Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 116: Phía sau thi thể

Sau khi chính thức bước lên bát phẩm Chu Thiên cảnh, số lần tu hành trùng mạch của Khương Vọng được điều chỉnh về sáng tối hai lần.
Việc tu hành sau này đã không theo đuổi tốc độ ngưng tụ đạo toàn, ngược lại phải chủ động giảm tốc, củng cố căn cơ.
Hắn dựng tiểu tam tài, hoàn thành tiểu chu thiên chỉ như nước chảy thành sông, nhưng tích lũy đại chu thiên còn chưa đủ.
Có điều, cho dù như vậy, quần tinh linh xà cộng thêm ba tinh hà đạo toàn, mỗi ngày Thông Thiên cung của Khương Vọng sản sinh tới ba mươi viên đạo nguyên, điều này mang ý nghĩa chỉ tốn khoảng mười ngày là có thể xây dựng thêm một đạo toàn mới.
Vừa vặn cho Khương Vọng phung phí lượng lớn đạo nguyên luyện tập đạo thuật, rèn luyện căn cơ bản thân trong Chu Thiên cảnh.
Bây giờ trong mấy huynh đệ, Khương Vọng và Đỗ Dã Hổ đều là tu sĩ bát phẩm Chu Thiên cảnh.
Đỗ Dã Hổ đang ở trong quân đội mà vẫn có tốc độ tu hành như vậy, ngoài con đường cổ Binh gia khí huyết trùng mạch đã thông suốt, chắc chắn Tứ Linh Luyện Thể quyết cũng đã đại thành. Riêng điểm này ngược lại vượt qua Khương Vọng.
Triệu Nhữ Thành lại lẳng lặng không chút tiếng động hoàn thành việc đặt nền móng, tu vi đuổi kịp Lăng Hà.
Hai tu sĩ cửu phẩm cảnh giới Du Mạch, một tu sĩ bát phẩm Chu Thiên cảnh đã có thể tạo thành một tiểu đội độc lập, thực hiện một số nhiệm vụ độ khó hơi cao.
Tu giả đạo viện khao khát đạo huân tới mức vĩnh viễn không có điểm dừng.
Ví dụ như Lăng Hà và Triệu Nhữ Thành ít nhất phải chuẩn bị mỗi người một món pháp khí, hai món pháp khí cấp thấp nhất cũng phải mất 1000 điểm đạo huân. Hoặc ví dụ như một số đạo thuật lợi hại hơn đạo thuật thông thường, có thể nhanh chóng gia tăng lực chiến đấu, cũng cần đạo huân nhất định để đổi lại. Lại ví dụ như Khương Vọng muốn đổi một chút Khai Mạch đan cho Khương An An, mà bây giờ giá cả ra sao hắn cũng không biết, chỉ có thể cố gắng tích góp nhiều một chút.
Cho nên, phải tích cực đi làm nhiệm vụ, tích cực đi khiêu chiến.
Vừa có thể rèn luyện trải nghiệm việc đời, lại vừa có thể kiểm chứng sở học, lại giúp quốc gia xây dựng. Không thể không nói, người đầu tiên thành lập chế độ đạo huân chính là bậc đại tài hiểu thấu chuyện đời.
Tuy Hoàng A Trạm thường hay đi cùng bọn họ nhưng coi như sư huynh khóa trước, bản thân cũng có đội ngũ cố định.
Bình thường đội ngũ làm nhiệm vụ với nhau lâu dài sẽ giới hạn trong vòng năm người.
Tuy đội ngũ của Khương Vọng chỉ vẻn vẹn ba người nhưng nhìn thế nào cũng không thể nói là yếu.
Lúc trước Khương Vọng chậm chạp không đặt nền móng xong, không ai ngờ tốc độ hắn tiến lên Chu Thiên cảnh lại nhanh như vậy.
Những người khác càng không biết Khương Vọng điên cuồng chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh, dùng “công” để trải đường rèn luyện bản thân, bây giờ đã mạnh tới mức nào.
Tuy mới bước vào Chu Thiên cảnh không lâu, nhưng nếu tam thành luận đạo mở lại, hắn tự tin có thể tranh chức đầu bảng năm ba.
Chỉ xét riêng tu vi và chiến lực, Khương Vọng đã dẫn trước. Nhưng đội trưởng vẫn là Lăng Hà.
Từ thời còn ở ngoại môn đã là như vậy, Lăng Hà suy nghĩ vấn đề chu toàn, làm việc trầm ổn. Tuy không mấy bắt mắt nhưng lại là người ít phạm sai lầm nhất. Trong đạo viện, quan hệ của hắn với mọi người cũng tốt nhất.
Đội ngũ còn lại thiếu hai người, đám người Khương Vọng quyết định bổ sung bằng các sư đệ năm sau, nếu không có ai thích hợp chẳng thà để trống.
Cùng một đội ngũ phải đối mặt với quá nhiều khảo nghiệm, chuyện tâm đầu ý hợp rất quan trọng, tuyệt đối không phải thêm một người là thêm một phần chiến lực, có đôi khi một người không thích hợp sẽ hại chết cả đội ngũ.
Sau khi tiểu đội được gây dựng, nhiệm vụ đầu tiên chính là nhiệm vụ bát phẩm.
Hơn nữa còn là đạo viện trực tiếp tuyên bố nhiệm vụ chỉ định cho bọn họ, không cách nào cự tuyệt. Đương nhiên, ban thưởng đạo huân cũng theo thông lệ tăng thêm ba phần.
Giảng giải nhiệm vụ cũng không phức tạp:
Một đội ngũ đệ tử đạo viện đủ quân số, khi thi hành nhiệm vụ truy sát hai tên yêu nhân tà đạo đã bị diệt sạch, chỉ có một tu sĩ cảnh giới Du Mạch may mắn sống sót.
Theo như thông tin đưa về, hai kẻ tà đạo này chỉ có cửu phẩm, mà tiểu đội đạo viện có hai tu sĩ bát phẩm Chu Thiên cảnh, ba tu sĩ cửu phẩm cảnh giới Du Mạch. Theo lý thuyết đây là chuyện mười phần chắc chín.
Việc mà tiểu độ Lăng Hà cần làm là điều tra chân tướng phía sau chuyện này.
Còn người duy nhất sống sót trong nhiệm vụ lần trước là Phương Hạc Linh.
Lại phải tới tộc địa của Phương gia, hiển nhiên tâm trạng Khương Vọng rất phức tạp.
Hắn từng chè chén thoải mái tại đây, cũng từng trở lại từ cõi chết ở đây.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là khi tới Phương gia, tộc nhân họ Phương đều đang vội vàng bận bịu, thậm chí không mấy ai để mắt tới bọn họ. Đương nhiên càng không có vẻ thù địch đối chọi như trong dự đoán.
Triệu Nhữ Thành và Khương Vọng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi tiện tay ngăn một cô gái đang đi qua.
“Xin chào cô nương, cho hỏi Phương Hạc Linh ở đâu?”
Cô gái này lúc đầu rất bực tức, sau khi thấy gương mặt tuấn tú của Triệu Nhữ Thành thì thái độ mới hòa hoãn hơn một chút, vẩy tóc nói : ”Ngươi hỏi thiếu tộc trưởng à...”
Thiếu tộc trưởng?
Triệu Nhữ Thành cảm thấy hơi hứng thú, cười nói: “Chúng ta là đệ tử đạo viện, có chuyện cần tìm Phương sư đệ. Chẳng hay cô nương có thể thông báo giúp không?”
Nghe Triệu Nhữ Thành tự nhận là đệ tử đạo viện, hơn nữa còn là sư huynh của Phương Hạc Linh, cô gái này đã hoàn toàn không còn oán hận vì bị chặn lại giữa đường, nụ cười trở nên cực kỳ xán lạn: “Thiếu tộc trưởng đang ở nhà đấy! Đường ở đây hơi rối, để ta dẫn ngươi đi.”
Nói xong cô dẫn Triệu Nhữ Thành đi thẳng tới, từ đầu tới cuối hoàn toàn xem nhẹ Lăng Hà và Khương Vọng ở bên cạnh.
“Vậy xin làm phiền cô nương.” Triệu Nhữ Thành cười dịu dàng, ấm áp như làn gió xuân.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, Lăng Hà và Khương Vọng lẳng lặng đi theo sau lưng, khi tới cửa nhà Phương Hạc Linh, hai người kia đã đến giai đoạn trao đổi ngày sinh tháng để với nhau.
Sau khi xung phong nhận trách nhiệm báo ý định cho người gác cổng, cô gái mới lưu luyến không rời bước đi.
Triệu Nhữ Thành mỉm cười từ biệt cô, quay người lại cười nói: “Thú vị thật.”
Đương nhiên không phải cô gái này thú vị.
Sau một hồi trò chuyện vừa rồi, bọn họ đã hiểu biến hóa trong Phương gia.
Lão tộc trưởng Phương gia sau nhiều năm nằm triền miên trên giường bệnh, mấy ngày trước vừa qua đời. Còn tộc trưởng tạm quyền của Phương gia hiện tại Phương Trạch Hậu đương nhiên từ hư chuyển thực.
Nhưng bây giờ người có quyền quyết định trong Phương gia lại là “thiếu tộc trưởng” Phương Hạc Linh.
Vì sau khi Phương Trạch Hậu nhận chức tộc trưởng đã giao toàn bộ quyền lực trong tộc cho con trai.
Đúng thật đây là chuyện sớm hay muộn, trải đường cho con trai mình cũng là đương nhiên, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hơi nóng vội. Ngoài ra Phương Trạch Hậu còn trẻ trung khỏe mạnh, có thế nào cũng không nên dưỡng lão sớm như vậy.
Ngay lúc bọn họ đang suy nghĩ về chuyện này, người gác cổng đã trở lại báo tin.
Phương Hạc Linh không tự cao tự đại, trực tiếp đi theo người gác cổng ra ngoài cửa lớn, sắc mặt không được tốt cho lắm nhưng cũng không quá thất lễ.
Đây là một loại tiến bộ, với tính cách của hắn lúc trước, Khương Vọng còn tưởng dù thế nào cũng phải ầm ĩ một hồi.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn hỏi Lăng Hà.
“Là thế này, Phương sư đệ.” Lăng Hà giải thích: “Là về nhiệm vụ lần trước ngươi đã tham gia...”
“Nhiệm vụ đó ta đã bàn giao rất rõ ràng. Đạo viện, Tập Hình ty đều có ghi chép.” Phương Hạc Linh ngắt lời hắn: “Các ngươi có thể tới đó đọc chứ không phải tới hỏi ta. Các ngươi không có quyền đó, ta cũng không có nghĩa vụ như vậy.”
“Chúng ta có quyền.” Lăng Hà rất trầm ổn nói: “Chúng ta nhận nhiệm vụ điều tra của đạo viện, bất cứ người hay tổ chức nào liên quan tới chuyện này đều phải phối hợp với chúng ta. Không chỉ có ngươi, Tập Hình ty cũng vậy.”
“Nhiệm vụ điều tra?” Phương Hạc Linh có vẻ khá kinh ngạc, nhưng nhanh chóng kiềm chế được, không thể hiện nhiều cảm xúc.
Hắn chỉ nói: “Được, vậy ta lặp lại lần nữa. Ngày hôm đó chúng ta truy sát hai tên yêu nhân tà đạo kia tới một ngọn núi bên ngoài Đỗ Gia trấn. Do lúc gần dãy núi Kỳ Xương chân của ta bị thương nên đã nói liệu có nên mai phục bên ngoài núi, chờ yêu nhân xuống núi.”
“Nhưng Trương Khê Chí sư huynh nhất định không đồng ý, sư huynh bảo ta ở lại dưỡng thương, bản thân dẫn những người khác vào núi.”
“Ta chờ mãi tới tận ngày hôm sau cũng không thấy bọn họ xuống núi. Ta biết đã xảy ra chuyện nên liên hệ với quan phủ ở đó. Tập Hình ty và đạo viện đều có người chạy tới, phát hiện thi thể bọn họ trong một hang núi. Đó là chuyện đã xảy ra.”
Đúng là đùi phải của hắn quấn băng gạc mấy tầng, loáng thoáng vết máu.
“Chỉ có thi thể?” Khương Vọng hỏi. Hắn không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra ở đường sá trấn.
Phương Hạc Linh nhìn hắn một cái, trong ánh mắt đã không có cảm xúc thù hận gì. “Phải.”
Hắn lại quay sang phía Lăng Hà: “Ta chỉ biết có thế thôi, chuyện khác ta cũng không rõ. Gia gia của ta chết rồi, phụ thân ta đau lòng quá độ, không thể quản lý sự vụ. Bây giờ từ trên xuống dưới Phương gia ta đều do mình ta chống đỡ, ta đang nhiều việc lắm, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy ta. Có được không?”
Nói xong lại thấy Lăng Hà không hề dời bước, hắn hỏi: “Còn chuyện gì à?”
“Ta muốn vào thắp nén nhang.”
“Cái gì?” Phương Hạc Linh cho là mình nghe lầm.
Nhưng Lăng Hà lại rất nghiêm túc nói : ”Ta muốn thắp nén nhang cho gia gia của Phương Bằng Cử. Khi còn sống ông ấy rất thương Bằng Cử.”
Hắn thật lòng muốn lễ bái một lượt, rất thuần túy, rất đơn thuần.
Phương Hạc Linh im lặng cả nửa ngày, nghiêng người nhường đường vào cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận