Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 948: Cùng ngươi sinh tử không oán

Hơi nước mù mịt xông lên bầu trời, tạo thành mây khói cuồn cuộn trước trụ sở của Điếu Hải Lâu. Hình thù như rồng như hổ, như người như quỷ.
Thanh thế rất to khiến người xem không khỏi cảm thán.
Đó là bằng chứng rõ ràng cho thấy Thiên Nhất Chân Thủy đã bị đốt sạch.
Dùng thần thông đấu với thần thông, tên thiếu niên tới tận cửa khiêu chiến kia đã áp đảo Bao Tung một cách trần trụi!
Phương thức thần thông chạm trán trực diện này đã thể hiện sự chênh lệch mạnh yếu rất rõ ràng.
Khoảng cách quá lớn.
Hèn gì khi bị Bao Tung chất vấn, thiếu niên đó chỉ nói một câu - "Mời các hạ chỉ giáo!"
Vung tay đánh bại là xong, cần gì phải tốn nhiều lời!
Khương Vọng không đuổi đánh chó rơi xuống nước, năm ngón tay khép lại, biển lửa kinh thiên phủ khắp tầm nhìn vừa rồi đã thu lại chỉ còn một ngọn, được hắn thu vào lòng bàn tay.
Không trung trống trơn, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có những làn hơi nước vẫn còn chưa tan trên bầu trời, là đang kể lại trận chiến vừa qua.
Đồng môn quen biết chạy qua, đỡ Bao Tung đang nôn ra máu lên.
Khương Vọng lạnh nhạt dời mắt đi, Bao Tung không đáng để hắn nhìn thêm một cái.
Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua tu sĩ Điếu Hải Lâu ở hiện trường, người nào cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chăm chú.
Nghe thấy hắn hỏi: "Xin hỏi chư vị sư huynh đệ Điếu Hải Lâu, giờ đây ta đã đủ tư cách khiêu chiến Quý Thiếu Khanh chưa?"
Lúc này mọi người mới nhận ra, trận chiến khiến họ kinh ngạc cảm thán vừa rồi, đối với Khương Vọng, chỉ là một chuyện bình thường!
Đánh bại Bao Tung, căn bản chẳng đáng để nhắc tới.
Không đánh bại Bao Tung, mới đáng làm người kinh ngạc!
Điền Thường ẩn mình trong đám đông, vẫn mặc áo tơi đội nón rộng che kín thân hình, im lặng không nói gì.
Một tu sĩ thiên tài mở ba nội phủ, có một thần thông mạnh mẽ đối với Khương Vọng bây giờ, đã hoàn toàn không còn là mối đe dọa nữa sao?
Rốt cuộc chuyến hành trình đi Mê giới đã giúp hắn tiến bộ như thế nào?
Tốc độ tăng trưởng phải nói là đáng sợ này khiến Điền Thường không thể không... thu lại ý định muốn giải trừ trói buộc.
Điền Hòa cải trang y hệt đứng bên cạnh, cũng không nói lời nào. Người nam nhân trung niên có gương mặt đau khổ này trước nay luôn giữ vẻ ngoài chất phác, trầm tĩnh. Có lẽ chỉ có Khương Vọng mới biết, tâm tư hắn giấu trong lòng sâu như biển cả.
Câu hỏi của Khương Vọng vọng vào tai mọi người, với danh, với thế và thực lực đã thể hiện vừa rồi trong trận chiến, ai còn dám không biết xấu hổ nói hắn không đủ tư cách khiêu chiến?
"Đương nhiên là được!"
Một giọng nói đáp lại.
Từ trong trụ sở của Điếu Hải Lâu, Quý Thiếu Khanh bước ra.
Hắn không thể tiếp tục co đầu lẩn tránh được nữa.
Càng không thể để tu sĩ Điếu Hải Lâu ở đây tiếp tục bị á khẩu không trả lời được.
Nếu để Khương Vọng lần lượt đấu với từng tu sĩ Nội Phủ của Điếu Hải Lâu, rồi hắn mới chịu bước ra, thì đó mới đúng là làm trò cười cho thiên hạ, làm Điếu Hải Lâu phải hổ thẹn.
"Quý mỗ đâu phải quý tộc thiên hoàng, chỉ nhờ siêng năng tu luyện, may mắn có được chút danh tiếng mà thôi. Khiêu chiến Quý mỗ không cần tư cách gì cả!"
Hắn vừa nói vừa cười, mày khẽ nhíu vào: "Tuy nhiên, Khương lão đệ, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?"
Rõ ràng hắn đã luôn đứng ở đó, chờ Bao Tung dò xét thực lực Khương Vọng xong, mới đi ra sân khấu.
Nhưng lời lẽ thì lại rất là đẹp đẽ, rất là đường hoàng. Câu hỏi sau cùng, lại càng thêm hiểm ác.
"Nói 'hiểu lầm' thì nói quá." Khương Vọng ấn tay lên chuôi kiếm, mặt không chút thay đổi: "Đạo đồ gian nan, tu giả phải chấp nhận khổ. Tiếng tăm các hạ vang xa, Khương Vọng chỉ là thấy hứng thú mà thôi. Thỉnh ngài thử kiếm, cũng vì tấm lòng cầu đạo."
"Ài, ngồi yên trong nhà mà cũng gặp rắc rối từ trên trời giáng xuống."
Quý Thiếu Khanh lắc đầu thở dài: "Cái chết của Trúc Bích Quỳnh cũng khiến ta rất khó chịu. Trước khi phản bội tông môn, nàng ta rất thân thiết với ta, là một sư muội rất đáng yêu. Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu ta đã lãnh trách nhiệm trông coi Thiên Nhai Đài, thì không thể không bảo vệ nguyên tắc được. Không có kỷ cương thì làm sao dựng được trật tự!"
Khương Vọng đã không đề cập đến, hắn ta lại cố tình nhắc tới.
Khương Vọng muốn biến đây thành một cuộc khiêu chiến giữa các thiên tài trẻ tuổi, chỉ nhấn mạnh tới tấm lòng cầu đạo vấn kiếm, dùng cách này để gạt đi thân phận hai bên, hai người đối thẳng mặt với nhau, tướng đối với tướng.
Nhưng tên này cứ cố tình lôi chuyện đó ra, bày ân oán của họ ra ngoài ánh sáng.
Không phải hắn sợ Khương Vọng. Nếu hắn đã dám khoanh tay đứng nhìn Trúc Bích Quỳnh chết, thì đương nhiên cũng không hề ngại gì Khương Vọng.
Hắn đã mở hết ngũ phủ, sở hữu hai loại thần thông mạnh mẽ, hắn cũng là thiên kiêu, hơn xa đám Bao Tung. Trong cùng thế hệ, có mấy ai đáng để hắn kiêng dè!
Hắn chỉ là không muốn cho Khương Vọng được như ý, bất cứ Khương Vọng muốn làm cái gì, hắn sẽ cản cái đó.
Hắn muốn cố tình chọc vào vết thương của Khương Vọng, để Khương Vọng đau đớn, tức giận.
Kẻ này đã cuồng vọng như vậy, dám xông đến tận cửa khiêu chiến, lấy thân mình vấn kiếm. Vậy thì hắn chỉ có hai con đường, một là tránh mà không chiến, hai mà tiếp nhận và thắng đẹp! Khương Vọng vừa trở thành đệ nhất trên phó bảng Hải Huân, vừa vặn trở thành hòn đá đặt chân cho hắn nâng cao danh tiếng.
Đầu tiên cho Bao Tung ra thăm dò, sau đó dùng lời nói để chọc giận Khương Vọng, tất cả đều xuất phát từ cùng một lý do.
Thậm chí hắn còn cố dùng từ ngữ để ám chỉ Trúc Bích Quỳnh có quan hệ gì đó với mình, vì tưởng Khương Vọng và Trúc Bích Quỳnh yêu nhau, cố ý xát muối vào vết thương.
Nhưng ánh mắt của Khương Vọng vẫn rất bình tĩnh.
Không phải hắn không tức giận, mà hắn nén cơn giận xuống đáy lòng, giấu sát ý vào trong vỏ kiếm.
Sự phẫn nộ của hắn đối với Quý Thiếu Khanh đã cháy đến cực điểm từ lâu, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Ta nghĩ cần phải sửa lại một câu của Quý sư huynh. Trúc Bích Quỳnh chưa bao giờ phản bội tông môn. Hơn nữa ta cũng đã hoàn thành rửa tội cho nàng ở Mê giới, nên nàng càng là vô tội. Ngươi có thể không tôn trọng sư muội trước kia của mình, nhưng lời của Chân Quân quý tông từng nói, mà ngươi cũng dám giẫm đạp lên như vậy hay sao?"
"Là ta lỡ lời, " Quý Thiếu Khanh nhanh nhẹn nhận lỗi, nở nụ cười khổ: "Nếu nói như thế, Trúc sư muội đúng là vô tội thật. Khó trách Khương lão đệ lại hận ta như vậy, dù thế nào cũng phải gọi ta ra khiêu chiến. Thôi được, Khương lão đệ muốn cho ta một bài học, xả cơn giận, thì cũng đúng thôi. Khiêu chiến này, Quý Thiếu Khanh ta nhận!"
Nụ cười khổ của hắn rất chi là châm chọc, càn rỡ.
Khiến Trọng Huyền Thắng đứng một bên nheo con mắt lại, đến mức gần như không còn thấy gì.
Thập Tứ mặc giáp, không nhìn rõ mặt, nhưng thanh kiếm trong tay lún sâu xuống đất thêm nửa tấc.
Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, phải tôn trọng ý nguyện của Khương Vọng, Hứa Tượng Càn đã sớm chửi ầm lên rồi...
Chỉ có Khương Vọng là vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn đáp: "Quý sư huynh thiên tư ngút trời, thực lực siêu phàm, Khương Vọng thực sự không dám nắm chắc. Chúng ta hãy ký giấy sinh tử, lần ước chiến này, chỉ vì cầu đạo. Người xưa có câu, sáng nghe đạo tối chết cũng cam lòng. Ta sẽ noi gương bậc tiền hiền, sinh tử với ngài không oán trách!"
Bên ngoài lập tức ồ lên.
Rất nhiều người biết nội tình đều cho rằng, Khương Vọng chỉ là không kìm được tức trong lòng, muốn đánh một trận với Quý Thiếu Khanh, đòi lại công đạo cho Trúc Bích Quỳnh đã khuất.
Nhưng cũng chỉ là một trận đấu thôi. Ai thua sẽ phải cúi đầu, mặt mũi sẽ đều mất sạch. Đa số mọi người đều đặt cược cho Quý Thiếu Khanh.
Nhưng bây giờ Khương Vọng lại đòi ký giấy sinh tử!
Không phải chỉ là cơn giận nhất thời, mà nhất quyết phải phân sinh tử!
Cơn giận này, kích thích quá!
Hai người đối đầu với nhau, một bên là Tứ phẩm Thanh bài của Tề quốc, Thanh Dương Trấn Nam, một bên là đệ tử đích truyền của tứ trưởng lão Cô Hoài Tín, nhân vật thiên kiêu nổi tiếng khắp vùng quần đảo.
Dù ai trong số họ chết ở đây hôm nay, đều sẽ gây chấn động rất lớn.
"Ồ?" Quý Thiếu Khanh thầm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn rất ung dung: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Đương nhiên hắn biết Khương Vọng hận mình thấu xương, nhưng chỉ cho rằng, Khương Vọng chỉ là bị căm hận làm mờ con mắt, mới hung hăng xông tới trụ sở Điếu Hải Lâu khiêu chiến.
Hắn tự tin sẽ đánh bại Khương Vọng, nhưng để chắc chắn mười phần, vẫn để Bao Tung đi dò xét trước. Sau khi tận mắt nhìn thấy Tam Muội Chân Hỏa, hắn mới ung dung ra sân.
Nhưng Khương Vọng lại không chỉ muốn đánh một trận, mà còn dùng trận chiến này để lấy luôn mạng sống của hắn!
Hắn không khỏi tự hỏi... Người này dựa vào đâu mà tự tin đến thế?
Khương Vọng chẳng buồn trả lời câu hỏi của hắn, thái độ của hắn cực rõ ràng: "Ngươi đã mở đủ Ngũ Phủ, có hai thần thông, tiếng tăm hiển hách. Hôm qua ta mới tấn lên Tam Phủ, tu vi còn kém xa ngươi. Nếu như ngươi sợ, có thể từ chối. Trước mặt nhiều đồng đạo như này, ngươi nhận thua ta cũng được, ta sẽ không làm ngươi khó xử."
Hắn bình tĩnh nhìn Quý Thiếu Khanh: "Ta có thể đợi đến lúc ngươi không thể từ chối nữa, mới tới tìm ngươi."
Lúc này những ai còn chưa rõ ân oán giữa hai bên mới nhận ra, hai người đang đối đầu này có thâm thù đại hận!
Ít nhất Khương Vọng đã tỏ thái độ rất rõ, hắn nhất định phải quyết sinh tử với Quý Thiếu Khanh, nếu không phải hôm nay thì cũng sẽ là ngày sau.
Từ trước đến nay, Khương Vọng chỉ thể hiện một thần thông Tam Muội Chân Hỏa trước mặt mọi người. Kết hợp với chiến tích của hắn ở Mê giới, ai cũng nghĩ có lẽ hắn vẫn còn giấu một thần thông nữa. Lúc ở Mê giới, hai thần thông tương ứng với hai nội phủ.
Hắn mới nói hôm qua mới tấn Tam Phủ, liệu có phải đã lấy được thần thông thứ ba hay không?
Có lẽ là có, nhưng mà dù không có, thì thiên phú này cũng đã đủ kinh người.
Hèn gì hắn lại tự tin chắc chắn rằng một ngày nào đó sẽ khiến Quý Thiếu Khanh ngay cả tư cách từ chối cũng không còn.
Đối với Quý Thiếu Khanh, nếu hai bên phải phân sinh tử, vậy có lẽ bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Bởi vì Khương Vọng trẻ hơn hắn, có tiềm năng hơn hắn. Trong khi hắn đã mở đủ Ngũ Phủ, mà cũng chỉ lấy được có ba thần thông. Nếu không tính độ mạnh yếu của thần thông, thì tiềm lực của hai bên rõ ràng đã có sự chênh lệch.
Đương nhiên quan trọng hơn là...
Sao Quý Thiếu Khanh có thể nhận thua trước mặt nhiều người như vậy được!
Kẻ khiêu chiến hắn, muốn đấu sinh tử với hắn không phải những kẻ có tu vi cao hơn hắn như Phù Ngạn Thanh, Trần Trì Đào, mà chỉ là một Khương Vọng có tu vi kém xa hắn, thấp hơn hắn cả hai cảnh giới nhỏ.
Hắn đã mở đủ Ngũ phủ bao lâu rồi? Đối phương mới lên Tam Phủ hôm qua thôi!
Nếu nhận thua, chắc hắn sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa, càng khỏi bàn đến chuyện phát triển gì thêm ở vùng quần đảo.
Chỉ cần là người có tham vọng với tương lai, sẽ không bao giờ chấp nhận lựa chọn này.
Nơi này là trụ sở của Điếu Hải Lâu, Khương Vọng cũng không thể bày ra trò gì được.
Nói cách khác, nếu trận chiến này được thành lập, thì chỉ thuần túy là hai bên quyết đấu bằng vũ lực mà thôi.
Hắn sợ chắc!
Nếu ngay cả điều này mà hắn còn sợ, thì làm sao tiến được đến ngày hôm nay, danh vang các đảo!
"Được." Quý Thiếu Khanh vẫn với vẻ mặt khoan dung, nói chậm rãi: "Tấm lòng cầu đạo của Khương lão đệ đã khiến Quý mỗ cảm động. Ta vốn không ham giết chóc, khiến sóng gió không ngừng. Nhưng thôi, như lời ngươi vậy, trận chiến này vừa phân thắng bại, vừa quyết sinh tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận