Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 678: Hận tâm

Ung Quốc là cường quốc từ xưa giờ, thời gian nhiều năm trước đã cường thế nhất. Một lần bắc thượng tranh hùng cùng Kinh quốc, đáng tiếc cuối cùng thất bại, đành phải rụt đầu quay về.
Nhất đại hùng chủ dẫn dắt Ung Quốc đi tới đỉnh phong còn bất hạnh chết trận tại Kinh địa, điều này trực tiếp dẫn tới Ung Quốc suy sụp.
Khi vị hùng chủ kia của Ung Quốc thân chinh vẫn tráng niên khỏa mạnh, mặc dù sớm lập thái tử nhưng vẫn chưa chuyển giao quá nhiều quyền lực.
Cho nên việc càng xấu hơn đã xảy ra.
Bên này hắn vừa chết trên chiến trường, bên kia thái tử trực tiếp thân tử đông cung.
Ngay sau đó liền xảy ra "tam vương đoạt vị", cả nước một độ rơi vào phân liệt, ba vị hoàng tử mỗi bên các cứ một nơi, công phạt lẫn nhau. Ngay lúc đó đại tướng biên cương là Trang Thừa Càn càng mượn cơ hội cắt đất, trực tiếp thành lập Trang Quốc ở bên kia Kỳ Xương sơn mạch.
Ung Quốc vốn là kẻ khổng lồ bao quát Kỳ Xương sơn mạch với cả ba nghìn dặm thổ địa Trang Quốc, nếu như đủ thời gian thống nhất toàn bộ tây bắc bộ của tây cảnh, cũng chưa hẳn không thể lần thứ hai cùng thiên hạ cường quốc tranh phong.
Đáng tiếc bởi vì loạn tam vương đoạt vị, cùng Trang Thừa Càn phản bội, hùng đồ bá nghiệp liền phá hủy trong chốc lát.
Sau đó tam vương chi loạn được dẹp yên, Ung Quốc lần thứ hai thống nhất, nhưng bởi vì tình hình quốc thế gay go, thủy chung không thể thu về Trang Quốc.
Thời thế thay đổi, Ung Quốc hôm nay từ lâu đã không còn là năm đó. Nhưng dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ở tây bắc bộ tây cảnh còn có được uy vọng nhất định.
Hiện tại Trang Quốc lập quốc hơn 300 năm, sớm đã thành xã tắc vững chắc, sơn hà khó đổi.
Phía Ung Quốc ngoại trừ thỉnh thoảng tại biên giới khiêu khích thì phần lớn thời gian cũng chỉ giám sát thôi. Dù sao bất kể là Cảnh quốc mà xa xa Trang Quốc vẫn luôn dựa vào, hay là Kinh quốc gián đoạn sự thống trị của Ung Quốc, cũng sẽ không hy vọng thấy được một Ung Quốc cấp bá chủ xuất hiện.
Phủ Lĩnh Bắc, huyện Thương Lâm, tại một ngọn núi nhỏ phong cảnh xinh đẹp.
Một nhóm cao đồ của Thanh Diễm kiếm phái đang dừng chân nơi đây.
Đại sư huynh Tư Đồ Kiếm đang giảng thuật giang hồ "bí văn", miệng lưỡi hắn rất tốt, nghe ra đặc sắc khúc chiết.
"Các ngươi có biết... nhân ma là cái gì không?"
Các sư đệ sư muội đều tập trung tinh thần lắng nghe.
Tư Đồ Kiếm dư quang đảo qua tiểu sư muội đẹp nhất, thấy mặt nàng tái đi, ánh mắt vừa sợ lại có chút chờ mong, không khỏi càng ra sức hơn.
"Các ngươi xem cái chữ 'ma' này."
Tư Đồ Kiếm rút kiếm khắc chữ lên mặt đất, động tác tiêu sái lưu loát, thanh âm trầm thấp.
"Là quỷ không phải ma, là quỷ muốn mạng người! Mà nhân trung chi ma, càng cùng hung cực ác, quỷ trung chi quỷ!"
"Lại nói cửu đại nhân ma kia..."
Tư Đồ Kiếm giải thích một lúc, chợt hỏi: "Các ngươi biết đệ cửu nhân ma là ai không?"
"Ta biết!" Tiểu sư muội rụt rè nói: "Thôn Tâm nhân ma Hùng Vấn, chính là bị Chúc Duy Ngã giết chết."
Tư Đồ Kiếm nhíu nhíu mày, hắn thân là Ung Quốc tu sĩ, đương nhiên không có hảo cảm với loại thiên kiêu Trang Quốc như Chúc Duy Ngã tên tuổi đều có thể truyền tới Ung Quốc. Nhưng cũng chưa nói tới không phục, cũng không tới phiên hắn phục hay không.
"Hùng Vấn thì tuổi gì?" Tư Đồ Kiếm cười nhạt: "Hắn căn bản có tiếng mà không có miếng!"
Tiểu sư muội vân vê góc áo mình: "Nhưng ta nghe nói, hắn ăn tim người a..."
Mấy chữ ăn tim người này vừa ra, các sư đệ sư muội có mặt chưa từng nhìn thấy máu đểu có vẻ khẩn trương.
"Hắn không đủ ác, cũng không đủ mạnh, chết dưới thương của Chúc Duy Ngã cũng không có gì mà nói." Tư Đồ Kiếm nói một câu cho có lệ, lại đổi giọng: "Đệ cửu nhân ma ta muốn nói không phải là hắn, mà là... Hận Tâm nhân ma!"
"Hận Tâm nhân ma?" Một sư đệ nhịn không được lên tiếng hỏi: "Hắn cũng ăn tim người sao?"
Tư Đồ Kiếm bất mãn trừng mắt với hắn, không hiểu chuyện chút nào, ta đường đường đại sư huynh của Thanh Diễm kiếm phái, nào có thời gian trả lời câu hỏi của xú nam nhân ngươi. Các sư muội hỏi đi!
Nhưng vấn đề đã ra khỏi miệng, ánh mắt chất vấn của các sư muội cũng ném qua.
Nhất bên trọng, nhất bên khinh là nên làm, nhưng cũng không thể quá rõ ràng.
Tư Đồ Kiếm vẫn miễn cưỡng trả lời: "Hắn không ăn tim người."
"Thế nhưng!" Tư Đồ Kiếm chuyển đề tài: "Hắn sẽ trước tiên bắt người trả lời một vấn đề, rồi mới moi tim ra, phán đoán câu trả lời đúng sai. Nói từ ý nghĩa nào đó, hắn còn hung ác hơn Hùng Vấn rất nhiều. Bởi vì Hùng Vấn ăn tim người, giết người moi tim coi như là có lý do. Hận Tâm nhân ma á, chỉ đơn thuần muốn hành hạ người khác thôi."
Các sư đệ sư muội đồng thời hít một hơi lạnh, run rẩy vì loại tồn tại đáng sợ này.
Tư Đồ Kiếm lặng lẽ dịch mông tới bên cạnh tiểu sư muội, rất thỏa mãn với vẻ mặt nơm nớp lo sợ của các sư đệ sư muội chưa thấy qua việc đời. Đây là hiệu quả hắn muốn. Nhưng dư quang bỗng nhiên quét thấy có một người không hề có phản ứng.
Ai to gan thế nhỉ?
Tư Đồ Kiếm thờ ơ nhìn qua, lại giật mình kinh sợ.
Bởi vì hắn căn bản không biết người này.
Ở giữa các sư đệ sư muội ngồi xuống đất nghe chuyện, không biết khi nào xuất hiện một người, hắn lại hồn nhiên không biết!
"Ngươi là ai? !" Tư Đồ Kiếm tay nắm chặt trường kiếm, lớn tiếng hỏi.
"Đừng khẩn trương, nói tiếp đi." Người đó nói.
"Ta hỏi ngươi là ai!" Tư Đồ Kiếm quát lên.
Sao hắn không khẩn trương cho được? Trên trường kiếm bừng bừng kiếm khí, kiếm quyết đích truyền của sư môn từ trong ra ngoài phát động, nhưng lại không đem đến chút lòng tin nào cho hắn.
Các sư đệ sư muội đều đứng đến phía sau hắn, dù có khẩn trương dù có ngây thơ, nhưng tinh thần hiên ngang, rút kiếm cùng hắn tương đối... Nhưng vẫn không thể khiến hắn có được dũng khí.
Hắn cố gắng nhìn khuôn mặt của người đó, trên mặt người đó rõ ràng không có che đậy gì nhưng hắn vẫn cứ luôn quên đi tất cả chi tiết khác, chỉ nhìn thấy cặp mắt màu đỏ kia!
"Ta là ai?"
Người có mắt đỏ dường như đang hỏi bản thân..
Nhưng hắn rất nhanh đã tìm được đáp án, lộ ra tám cái răng đều đặn, cười nói: "Không phải các ngươi mới vừa thảo luận về ta sao?"
Leng keng!
Nụ cười này có một loại cảm giác máu tanh dữ tợn.
Phía sau đã có người sợ đến mức trường kiếm rời tay rơi xuống đất.
"Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, không phải đại sự gì."
Hận Tâm nhân ma giống như đang an ủi, nhưng theo hắn chậm rãi đứng lên, lại làm cho mọi người sợ hãi đến cực điểm.
"Nhân ma đi chết đi!"
Một gã sư đệ cầm kiếm đâm tới.
Trường kiếm thẳng tắp, như một đóa thanh diễm cháy lên, mũi kiếm là đầu ngọn lửa.
Tư Đồ Kiếm cũng không biết vì sao, lúc này lòng hình như rất trống trải, thoát khỏi sự sợ hãi cùng khẩn trương. Không ngờ hắn còn thảnh thơi mà đi phán đoán kiếm thức của sư đệ.
Một kiếm này tên là Thập Lý Tương Tống.
Sư phụ nói luyện đến cao thâm, thanh diễm thiêu đốt mười dặm.
Tư thế một kiếm này của sư đệ làm rất tốt, chỉ là góc độ không đủ lão luyện. Nếu như là hắn...
Trong đầu Tư Đồ Kiếm đang không tự chủ được mà biểu đạt. Hắn liền thấy được, một cái tay, đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của hắn, trực tiếp bóp nát đầu vị sư đệ kia.
Màu đỏ xen lẫn màu trắng vẩy ra, có một ít còn bắn lên mặt hắn, nóng nóng.
Kế tiếp hình như hắn nghe được tiếng thét chói tai, nhưng cũng không phải rất rõ ràng.
Hắn không xác định các sư muội đáng yêu có phải thét lên hay không, không xác định các sư đệ dũng cảm có từng chửi bới qua hay không.
Chỉ có một câu nói, có lẽ vĩnh viễn sẽ không quên.
"Ta muốn hỏi các ngươi một vấn đề."
Hình như là có người có cặp mắt đỏ hỏi như vậy: "Ta là phế vật sao?"
Tư Đồ Kiếm rất mơ hồ.
Đó hẳn là câu hỏi của Hận Tâm nhân ma, chỉ là... đang hỏi ai chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận