ngăn cản Hoàng Duy Chân xuất hiện. Hắn đã từng có được sự tôn nghiêm của một con người, nên hắn không thể chịu nổi cuộc sống trong lồng giam nữa! Hắn không muốn ở trong Sơn Hải Cảnh suốt đời!
Giết! Giết sạch tất cả!
Nhưng...
Trong lòng luôn có một giọng nói, nói với hắn !
"Cách Phỉ, ngươi phải học nhẫn nại."
Giọng nói này rất nhẹ rất chậm, nhưng khắc rất sâu.
Hắn không suy nghĩ được, nhưng lý trí vẫn xuất hiện.
Hắn biết, nếu hôm nay hắn giết Phạm Vô Thuật, chính là hắn đi ngược lại dạy dỗ của Cao Chính, trở thành một con thú không có lễ, không thể tự nhận là một con ‘người’ nữa.
Cố gắng tu thành con người của hắn, sẽ trở thành công cốc!
Nhẫn nại. Nhẫn nại.
Cách Phỉ ấn đầu Phạm Vô Thuật, chống mình từ từ đứng dậy.
Cuối cùng hắn thở hồng hộc, thu nanh vuốt vào.
Nguy cơ sinh tử cuối cùng kết thúc, Phạm Vô Thuật thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nằm yên dưới đất, không nhúc nhích. Hắn cảm nhận được cổ mình ướt nhẹp, không biết là máu hay là mồ hôi.
Hai người cứ thế im lặng một hồi lâu.
"Ngươi nói !"
Cách Phỉ lại chợt hỏi, ánh mắt quái dị:
"Nếu ta là mấu chốt để Hoàng Duy Chân trở về, vậy nếu như ta chết đi, có phải hắn sẽ không thể trở về nữa hay không?"
Phạm Vô Thuật lại căng da đầu, hiểu đây là một người hỉ nộ vô thường, tính tình hung ác.
Hắn cố tìm từ:
"Đây chỉ là suy nghĩ của một mình tiểu đệ mà thôi, Cách huynh nghe cho vui thôi nhé ! theo ta thấy, nếu Hoàng Duy Chân dễ bị ngăn cản như vậy, thì hắn đã bị cản từ lâu rồi. Hắn đã từng phong quang như vậy, kẻ địch lúc nào mà chẳng còn, sẽ không cần phải chờ đến khi Cách huynh đến nghĩ cách."
Ánh mắt Cách Phỉ lập lòe khi sáng khi tối, bầu trời của tòa thành cũng theo đó chợt ngày chợt đêm.
Hắn thống khổ ôm lấy đầu mình, cố ép mình tỉnh táo suy nghĩ, hắn nói với mình, hắn phải tự tìm đường ra cho mình. Hắn tận lực bình tĩnh hỏi:
"Ngươi nói ! làm sao ta mới ngăn cản được Hoàng Duy Chân trở về? Ta chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện hắn sẽ xuất hiện ở cái thế giới này, là ta không sao tin nổi là mình còn tồn tại."
Phạm Vô Thuật vốn muốn nói ‘đừng có mơ’, nhưng lời đến mép lại biến thành:
"Có thể từ từ nghĩ cách."
"Đúng vậy, nhất định sẽ có cách."
Cách Phỉ cố gắng an ủi bản thân, muốn tìm lại cảm giác khi ở trên đỉnh cao của Sơn Hải Cảnh, từ trên nhìn xuống, nhìn rõ mọi thứ, nắm tất cả trong tay. Hắn nghiến răng:
"Không phải nói ta là mấu chốt để Hoàng Duy Chân trở về hay sao? Trên người ta ít nhiều có đầu mối đấy."
Hắn nghĩ, hắn có thể đi tìm kẻ địch của Hoàng Duy Chân. Hắn có thể hợp tác với những kẻ đã từng hủy diệt lý tưởng của Hoàng Duy Chân. Những người đó đã có thể làm cho lý tưởng của Hoàng Duy Chân tan biến, dĩ nhiên cũng có thể để cho Hoàng Duy Chân chết một lần nữa.
"Xe tới trước núi ắt sẽ có đường!"
Phạm Vô Thuật giọng chắc chắn.
Cách Phỉ nhìn Phạm Vô Thuật, thu ánh mắt hung ác về, thay vào đó là mấy phần áy náy, chìa tay ra:
"Ta xin lỗi, Phạm ca, hôm nay là ta thất lễ. Ngươi nói đúng, mọi chuyện không có gì, là ta căng thẳng thái quá."
Phạm Vô Thuật vội đưa tay ra, để Cách Phỉ kéo mình dậy.
"Không có gì, không có gì."
Hắn vội nói:
"Chỉ là hiểu lầm. Chúng ta đều là người sảng khoái, có chuyện gì cứ nói rõ ràng ra là được rồi."
"Lý quốc không phải kẻ địch của ta, ngươi cũng vậy."
Cách Phỉ đã lấy lại bình tĩnh, trở nên lịch sự lễ độ. Hắn không định bỏ mặc chuyện này, hắn sẽ cố gắng tìm ra cách.
"Cách huynh, nói vậy khách khí quá!"
Phạm Vô Thuật cười rất thật lòng:
"Phạm mỗ luôn coi ngươi là bằng hữu!"
"Bằng hữu... được. Bằng hữu!"
Nét mặt Cách Phỉ phức tạp, như có điều suy nghĩ. Hồi lâu sau, khom người thi lễ:
"Phạm ca, ta còn chút việc, ta đi trước. Hy vọng lần sau gặp lại, không phải là cảnh lúng túng như thế này, chúng ta có thể cạn chén vui vẻ."
"Ha ha ha ha."
Phạm Vô Thuật cười to:
"Chuyện ngày hôm nay, đi ra khỏi cánh cửa này, là ta quên hết!"
Hắn mở quạt xếp, không nhịn được quạt hai cái, thật sự là nóng quá đi!
Cách Phỉ xoay người đi ra, đi tới cửa, thì quay đầu, vốn là định nói thêm vài lời khách sáo với Phạm Vô Thuật, nhưng lời đến khóe miệng lại quên béng. Hắn nhìn Phạm Vô Thuật mở quạt ra quạt, lời liền đổi thành:
"Phạm ca, cây quạt này của ngươi ! ".
Cây quạt của Phạm Vô Thuật rất đẹp, phía trên vẽ hình phượng hoàng với nhiều hình thái khác nhau, rất sống động.
"À, ít ngày trước lúc được thăng quan, được quốc quân tặng cho. Hình vẽ trên quạt, là do quốc thủ nước ta năm trăm năm trước tự tay vẽ. Ông ấy lấy vẽ phượng mà thành danh, bất hạnh tráng niên mất sớm. Hiện giờ tồn lại không nhiều, nên rất trân quý."
Phạm Vô Thuật nhanh nhẹn đưa quạt tới:
"Cách huynh thích? Thích thì lấy đi!"
Cách Phỉ không nhận cây quạt, chỉ kinh ngạc nói:
"Phạm huynh, có một vấn đề, ta không chắc lắm đáp án. Ngươi học thức thâm hậu, có thể giải thích nghi hoặc giúp ta được chăng?"
"Giải thích nghi hoặc thì không dám nhận!"
Phạm Vô Thuật:
"Cách huynh cứ hỏi, người có học chúng ta cùng tham khảo."
Cách Phỉ hơi dừng một chút, có chút chần chừ:
"Phượng hoàng trên thế gian... có mấy loại?"
"Chín loại!"
Câu hỏi đơn giản kiểu này, Phạm Vô Thuật trả lời chẳng cần suy nghĩ:
"Ngươi xem này, trên mặt quạt đều có vẽ hết! Màu đỏ gọi là Phượng; màu vàng là Uyên, xanh dương là Loan; màu tím là Nhạc Trạc; màu trắng là Hồng Hộc; xanh lá là Phỉ Tước; đen là Già Huyền; lam là Không Uyên; cam là Luyện Hồng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận