Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 231: Ăn uống quá độ

Trúc Bích Quỳnh ôm bản sao đạo thuật Phược Hổ, hào hứng trở về phòng nghiên cứu.
Tiểu Tiểu đứng đó, vẻ vẫn chưa hồi hồn khỏi sợ hãi khi thiếu chút nữa bị đuổi đi.
Khương Vọng thở dài: "Ngươi ở lại chỗ này, không biết là phúc hay họa."
"Đương nhiên là phúc!" Tiểu Tiểu vội vã đáp, có lẽ cảm thấy mình hơi to tiếng, vô thức hạ giọng nhỏ xuống: "Lão gia ngài đã cứu ta, lại còn giúp Tiểu Thúy báo thù. Gặp được ngài, là phúc không biết đã tu luyện mấy đời mới có, sao lại là họa được..."
"Thời gian tới phải luôn ở bên cạnh Trúc cô nương, không được cách nàng ta quá xa."
"Lão gia." Tiểu Tiểu nói: "Ta học võ được không?"
Đón ánh mắt Khương Vọng, nàng cắn môi dưới: "Ngài nói sẽ gặp nguy hiểm. Ta muốn... Ta muốn có thể giúp ngài."
Khương Vọng bỗng nhớ đến một người.
Hán tử đôn hậu đã bị mai táng vĩnh viễn ở Phong Lâm thành.
Vị Đường Đôn luôn nhẫn nhục chịu khó, mỗi tiếng một tiên sinh, tu hành là để bảo vệ một phương được yên ổn.
Đường Đôn mỗi ngày đều nấu cơm cho hắn và An An.
"Ta không dạy nổi ngươi."
Khương Vọng xoay người đi ra ngoài. "Ta không phải một lão sư tốt."
"Lão gia, còn một việc nữa!"
Tiểu Tiểu ở sau lưng hô.
Khương Vọng dừng lại.
Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng Khương Vọng, do dự hỏi: "Sau này, ta có thể mang họ Độc Cô không?"
Hai mắt ngấn lệ, nhưng không để khóc ra thành tiếng: "Người nhà ta đều đã không cần ta từ lâu, ta cũng, không cần bọn họ."
Khương Vọng trầm mặc, hiểu suy nghĩ trong lòng nàng.
"Theo ngươi."
Sau lưng hắn, Tiểu Tiểu mỉm cười.
Khương Vọng cất bước đi ra ngoài.
Sắp bước qua ngưỡng cửa, lại nói: "Nếu muốn học chút gì phòng thân, thì bảo Trúc cô nương dạy ngươi."
Trọng Huyền gia đất đai rộng lớn, gia trạch khắp nơi, vài nơi rộng bằng cả nửa quận vực.
Dĩ nhiên người đông như vậy, đúng họ Trọng Huyền chỉ chiếm số ít, phần lớn là gia binh, thị vệ, nô bộc của Trọng Huyền gia.
Lúc này, trong nhà Trọng Huyền Tín, một lão đầu mặt hồng hào đang khóc sướt mướt, nước mũi nước mắt tèm lem, khóc lóc thảm thiết.
"Tín thiếu gia, người làm chủ cho lão nô."
Người này chính là tộc nhân chịu trách nhiệm phát tư nguyên tu hành của Trọng Huyền gia ở Dương quốc Gia Thành.
Lão là lão bộc nhiều năm trong phủ Trọng Huyền Tín, mấy năm trước được gia gia của Trọng Huyền Tín ban cho họ Trọng Huyền, vì thấy sắp già, nên sắp xếp cho lão một vị trí nhàn nhã để đi tác uy tác phúc.
Trọng Huyền Tín cau mày: "Ở Dương quốc, còn có ai không có mắt như vậy?"
Những quốc gia nhỏ yếu này, rất nhạy cảm với lãnh địa của mình. Hồi ấy khi Trọng Huyền gia lập nghiệp ở Dương quốc, ban đầu cũng không được hoan nghênh. Nhưng sau khi nếm chút mùi nắm đấm của Trọng Huyền gia, mọi việc liền trở nên trôi chảy, đến tận ngày hôm nay.
"Là một người tên là Khương Vọng." Lão đầu khóc lóc: "Hắn bất quá chỉ là một môn khách ngoại họ, vậy mà lại dám đánh ta. Đúng là đồ gan chó..."
"Đủ rồi."
"Hắn đúng là to gan!"
"Chuyện này..."
"hu hu hu, cẩu nô tài đó, thực không biết mình đang ăn cơm của nhà ai ..."
Ba!
Lão đầu đang khóc thương tâm, thì bị Trọng Huyền Tín tát cho một phát, liền đần người ra.
"Ta nói đủ rồi!"
Lão đầu không dám đưa tay lên ôm mặt, vừa ngơ ngác vừa tủi thân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Tín thiếu gia..."
Lão ta ở nhà Trọng Huyền Tín đã hầu hạ ba đời, từ trên xuống dưới đều rất tôn trọng, nếu không đã không thể ở trước mặt Trọng Huyền Tín khóc lóc lăn lộn om sòm.
Cái tát không chút lưu tình này, làm lão ta không hiểu.
"Ta cũng bị hắn đánh đó. Bảo ta đi làm chủ cho ngươi?! Có được hay không?" Trọng Huyền Tín hung ác trợn mắt nhìn lão, gầm lên: "Ngươi có làm chủ cho ta được không?"
Lão đầu tắt tiếng.
Mãi đến lúc này lão mới biết, mình đã đá phải tấm sắt như thế nào.
"Bây giờ cả Tề quốc, ai mà không biết Khương Vọng là người Thắng ca nể trọng nhất? Chỉ có đồ mắt mù tai điếc nhà ngươi, mới đi chọc vào loại chuyện như này!"
Sau khi áp chế Khương Vô Dong, thanh thế của Trọng Huyền Thắng lại tăng thêm một bậc. Việc hợp tác của hắn ở Hàm Đan cũng vô cùng thuận lợi, đến nay đã không còn ai nghi ngờ tư cách cạnh tranh của hắn với Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tín chỉ chỉ vào lão nô tài một hồi, cuối cùng cũng không đánh nữa.
"Trở về phòng kho lấy ít đồ, tới phủ Thắng ca thỉnh tội. Đương nhiên hắn sẽ không gặp ngươi, nhưng ý thì vẫn phải truyền đạt đến, tư thái thì vẫn phải có. Hiểu chưa?"
"Lão nô hiểu... hiểu rồi..."
Phủ Trọng Huyền Thắng.
Đi Hàm Đan về, Trọng Huyền Thắng ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày, không đi đâu cả.
Thời gian khuếch trương kịch liệt đã qua, bây giờ hắn phải dùng toàn lực để tiêu hóa mọi thứ, cả thực lực lẫn thế lực.
Như một con cự thú đang lẳng lặng ngủ đông. Đợi đến lúc lại ục ục đói bụng kế tiếp, chính là lúc rời phủ đi chém giết.
Chuyện một nô tài phủ Trọng Huyền Tín tới xin tội, thậm chí còn chẳng đến được tai hắn, nên hắn cũng chẳng biểu lộ ý kiến gì.
Hắn đang vùi người trong cái ghế to tướng đặc chế của mình, ngó xuống bóng đen trước mặt.
Đây là lực lượng Ảnh Vệ hắn tự xây dựng riêng dưới sự ủng hộ của hung đồ Trọng Huyền Trữ Lương.
Chỉ trung thành với một mình hắn, thu thập tin tức cho hắn, xử lý những việc hắn không tiện làm.
Thành viên và huấn luyện viên trong tổ chức đa số đều là những tay lão luyện từng chiến đấu dưới tay Trọng Huyền Trữ Lương năm xưa, được điều từ Nam Diêu Thành đến đây, mức độ ủng hộ này, đồng nghĩa Trọng Huyền Trữ Lương đã hoàn toàn đứng lên con thuyền của Trọng Huyền Thắng.
Thể hiện sự coi trọng đối với hắn, không còn là kiểu thương yêu của trưởng bối dành cho vãn bối như hồi trước.
"Tin tức này có đáng tin không?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Bóng đen báo cáo: "Thuộc hạ tự mình điều tra ba nơi trong đó, cũng phát hiện tình huống tương tự."
"Chuyện này không phải chuyện đùa, ta muốn phải nắm chắc mười phần. Ngươi phải điều tra kỹ chuyện này."
Trọng Huyền Thắng nói xong, bổ sung thêm: "Chuyện này rất nguy hiểm, ngươi phải tự mình đi."
"Dạ."
Bóng đen không tiếng động lui ra.
Thập Tứ toàn thân mặc giáp, im lặng đứng trong góc, như một pho tượng.
Một tửu lầu nào đó ở Gia Thành, một nam tử mập mạp đang ăn ngấu nghiến.
Ngồm ngoàm, ngồm ngoàm.
Không ngừng tọng đồ ăn vào họng, ăn hùng hục.
Trước mặt đã chất cao ba chồng chén không, đầy bàn ly đĩa không bừa bãi.
"Còn đồ ăn không? Bưng lên!"
Hắn vừa ăn, vừa tranh thủ hô.
"Như quỷ chết đói đầu thai!"
Điếm tiểu nhị phía xa lầm bầm, chạy chậm tới, trên mặt mang nụ cười nghề nghiệp: "Khách quan, ngài đây đã ăn đến bàn thứ bảy rồi."
"Nói lăng quăng gì thế?!"
"Không phải, khách quan à..." Điếm tiểu nhị rất là khó xử nói: "Nguyên liệu nấu ăn của tiệm chúng ta đều bị ngươi ăn sạch rồi, không làm được bàn nào nữa."
Nam tử mập mạp cầm cái tô trước mặt lên, đổ vào trong miệng, uống sạch chỗ nước canh còn lại.
Chép chép miệng, nhúc nhích đôi môi dày dầu mỡ bóng loáng.
"Cộp..."
Cái cổ mập quá không quay được, bèn dứt khoát xoay nửa thân trên luôn, nhìn điếm tiểu nhị, mắt lóe ánh sáng nguy hiểm: "Nhưng ta ăn chưa no."
"Khách quan, ngài..."
Lão chưởng quỹ đầy kinh nghiệm dày dặn nhìn thấy tình hình không đúng, lập tức vội vã vừa chạy qua vừa hô: "Lập tức cho người ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, đi mua ngay!"
Nhưng mới đi được nửa đường, đã vô thức ngừng bước.
Vì lão nhìn thấy mắt của nam tử mập mạp bắn ra u quang.
Lão chưởng quỹ sống đã hơn nửa đời người, biết loại ánh mắt này.
Đó là u quang mà lũ súc sinh khi cực đói thường sẽ có.
"ực ực ực ực..." trong miệng nam tử phát ra âm thanh lạ lùng, chậm rãi nói: "Nhưng bây giờ ta rất đói..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận