Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1199: Ta có tam đại hận

"Thú vị."
Hạng Bắc là một thanh niên cao to vạm vỡ, mặc một bộ võ phục hai màu đen vàng hoa lệ, bắp thịt dưới lớp vải căng lên cuồn cuộn.
Lúc nào cũng ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Trong bát cường, có thiên kiêu của năm nước bá chủ.
Nên ở vòng tám người loại bốn, ít nhất sẽ có hai thiên kiêu nước bá chủ sẽ gặp nhau trước những người còn lại.
Tề Sở chính là hai nước lấy được cái sự không may này.
Thiên kiêu ba nước bá chủ còn lại, đối thủ chỉ là thiên kiêu quốc gia bình thường.
Mục quốc Đặng Kỳ, đấu với Tuyết quốc Tạ Ai.
Kinh quốc Hoàng Xá Lợi, đấu với Hạ quốc Xúc Mẫn.
Tần quốc Tần Chí Trăn, giành suất với Ung quốc Bắc Cung Khác.
Lá thăm của Hạng Bắc, rõ ràng là lá thăm không tốt, nhưng y chỉ cảm thấy “thú vị”.
Một "Cường giả vận cường", chính là một cường giả chân chính, đủ sức chống đỡ mọi nguy hiểm xảy đến, dù trong hiểm nguy khó khăn, vẫn có thể dùng thực lực để giành lấy kết quả tốt.
Như thế, nguy khó sẽ không còn là nguy khó nữa.
Hạng Bắc đương nhiên là người vô cùng tự tin, sau khi đọc xong danh sách, liền sải chân đi lên diễn võ đài.
Mắt nhìn thẳng, mặt không cảm xúc.
Từ đầu đến cuối không hề nhìn Khương Vọng cái nào.
Có thể nói là kiêu căng.
Không phải y cố tình nhằm vào Khương Vọng, mà đây là bản tính, trước giờ đều vậy.
Thi đấu cấp Nội Phủ tại Hội Hoàng Hà đối với y là điều đương nhiên, đây cũng là một nguyên nhân làm y kiêu ngạo ở Sở quốc.
Hồi thi đấu tuyển chọn trong nội bộ Sở quốc, y chính là người đánh bại Tả Quang Thù, hơn nữa còn nói thế này: "Ta có tam đại hận, hận thứ nhất không sinh ra sớm chín trăm năm, không thể gặp được Hoàng Duy Chân; hận thứ hai hận Hà Cốc thảm bại, vạn hộ Đại Sở bi thương; hận thứ ba Tả Quang Liệt chết sớm. Hận danh môn Tả thị suy tàn, hận nhân gian không được nhìn thấy Diễm Hoa! Không phụ thiên hạ chi dũng, dõi mắt không thấy anh hùng!"
Hoàng Duy Chân là tiên hiền Sở quốc, là người sáng tạo ra Diễn Pháp Các, có thể nói, đây chính là người mở ra thời đại thuật pháp nổi khắp thiên hạ của Đại Sở.
Cuộc chiến Hà Cốc thì thôi khỏi bàn, là nỗi đau trăm năm không quên của Sở quốc. Đây không phải là “đại hận” của chỉ một mình Hạng Bắc.
Đại hận thứ ba của y, chính là đau xót thay, trong cùng cảnh giới, chỉ có một mình Tả Quang Liệt là đối thủ mà thôi.
Không biết sau tranh hạng Ngoại Lâu lần này, y có thay đổi cái nhìn hay không. Trọng Huyền Tuân thì thôi không nói, Đấu Chiêu ngang tay với tồn tại của Sở quốc, chắc không đến nỗi khiến y còn phải “dõi mắt không tìm thấy anh hùng” nữa.
Nhưng y có thay đổi cái nhìn hay không, cũng không quan trọng.
Khương Vọng chỉ biết rằng, người này rất khinh thường Tả Quang Thù, khiến thằng bé giận dỗi ở lì trong Thái Hư ảo cảnh mấy ngày liền không ra.
Vòng đấu tám lấy bốn, đụng phải Hạng Bắc, Khương Vọng cũng không cảm thấy có gì không tốt.
Ngược lại hắn hết sức hài lòng, quả thật là mong gì được đó.
Khác với Hạng Bắc "Mắt cao hơn đầu, quần hùng thiên hạ đều là cỏ rác".
Khương Vọng quan sát đối thủ một cách kĩ lưỡng, từ cổ xuống những vị trí quan trọng ở ngực.
Vô cùng nghiêm túc.
Trong lúc đi lên diễn võ đài, hắn đã nhìn, lên diễn võ đài rồi, vẫn tiếp tục nhìn.
Hạng Bắc rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Có là ai, bị người ta cứ nhìn chằm chằm vào những vị trí yếu hại của mình, cũng đều không thể giữ nổi tư thế coi trời bằng vung ban đầu nữa.
Y đành phải ngước mắt lên, dùng đôi mắt thần bí của mình, đấu mắt với Khương Vọng.
Nhờ sự nghiêm túc của Khương Vọng, thiên kiêu hai nước Tề Sở trên diễn võ đài chữ Giáp là tổ tiến vào trạng thái nhanh nhất trong vòng tranh tứ cường.
Nếu không phải có màn sáng xanh của Dư Tỷ ngăn cản, có lẽ trận đấu đã bắt đầu.
Đặng Kỳ nhìn bóng lưng Khương Vọng một cái, tiện thể nhìn chỗ yếu hại ở cổ Hạng Bắc, rồi mới chậm rãi đi lên diễn võ đài, đối mặt với đối thủ của mình, Tạ Ai đến từ nơi cực hàn Tuyết quốc.
Tạ Ai rất đẹp.
Đẹp đến mức nào hả?
Hoàng Xá Lợi đã đi lên diễn võ đài chữ Bính, đứng đối diện với Xúc Mẫn rồi, mà còn không ngừng nhìn qua diễn võ đài chữ Đinh.
Là chiến trường của Tạ Ai và Đặng Kỳ.
Người này có làn da trắng mịn, gương mặt thon thon, mặt không cảm xúc, nhưng tự nhiên lại làm người ta cảm thấy đau lòng.
Nàng ấy có một gương mặt trông rất là lạnh lẽo thê lương.
Người giống như tên, đẹp mà bi ai.
Nhưng Hoàng Xá Lợi không chỉ nhìn một mình Tạ Ai, mà thỉnh thoảng còn để ý chỗ bên Khương Vọng...
Nói chính xác là lúc nào cũng chú ý, vì không muốn bị người này đoạt mất sự nổi bật.
Còn đối thủ trước mặt...
Loại người vòng thi đấu nào cũng phải cố hết sức để khỏi bị thua trận như Xúc Mẫn này, cũng được coi là đối thủ ư?
Dĩ nhiên, đây chỉ là quan điểm riêng của một mình Hoàng Xá Lợi.
Nàng không coi trọng loại phong cách hành sự này, nhưng nó không hề trở ngại Xúc Mẫn một đường đi tới bát cường.
"Bị coi thường", hoàn toàn khác với Gia Luật Chỉ kêu gào om sòm, Xúc Mẫn chỉ thấy vui, thậm chí còn là cầu không được.
Nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ tức giận.
Đồng thời... Hắn cũng không tránh được hơi chú ý đến Khương Vọng.
Nếu thiên kiêu Tề quốc thua ở vòng này, bị Sở quốc thiên kiêu đào thải, đó thật sự là kết quả không thể tốt hơn được nữa. Ít nhất trong cảnh giới Nội Phủ, thành tích Hạ quốc lấy được đã không hề thua Tề quốc. Nếu mình còn bắt được cơ hội Hoàng Xá Lợi vì khinh thường mình...
Vậy thì Hội Hoàng Hà lần này, nói không chừng chính là sự bắt đầu Hạ quốc phản công Tề quốc!
Bá chủ nước thiên kiêu đánh nhau, tất nhiên là trận đấu toàn trường chú ý nhất.
Hạng Bắc kiêu căng, nhưng có thực lực để mà kiêu căng.
Vòng tranh bát cường trước đó, y đã ung dung nghiền ép thiên kiêu Việt quốc Bạch Ngọc Hà. Ngay cả vũ khí thành danh cũng chẳng thèm dùng, chỉ dùng một đôi thiết quyền, ba quyền đã đánh Bạch Ngọc Hà suýt chết.
Bạch Ngọc Hà một đường mạnh mẽ đánh tới đây, thực lực là quá rõ, tuyệt không thể coi là yếu. Chỉ có thể nói đụng phải đối thủ quá hung, cơ sở căn bản đã sớm bị người nhìn thấu, ở một nơi như Hội Hoàng Hà, đã bị định trước không thể đi xa.
Trong khi thiên kiêu Tề quốc Khương Vọng, chỉ cười một cái, đã khiến Huyết Quỷ của đối thủ hoảng sợ cắn trả, bất tỉnh rời sân. Trong lịch sử từ khi sáng lập Hội Hoàng Hà, đây là chiến thắng nhanh nhất được ghi chép.
Khiến người ta không kiềm được nghĩ, có thể dọa đối thủ sợ đến như vậy, người này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?
Nhưng dù nhìn từ góc độ nào, thì trận chiến này cũng xuất sắc vạn phần, khiến người ta mong đợi.
Là người nhận được toàn bộ chú ý.
Khương Vọng đứng trên Diễn võ đài, đã hoàn toàn không hề quan tâm.
Bây giờ là thời điểm chiến đấu, hắn chỉ nhìn đối thủ của mình thôi.
Chỉ nghĩ làm sao để giành chiến thắng.
Hắn và Trường Tương Tư của mình, đã chuẩn bị xong cả rồi.
Hắn không nhìn vào mắt Hạng Bắc, mà nhìn chằm chằm vào vai người ta.
Sinh ra vốn đã có dị tượng trọng đồng, không có cửa không tu đồng thuật.
Dù hắn cũng có luyện Càn Dương Chi Đồng, còn có lực thần hồn mạnh mẽ, nhưng không định nghiên cứu sâu dài.
Nhắc tới thì, bởi vì Lâm Chính Nhân bỏ cuộc so tài, nên đây là lần đầu tiên hắn đứng gần thanh quang của Dư Tỷ như thế này.
Trông thì phơ phơ phất phất, chẳng có uy năng gì.
Nhưng lại có một sự kiên quyết không cho vượt qua.
Màn nước lặng lẽ chuyển động ở đó, mảnh mai như một hơi là thổi tan.
Nhưng hắn biết hắn không xông qua được, đối thủ cũng thế.
Tiếng hô chiến đấu bắt đầu vừa vang lên, màn thanh quang như nước tiêu tán.
Khương Vọng ấn tay lên chuôi kiếm, trước mắt đã chìm vào bóng đêm.
Bóng đêm kia loáng cái đã phủ kín tầm mắt, toàn bộ xung quanh, đều rơi vào đêm đen.
Trúng đồng thuật rồi!
Đồng thuật của Hạng Bắc thật đáng sợ, Khương Vọng đã dồn hết tinh thần phòng bị, cẩn thận không nhìn vào mắt y, vậy mà vẫn trúng chiêu.
Thông Thiên Cung vang lên âm thanh cảnh báo, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ, đạo mạch chân linh nhói lên khó chịu...
Chứng tỏ có ngoại địch xâm phạm.
Vẫn còn ở cảnh giới Nội Phủ, mà đã có thể thực hiện công kích thần hồn như thủ đoạn công kích thông thường, thậm chí có thể xâm phạm Thông Thiên Cung đối thủ. Đây không phải loại chiến thuật quấy rầy, vừa vào liền rút lui như thần hồn nặc xà của Khương Vọng.
Căn cứ mức độ xâm lấn, đây mới thật sự là chiến đấu cấp độ thần hồn!
Sự đáng sợ của Hạng Bắc, chỉ một chiêu này, đã đủ rõ ràng!
Nhưng...
Khương Vọng thuận thế nhắm mắt lại.
Tốt lắm!
Hoan nghênh đến thăm!
Trong Thông Thiên Cung của ta, từng có chân nhân chết đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận