Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2519: Tinh Đồ Huyền Cấu (2)

Hắn chỉ hỏi:
"Vậy Hàn Thiệu, ngươi đến báo thù là vì ai? Vì Hạ quốc, hay là vì chính mình?"
Hàn Thiệu nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vì Hạ quốc thì đã sao? Vì chính mình thì như thế nào?"
Khương Vọng thản nhiên nói:
"Xin hỏi hôm nay người nào có thể đại biểu cho Hạ quốc? Hạ hoàng, Dân vương, hay là ngươi? Hiện giờ Hạ hoàng là An Nhạc bá, Dân vương là thượng khanh Đại Tề. Hạ quốc mà ngươi muốn hiện giờ như thế nào?"
Hàn Thiệu nhất thời không nói nên lời.
An Nhạc bá lúc còn là Hạ hoàng đã mất trí đến mức dẫn Họa Thủy hủy diệt đất nước. An Nhạc bá lúc làm An Nhạc bá vui vẻ quên cả cố hương. Nói người nước Hạ nhớ nhung Hạ quốc như thế nào? Nam cương Đại Tề ngày nay không nói là ca múa mừng cảnh thái bình, cũng có thể coi là chính trị trong sáng. Tô Quan Doanh, Sư Minh Trình, một văn một võ quản lý Nam Hạ vô cùng tốt. Người nước Hạ cũng không nhớ nhung cố quốc của mình.
Kỳ thực Hàn Thiệu từ trước đến nay đều hiểu rõ, mình là thiểu số bên trong thiểu số. Thứ mà gã nhớ nhung cũng không phải là Hạ quốc, mà là cuộc sống của bản thân đã cùng theo Hạ quốc hủy diệt mới đúng.
Khương Vọng lại hỏi:
"Nếu như báo thù cho chính mình, tướng lĩnh trong cuộc chiến phạt Hạ nhiều như vậy, tại sao ngươi hết lần này đến lần khác lại nhắm vào ta?"
Hàn Thiệu vô cùng căm hận nói:
"Ngươi là người nổi danh nhất. Hơn nữa ngươi không ở Tề quốc, giết ngươi xong ta còn có cơ hội chạy trốn."
Bạch Ngọc Hà nhịn không được cười nói:
"Cũng rất có đạo lý."
"Thật sự là không biết nên nói ngươi ngu ngốc hay là thông minh nữa."
Khương Vọng lắc đầu:
"Nói ngươi ngu ngốc đi, ngươi lại chạy đến ám sát ta. Nói ngươi thông minh đi, ngươi lại chạy đến ám sát ta."
Hàn Thiệu tức giận nói:
"Muốn giết thì giết, đừng nói những lời ta nghe không hiểu!"
Khương Vọng mỉm cười, duỗi một ngón trỏ ra, nhẹ nhàng vạch một cái.
Hàn Thiệu lập tức máu huyết ngưng trệ, hô hấp ngừng lại, ý thức chìm vào hôn mê!
Trong khi rơi xuống vực sâu vô tận đáng sợ, gã bi thương, thống khổ, hối hận, nhưng tất cả đều tiêu tan. Cứ như vậy mà chết đi, giống như một con kiến hôi vậy...
Gã đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lúc này mới phát hiện mình vẫn còn sống!
Dây thừng trói trên người cũng đã được cởi bỏ, trói buộc chỉ bằng một ánh mắt của gia hỏa bổ củi kia hiện tại cũng đã biến mất.
Gã nhìn thấy Khương Vọng khẽ nghiêng đầu, thản nhiên nói:
"Đi thôi."
Hàn Thiệu ngây người tại chỗ, có chút luống cuống tay chân.
"Trên chiến trường mỗi người đều có vị trí của mình, không cần đàm luận bản tâm như thế nào. Cởi bỏ áo giáp rồi, ta làm việc gì cũng chỉ cầu thuận theo ý mình, cũng lười lo lắng thù mới hận cũ gì đó. Hôm nay vừa hay tâm tình tốt, tha cho ngươi một mạng."
Khương Vọng đứng dậy:
"Ngươi đã chết một lần rồi, cần phải trân quý sinh mệnh mới của mình. Ta không phải là hạng người nhân từ nương tay, lần sau đừng tự đến tìm chết nữa."
Hắn không để ý đến tên di dân cố Hạ này nữa, mang theo Tịnh Lễ và Liên Ngọc Thiền rời khỏi nơi đây.
Lâm Tiện tiếp tục bổ củi, Bạch Ngọc Hà ngáp ngắn ngáp dài một cái, tự mình đi tuần tra nhà bếp.
Một lúc lâu vậy mà không ai để ý đến Hàn Thiệu, gã với tư cách là một thích khách bị bắt rồi được thả, ngây ngốc ngồi trên mặt đất kho củi, ngẩn người rất lâu.
Lại nói sau khi giải quyết xong chuyện nhỏ này, Khương Vọng mang theo hai người đi lên lầu, thuận miệng nói:
"Lên lầu xem chỗ ở đi, một thời gian nữa, chúng ta sẽ cùng nhau tu hành ở nơi này."
Hắn có chút dụng tâm quay qua nhìn Liên Ngọc Thiền:
"Chờ khi nào chuyện được giải quyết, cô nương lúc đó hãy quay về."
Liên Ngọc Thiền đương nhiên nghe hiểu được, cái gọi là chuyện được giải quyết chính là chỉ sứ thần Trang quốc rời khỏi Tượng quốc.
Nàng có lòng muốn hỏi Đông gia tại sao không chém cỏ tận gốc, giết chết gia hỏa người Hạ kia, nhưng cuối cùng chỉ "ừm" một tiếng.
Ba người lên lầu, tiếng bước chân dần dần hòa thành một.
Lúc đi đến tầng bốn, vừa vặn gặp gia hỏa tên Hí Mệnh kia tính tiền xuống lầu, gật đầu chào hỏi Khương Vọng.
Cầu thang rất rộng rãi, đủ cho năm người đi song song, song phương cũng đã sắp đi qua nhau.
Khương Vọng ôn hòa mỉm cười, Hí Mệnh thì say khướt, mắt lờ đờ mông lung.
Tịnh Lễ vô cùng nghiêm túc nhìn y.
Liên Ngọc Thiền không biết người này là ai, nhưng song kiếm bên hông không biết tại sao lại chợt rung động, khiến nàng phải đưa tay đè lại.
Khương Vọng đột nhiên hỏi:
"Hí huynh, không bằng lên lầu trên ngồi một chút?"
Hí Mệnh dừng bước chân xuống lầu, có chút ngoài ý muốn:
"Có tiện hay không?"
Khương Vọng đưa tay chỉ Tịnh Lễ, nói một câu bao hàm hai nghĩa:
"Đây chính là thuận tiện chi môn."
Từ ngữ "thuận tiện chi môn" này vốn là nói Phật giáo chỉ dẫn người ta vào giáo lý, sau này mới diễn biến thành cấp cho người ta con đường thuận tiện.
Hí Mệnh khẽ cười:
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Thế cho nên bốn người lên lầu, trực tiếp tới tầng cao nhất.
Khương Vọng tìm thêm mấy chiếc bồ đoàn, mời ba người ngồi xuống. Căn phòng mà bình thường hắn tĩnh tọa tu luyện này vốn trống không, không có bất kỳ đồ trang trí nào, bốn người ngồi xuống cũng không hề chật chội.
"Sinh ý của Hí huynh gần đây đều ở Tinh Nguyệt Nguyên sao?"
Khương Vọng hỏi.
Tư thế ngồi xếp bằng của Hí Mệnh rất đoan chính, đường đường chính chính, cũng không qua loa một chút nào, y nghe vậy cười nói:
"Gần như là vậy."
Nụ cười của y mang đến cho người ta cảm giác rõ ràng là không thích cười nhưng lại cười rất tiêu chuẩn, độ cong của khóe miệng giống như được đo kỹ càng bằng thước.
Khương Vọng nói ra một câu khiến người khác bất ngờ:
"Vậy thì khoảng thời gian này huynh không bằng ở lại Bạch Ngọc Kinh, chúng ta còn có thể cùng nhau thảo luận về tu hành."
Hí Mệnh rất kinh ngạc:
"Khương huynh quen tại hạ sao?"
Khương Vọng nói:
"Trước hôm nay cũng không quen biết."
"Nếu không quen, vậy thì ngươi..."
"Đây chính là nguyên nhân ta mời ngươi."
Trang Cao Tiện tính kế phái Lâm Chính Nhân làm sứ giả, dụ Khương Vọng ra tay, tổng cộng có ba bước - đầu tiên là văn hội thảo luận bia văn Sinh Linh bia, sau đó là mở pháp hội tế lễ người chết ở Phong Lâm, cuối cùng là chà đạp hài cốt Tống di nương.
Đây là chuyện do Lâm Chính Nhân tiết lộ.
Chỉ cần Khương Vọng có thể nhịn được, những chuyện này đều không ảnh hưởng gì đến hắn.
Mà hắn suy đoán cái bẫy của Trang Cao Tiện dùng sinh tử của sứ thần Trang quốc để hãm hại, chỉ cần có đủ chứng cứ chứng minh hắn không có thời gian giết chết Lâm Chính Nhân, cái bẫy này sẽ tự sụp đổ.
Lưu Ly Phật tử của Huyền Không tự theo sát như hình với bóng trong mười hai canh giờ, đã đủ chứng minh?
Nữ nhi của đại tướng quân Tượng quốc mà sứ thần Trang quốc các ngươi đang bái kiến, mười hai canh giờ kề cận bên người, đã đủ chứng minh rồi chứ?
Một cường giả làm ăn buôn bán, trước đây chưa từng qua lại mà có thể khiến Tịnh Lễ cảnh giác, thỉnh thoảng lại đến Bạch Ngọc Kinh tĩnh toạ tu hành, đã đủ chứng minh chưa?
Dưới loại tình cảnh như vậy, cho dù có người tận mắt nhìn thấy Khương Vọng giết chết Lâm Chính Nhân, cũng không thể tính là gì!
Trang Cao Tiện nếu muốn cưỡng ép đổ tội, ngoại trừ việc để lộ thủ đoạn của mình ra, nếu không sẽ không có tác dụng gì.
Còn về phần người như Hí Mệnh vì sao lại đến đây, rốt cuộc có mục đích gì, hiện tại Khương Vọng không quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận