Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1512: Tuyết khắp thành (2)

Hôm nay Trường Sinh Cung hoàn toàn là màu trắng, như bị tuyết phủ đầy.
Làm cho Khương Vọng có một loại cảm giác Khương Vô Khí vẫn đang đứng trước mặt, còn khoác một chiếc áo lông chồn màu trắng.
Tất cả mọi người ở đây đều mặc áo tang, thần tình buồn bã, thế nhưng cũng không biết có mấy người thật sự đau buồn!
Triều nghị đại phu Ôn Diên Ngọc dẫn theo quan viên Lễ bộ, đã tiếp quản toàn bộ ngoại cung Trường Sinh Cung, sắp xếp toàn bộ nghi lễ.
Hai vị Viên ngoại lang của Lễ bộ canh giữ bên ngoài Trường Sinh Cung, phụ trách đón khách.
Thậm chí chính Ôn Diên Ngọc cũng đứng ở một bên.
Đương nhiên, dù cho những người có thể đi tới Trường Sinh Cung tế lễ vào thời điểm này đều không giàu thì sang, thế nhưng cũng không có mấy người có tư cách nói chuyện với Ôn Diên Ngọc.
Lão là chủ trì lần tang lễ này.
Có thể để một Triều nghị đại phu như lão đứng bên ngoài cửa cung nghênh, đương nhiên chỉ có rải rác mấy người như đương kim Thiên tử và Hoàng hậu mà thôi.
Khương Vọng vừa xuất hiện, ngay lập tức có một Viên ngoại lang Lễ bộ tới đón, vừa mở miệng là Khương đại nhân.
Khiến người đứng xem kinh ngạc là, Ôn Diên Ngọc vẫn luôn đứng im thật lâu ngoài cửa cung, vậy mà cũng chủ động gật đầu với Khương Vọng, thái độ khá thân thiết: "Tới rồi?"
Khương Vọng còn định mặt dạn mày dày ân cần thăm hỏi Ôn Diên Ngọc một tiếng, dù đối phương có đáp lại hay không cũng không quan trọng.
Khi trước trong số Chân Nhân Tề quốc đi tới dãy núi Ngột Yểm Đô tìm hắn, cũng có Ôn Diên Ngọc, tuy rằng là mệnh lệnh của Tề thiên tử, thế nhưng hắn đã nhận phần nhân tình này.
Không ngờ Ôn Diên Ngọc lại bắt chuyện trước.
Hắn vội vã nghênh đón, dùng lễ của vãn bối: "Đáng lẽ nên sớm tới phủ của Chân Nhân thăm hỏi, thế nhưng nhiều việc quấn thân, may mắn hôm nay gặp ngài ở đây, mong rằng Chân Nhân rộng lòng tha thứ."
"Không có gì." Ôn Diên Ngọc chậm rãi nói: "Về sau nếu rảnh có thể tới Lan Tâm Uyển của ta ngồi chơi, cũng để cho lão phu tiếp xúc với người trẻ tuổi các ngươi, tìm hiểu suy nghĩ của người trẻ tuổi hiện tại thế nào."
"Vãn bối sẽ tới." Nơi này cũng không phải là nơi nói chuyện, Khương Vọng lại hành lễ một cái, thức thời nói: "Ngài cứ làm việc của ngài đi, vãn bối tiến vào trước."
Ôn Đinh Lan đã từng mời hắn tới Lan Tâm Uyển của Ôn Diên Ngọc, thế nhưng hắn vẫn chưa đi qua. Lần này Ôn Diên Ngọc tự mình mời, có thể nói là rất nể mặt hắn.
Thế nhưng Khương Vọng biết rõ, mặc dù giờ này hắn coi như cũng có chút sức nặng, thế nhưng đối với những đại nhân vật như Ôn Diên Ngọc, cũng không là gì.
Lần này Ôn Diên Ngọc mời hắn, càng nhiều là nể mặt Yến Phủ mà thôi.
Nể mặt bạn thân của Yến Phủ, cũng là giữ thể diện cho Yến Phủ.
Vị nhạc phụ của tên cẩu nhà giàu kia thật đúng là không tệ!
Từ biệt Ôn Diên Ngọc, hắn đi thẳng vào trong cung.
Con đường lần này đi khác với lần trước, phần hậu điện của Trường Sinh Cung cũng không mở ra trong buổi tang lễ này.
Một đường đều có vệ binh chỉ đường, rất nhanh vòng qua một bức tường, đã thấy một sân bãi trống trải.
Bàn tiệc đặt tại nơi này.
Có tất cả mười lăm bàn, không phải quý nhân không được ngồi xuống.
Mà Khương Vọng tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, đã có không ít người ngồi trên ghế, thấy được Khương Vọng, tâm trạng khó tránh khỏi hơi phức tạp.
Vị thiên kiêu chói mắt nhất Tề quốc hiện tại, đã trở thành Kim Qua Võ Sĩ trên con đường quan trường của Tề quốc, nếu xét kỹ thì người này tới Tề quốc còn chưa tới hai năm.
Hai năm này đã trải qua bao nhiêu chuyện long trời lở đất, để lại bao nhiêu sự tích kinh tâm động phách, hiện tại đã đứng trên những người như bọn họ rồi.
Triều nghị đại phu Trần Phù từng nói: "Thiên kiêu tuyệt thế, chính là người làm cho lòng ngươi sinh ra cảm giác chán nản."
Khương Vọng hiện tại, không phải cũng mang cho rất nhiều người cảm giác này sao?
Tang lễ của Thập Nhất hoàng tử, cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, cho nên cũng không ai tùy tiện tới quấy rầy.
Khương Vọng im lặng đi tới.
Đi qua khu bàn tiệc này, chính là chính điện Trường Sinh Cung.
Nghe nói Khương Vô Khí chết trước mặt Tề đế, linh cữu của y đã từng đặt tại Đông Hoa Các, đủ thấy Thiên tử thương xót thế nào ... Hiện tại đã được rời về Trường Sinh Cung, đặt tại chính điện.
Tổng quản thái giám Phùng Cố của Trường Sinh Cung ngồi quỳ bên ngoài chính điện, mỗi khi có người bước vào chính điện đều khom người.
Khi nhìn thấy Khương Vọng, còn nhếch miệng, miễn cưỡng mỉm cười: "Khương tước gia tới đây tế lễ, nếu như điện hạ dưới suối vàng biết được, chắc hẳn sẽ rất vui vẻ."
Khương Vọng nửa ngồi xuống, vỗ nhẹ bàn tay nhăn nheo của lão, cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ nói: "Ngài vất vả rồi."
Sau đó đứng dậy đi vào trong điện.
Nơi này được bố trí thành linh đường, linh cữu được đặt trong điện.
Bên cạnh linh cữu được điêu khắc trang nghiêm, có một bóng người rất quen thuộc.
Áo tang với chất liệu thô sơ cũng không che được sự cao gầy, khỏe đẹp của nàng, cũng không che được tư thế hiên ngang của nàng.
Cung chủ Hoa Anh Cung - Khương Vô Ưu, đang cúi đầu quan sát người trong linh cữu, vẻ mặt không buồn không vui, cũng không biết đang nghĩ gì.
Khương Vọng đi tới trước.
Thiếu niên đang nằm trong linh cữu, mặc một bộ mãng phục dành cho hoàng tử, con ngươi khép hờ, khuôn mặt tuấn tú nhưng trắng bệch.
Lúc này, y chắc không còn e ngại sự rét lạnh ...
Đương nhiên cũng sẽ không ho khan nữa.
Đứng yên một lát, Khương Vô Ưu bỗng nói: "Trước kia tính tình của ta rất kém, đã bắt nạt rất nhiều người trong cung, không phải đánh tên này, thì lại là đánh tên kia... Duy nhất không bị bắt nạt chính là nó. Bởi vì ta luôn cảm thấy nó như một búp bê, ta sợ ta chạm nhẹ vào, nó sẽ nát."
Khương Vọng không biết nên nói gì cho phải, chỉ hít sâu một hơi. Sau đó đi tới bàn thờ phía trước linh cữu, hành lễ với vẻ nghiêm túc, rồi thắp cho Khương Vô Khí ba nén hương.
Lúc này, hắn mới nghe được tiếng khóc sụt sùi, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện có một người khác quỳ bên kia linh cữu, đó cũng là một người quen - Thập Tứ hoàng tử Khương Vô Dong.
Hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt đau khổ, khóc tới mức hèn mọn.
Chỉ là khí tràng của Khương Vô Ưu quá mạnh, cho nên hắn mới không phát hiện ra vị hoàng tử này.
Thế nhưng giao tình của hai bên cũng không sâu, Khương Vọng chỉ liếc mắt nhìn qua mà thôi, rồi lo lắng nhìn về phía Khương Vô Ưu, nhưng cũng không nói gì.
Hắn tự tìm ngồi xuống một cái ghế ngoài cùng trên hàng ghế được sắp xếp hai bên linh đường.
Chỉ có quan lớn tam phẩm trở lên, mới có thể đi vào chính điện Trường Sinh Cung thắp hương. Mà trong cấp độ này, hắn đúng là ở tít ngoài rìa.
Ngay lúc này.
Một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, gương mặt thoa phấn, áo tang cũng không thích hợp lắm đi vào trong linh đường.
Thấy Khương Vô Ưu, gã thi lễ một cái, nói: "Hà Chân bái kiến Tam điện hạ!"
Khương Vô Ưu vẫn nhìn vào trong linh cữu, không để ý tới.
Gã cũng không để bụng, đi vòng qua linh cữu, đi tới trước bàn thờ, lấy ra ba cây hương, bái ba lần, cắm vào lư hương rồi quay người tìm một vị trí để ngồi.
Ánh mắt gã đảo qua Thập Tứ hoàng tử đang quỳ gối trước linh cữu, rồi đảo qua một vòng nơi đây, thấy được bóng người Khương Vọng ngồi tít ngoài rìa.
Ánh mắt gã sáng lên, đi thẳng tới đó, ngồi xuống bên cạnh Khương Vọng.
"Vị này chắc hẳn là Thanh Dương Tử? Ta là Hà Chân! Làm quen nhé?"
Không biết vị này thật thưởng thức Khương Vọng hay không, giọng nói của gã hơi lớn, cho nên hơi chói tai.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, đang định âm thầm từ chối đối phương, lại nghe được một tiếng quát lạnh.
"Ngươi coi nơi này là nơi nào?"
Khương Vô Ưu đang đứng tại một bên linh cữu quay qua, chỉ thấy nửa bên mặt lạnh lẽo như hàn sương, ánh mắt của nàng bỗng loé lên ánh sáng lạnh, ầm vang như sấm sét: "Cút ra ngoài cho ta!"
Con trai độc nhất của Hà Phú - nhà ngoại của hoàng hậu, cháu trai của Hoàng hậu Đại Tề, Hà Chân Hà đại công tử, hơi ngẩn người ra.
Gã vô thức nâng nửa mông lên, muốn ngồi tiếp lại không dám, muốn rời đi lại ngại quá mất thể diện.
Thậm chí gã còn cảm thấy, có lẽ là do mình nghe nhầm, Cung chủ Hoa Anh Cung bảo Khương Vọng cút đi mới đúng, dù gì mình cũng coi như là "thân thích".
Thế nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Khương Vô Ưu, ngay lập tức không còn bất cứ băn khoăn nào.
Rõ ràng là mùa thu, thế nhưng cảm giác của gã lại lạnh lẽo như đang trong trời đông giá rét.
Rõ ràng đang trong linh đường, thế nhưng gã lại cảm thấy như mình đang ở trong chiến trường.
Thân thể gã cứng ngắc, linh hồn run rẩy.
Không để ý kết bạn với ai, gã hoảng hốt chạy tán loạn ra ngoài linh đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận