Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2492: Thăm lại nơi cũ (1)

Trấn Ngục ty Đại Tần, người gõ mõ cầm canh Đại Tề, Thiên lao trung ương Đại Cảnh... Đây đều là những tổ chức của các đại cường quốc phụ trách xử lý mặt tối các vụ việc, có thể nói là những cái tên kinh khủng.
Bất quá chức năng cụ thể, chúng lại không hoàn toàn giống nhau.
Trong đó, Trấn Ngục ty và Thiên lao trung ương quản lý hình ngục thiên hạ. Trấn ngục ty truy bắt hung thủ khắp nơi, không câu nệ trong ngoài Tần quốc, Thiên lao trung ương thì chuyên chú vào trong nước Cảnh, rất ít bày ra nanh vuốt ở bên ngoài trung vực... Những việc này bình thường đều là của đài Kính Thế.
Người gõ mõ cầm canh cũng có tù ngục của mình, nhưng chỉ phụ trách một tòa thiên lao ở thành Lâm Truy, chỉ giam giữ các loại tội phạm Thiên Tử ra lệnh bắt. Không có quyền hành với hành ngục thiên hạ, cũng không liên quan đến Phủ tuần kiểm đô thành. Tổ chức như tên gọi, càng giống người cầm đèn lồng đi gõ mõ cầm canh, là người đi tuần đêm dài.
Những lưỡi đao hắc ám này, bàn về danh tiếng, hiện tại Trấn Ngục ty Đại Tần hung ác nhất. Thiên lao trung ương từng khiến người nghe biến sắc, giờ đây thanh danh đã dần mờ nhạt.
Ngược lại, đài Kính Thế càng ngày càng trương dương, chiếu chính là chuyện "Hiện thế" thiên hạ "Các phương", không có việc gì mà không xen vào.
Tang Tiên Thọ ra từ Thiên lao trung ương, hoàn toàn được xem là hung thần.
Du Khuyết nhắc đến gã, ngữ khí lại khinh thường như vậy.
Không hổ là nhân vật tuyệt đỉnh từng hái khôi thiên hạ.
Chử Tuất 'Hắc' một tiếng:
"Cũng đúng, Nhất Chân đạo một khi xuất hiện, thế lực bách gia thiên hạ sẽ quần công. Chúng còn bị hận nhiều hơn cả chúng ta."
Du Khuyết không biết gia hỏa này đang ganh đua so sánh cái gì, ngồi một mình trong quan tài, hờ hững lấp thọ.
Nhất thời không nói gì.
Nhất Chân đạo đã từng một lần làm hại hiện thế, dĩ nhiên thành đại kỵ của thiên hạ.
Thực ra, Bình Đẳng quốc lại tốt hơn chỗ nào?
Bọn họ cũng đang khiêu chiến trật tự của thế giới này, chỉ là lý niệm của họ hoàn toàn khác biệt với Nhất Chân đạo mà thôi. Nhưng cả hai đều bị chán ghét và vứt bỏ.
Nhất Chân đạo, một Đạo môn chính thống bị chia làm tả đạo, Bình Đẳng quốc, một tổ chức cũng bị xem là tà giáo.
Trong mắt bất kỳ quốc gia nào, Bình Đẳng quốc chính là chuột chạy qua đường, mang tiếng xấu.
Cho nên bọn họ tự giễu cười uống trong cống ngầm.
Cho nên lúc đầu Hạ quốc hợp tác với Bình Đẳng quốc bị phát hiện, mới đuối lý như thế, bị người nước Tề ngăn ở biên giới răn dạy, ngoan ngoãn đưa ra thành ý.
Du Khuyết là thành viên của Bình Đẳng quốc, một khi bại lộ, Du gia lập tức gặp họa diệt môn. Từ góc độ này, Du Khuyết đã tránh được loại tình huống này phát sinh, dùng phương thức diệt môn trước khi bị phát hiện.
Chử Tuất ngồi dựa vào bên cạnh quan tài, ngửa mặt nhìn ánh trăng, không khỏi than nhẹ một tiếng. Đêm nay ánh trăng thật đẹp, mà xung quanh là quan tài đứng như rừng, bên trong nằm đều là người không thể ngắm trăng.
Để thành tựu lý tưởng, Bình Đẳng quốc trước giờ không tiếc hy sinh, không cần nói là hy sinh chính mình, hay là hy sinh người khác.
Giống như lúc trước vì để Trương Vịnh ngồi vững thân phận, tổ chức cũng diệt cả nhà Phượng Tiên Trương thị.
Lần này, Du Khuyết cũng giết trên dưới Du gia một trăm ba mươi bảy người, cướp tài sản để lấp thọ, triệt để hoàn thành thân phận tử vong của Du Khuyết.
Nhưng điều này cũng không nói rằng, thành viên của Bình Đẳng quốc đều là người lãnh khốc vô tình.
Họ cũng có yêu có hận, có đồng tình có thương hại, cũng có không đành lòng.
Gia nhập tổ chức lâu như vậy, gã tiếp xúc qua các thành viên, có điên, có si, có cuồng, có lạnh, nhưng không ai thích giết chóc làm vui, không ai tổn thương người khác để vui mừng. Họ căm hận thế đạo hắc ám này, căm hận những người làm thế giới này rối loạn, nhưng từ trước tới giờ không căm hận thế giới này.
Ngược lại, chính vì yêu sâu sắc thế giới này, họ mới đi lên con đường gian nan này.
Dù người đời xem họ là ác.
Dù cho đến ngày nay, họ cũng không dám nói rõ lý tưởng, sợ trở thành công địch hiện thế.
"Đạo hữu."
Chử Tuất thì thào nói:
"Trong tòa nhà này, những người kia chết, ngài hận bọn hắn không?"
"Tại sao ta phải hận bọn hắn?"
Du Khuyết hỏi.
Chử Tuất nói:
"Trong quá khứ, bọn hắn đã đối xử với ngài rất cay nghiệt, hoàn toàn quên rằng ngài vì bọn họ mà tranh đoạt tài nguyên, giành được vinh dự. Bọn hắn dường như coi thiên phú của ngài là tài sản riêng của bọn hắn. Bọn hắn không nhận ra rằng ngài không có nghĩa vụ gánh vác bọn hắn tiến lên. Khi ngài tỏa sáng, bọn hắn như được nhật nguyệt chiếu sáng. Khi ngài sa ngã, bọn hắn lại lợi dụng đất vàng. Chẳng lẽ ngài không oán hận sao?"
Du Khuyết nhàn nhạt nói:
"Ngay từ đầu có lẽ có, khi đó ta còn rất trẻ. Nhưng dần dần ta hiểu rằng nhân tính từ trước đến giờ luôn như thế. Ta đã lựa chọn, vậy ta sẽ đối mặt."
"Như thế."
Chử Tuất chậm rãi hỏi:
"Có tiếc nuối không?"
Triệt để cáo biệt thân phận Du Khuyết này, có tiếc nuối không?
Tự tay giết nhiều tộc nhân như vậy, có tiếc nuối không?
"Quan hệ giữa Du Khuyết và Du gia không thể xóa bỏ, đây là một trong những bất hạnh của gia tộc này. Phần bất hạnh này ta cũng phải đối mặt."
Du Khuyết yên lặng nói:
"Bọn hắn đều trở thành tài sản của ta cho lần lấp thọ này, bọn hắn vĩnh viễn sống trong cuộc đời của ta."
Chử Tuất nghĩ, chí ít bốn huynh đệ Du gia, nhất là đứa nhỏ Du Thế Nhượng đáng thương kia, từ đó được bảo toàn. Dù về sau chân tướng Du Khuyết giả chết bị vạch trần, thân phận Du Khuyết thuộc Bình Đẳng quốc bị người đời biết, bốn huynh đệ Du gia cũng không thể bị y liên luỵ. Bởi vì y đã tự diệt cả nhà, từ đó giữa y và Du gia chỉ có cừu hận.
"Lại nói việc Cảnh thiên tử đặc biệt phái Tang Tiên Thọ đến điều tra sinh tử của ngài, có phải hắn cũng chưa từng quên Du Kinh Long đã làm vẻ vang cho nước Cảnh không?"
Chử Tuất nói:
"Năm đó mặc cho ngài từ quan, cũng chưa chắc là bản ý của hắn. Rốt cuộc Cảnh quốc lớn, không phải một mình hắn có thể quyết định... Nếu ngài có thể lấy thân phận Du Khuyết hiện ra tu vi Động Chân, không chừng Cảnh đình sẽ còn trọng dụng ngài."
Trên mặt Du Khuyết dần khôi phục màu máu, từ trong quan tài bình tĩnh đi ra ngoài:
"Trên đời này không còn Du Kinh Long, chỉ có người hộ đạo Bình Đẳng quốc ... Tôn Dần."
Liên quan tới những khả năng mà Chử Tuất nói, y hoàn toàn thờ ơ.
Y đã sớm đưa ra lựa chọn, sẽ không để bất luận kẻ nào trái ngược ý chí của mình, khinh nhờn lý tưởng của mình. Dù là người kia, là thiên tử vô thượng đệ nhất thiên hạ đế quốc!
Chử Tuất tự giác móc từ trong hộp trữ vật ra một cỗ thi thể, bỏ vào trong quan tài.
Thi thể tướng mạo kia giống Du Khuyết như đúc.
Thế là một lần nữa đóng quan tài lại.
Gã mở rộng bước chân, theo sát sau lưng Tôn Dần.
Thân phận Du Khuyết đã mất đi, về sau Tôn Dần có thể toàn lực tham dự sự vụ Bình Đẳng quốc.
Mà gã là một thành viên hạch tâm của tổ chức, tự nhiên biết rõ, Bình Đẳng quốc có bốn Chân nhân: Triệu Tử, Tiền Sửu, Tôn Dần, Lý Mão.
Luận thực lực, Tôn Dần mới là đệ nhất!
"Mấy người của Hắc Sơn học xã đi đâu rồi? Trương Thừa Càn đâu? Trương Vọng đâu?"
"Không biết, ai thấy không?"
"Dường như đêm qua đã không thấy nữa."
Mọi người lên tiếng thảo luận cũng không kịch liệt, nhưng nghe tới chói tai như thế.
Một chuyến hành trình sưu tầm dân ca Trường Hà thật tốt, vì một sự kiện ám sát gà bay chó chạy, bị gián đoạn ở bước thứ chín mươi chín trên trăm bước của hành trình. Lại vì rối loạn không hiểu thấu, làm lòng người hoảng sợ.
Học sinh của Thính Trúc học xã nghỉ dưỡng một đêm tại Xích Ngô thủy quan, dù rằng gia thế những học sinh này không tầm thường, thủ tướng Xích Ngô thủy quan cũng coi là người uốn mình theo, nhưng trực tiếp thả bọn họ xuất quan, rõ ràng vẫn không được.
Bọn họ chỉ có thể đậu ở đây, chờ náo động lắng lại, chờ lệnh cấm giải trừ.
Đêm dài đằng đẵng, nhất là tại thời điểm mong đợi. Thật vất vả tĩnh tọa đến trời sáng, Ngũ Mẫn Quân ăn diện đẹp đẽ một phen, ra khỏi gian phòng, bỗng nghe được tin dữ kinh thiên này.
Nàng không nói hai lời, đi tới gian phòng Trương Vọng đêm qua lưu ý. Đi vào nhìn thấy, đứng ở cửa là một sư muội đang cầm hoa, cũng ăn mặc trang điểm lộng lẫy.
Sư muội như bị bắt gặp vụng trộm yêu đương, thẹn thùng nói:
"Sư tỷ, sao tỷ tới rồi? Tỷ đừng hiểu lầm, ta chỉ là cảm tạ Trương Vọng công tử hôm qua dũng cảm ra tay, tới tặng bó hoa cho hắn. Mà ta còn chưa tiến vào phòng!"
Trong ba học sinh Hắc Sơn, hôm qua xuất thủ trước nhất, tựa như là kẻ có thanh âm cà lăm khó nghe kia ... Sao không thấy ngươi tặng hoa?
Ngũ Mẫn Quân lười nhác đâm thủng, vì chính nàng cũng có ý đồ như vậy.
Nàng đi thằng lên đẩy cửa phòng.
Quả nhiên, trong phòng không có một ai!
"A?"
Sư muội ló đầu vào:
"Trương Vọng công tử đã ra ngoài sao?"
Ngũ Mẫn Quân nghiến răng:
"Hắn đâu chỉ đi ra ngoài!"
Đã ra khỏi nước!
Tốt cho Địa Ngục Vô Môn ngươi, dám lừa gạt cô nương Ngũ gia ta! Thề không bỏ qua!
"A, trên bàn dường như có một phong thư."
Sư muội đột nhiên nói.
Một làn gió thơm đánh tới, trước mắt huyễn ảnh chuyển một cái, lá thư này đã rơi vào tay Ngũ Mẫn Quân.
Sư muội tiến lên muốn nhìn một chút, Ngũ Mẫn Quân đã xem hết thư, tiện tay cuốn lại, nhanh chân đi ra ngoài.
"Sư tỷ đi đâu đấy?"
Sư muội đuổi theo hỏi.
"Ta định đi Thiên lao trung ương ngồi một chút."
Ngũ Mẫn Quân cũng không quay đầu lại nói.
"Ha ha ha, sư tỷ thật biết nói đùa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận