Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1635: Không vì Sở ca, thì vì Sở điệu (1)

Thái Dần vốn đã tiêu hao khá lớn trong lúc chạy trốn với Khương Vọng, tay phải cũng bị Trường Tương Tư đâm thủng.
Miệng vết thương chưa lành, máu tươi mới đông.
Có thể nói, nếu không phải mục đích chủ yếu của Khương Vọng là thoát khỏi Họa Đấu vương thú truy tung, lúc ấy đã chém Thái Dần rồi, cũng chưa chắc sẽ cho hắn cơ hội chạy đến nơi bày trận.
Mà kế tiếp hắn dẫn phát Thần Ngục Lục Đạo Trận, vây khốn Khương Vọng và Họa Đấu vương thú, lại thêm một phần tiêu hao to lớn.
Còn chưa kịp điều tức, Thần Ngục Lục Đạo trận ngay dưới tình huống không chút chuẩn bị, bị Họa Đấu vương thú mạnh mẽ phá hủy, bởi vậy hắn cũng bị thương nặng.
Một đường chạy trốn đến đây, rốt cuộc mới có thời gian dừng lại xử lý thương thế.
Nhưng mới ngồi xếp bằng không bao lâu, hai người này liền trực tiếp tìm tới cửa, không thể không tiếp chiến.
Hạng Bắc biết trạng thái Thái Dần cũng không hoàn mỹ, hắn vốn vẫn đang cầm kích thủ vệ Thái Dần điều tức.
Nhưng cho dù như vậy.
Hắn thế nào cũng không thể ngờ, Thái Dần lại thua thảm như vậy!
Về điểm thương khí trúng mi tâm Thái Dần, vậy mà lúc trước hắn không hề phát giác ra.
Nhưng giờ phút này, khi đặt sự chú ý lên người Thái Dần, rốt cuộc cũng cảm nhận được khí tức của người này đang kịch liệt suy yếu.
Hạng Bắc không có nửa điểm chần chừ, trực tiếp giơ tay lên, liền ném Hoài Sa Ngọc Bích về phía không trung, một tay nhấc lên Thái Dần, quay người bay nhanh ra xa.
Là [Ai Sính]? Hay là [Bi Hồi Phong] ?
Trong gió táp phần phật, hắn nhịn không được suy nghĩ vấn đề này!
Lúc trước sau khi giao thủ, sở dĩ hắn trả lời cố ý hỏi vấn đề này, tự nhiên có nguyên nhân của hắn.
[Ai Sính] và [Bi Hồi Phong], đại biểu cho hai tính chất hoàn toàn khác nhau.
Nếu là [Bi Hồi Phong] bị thất lạc ngoài ý muốn trước kia, vậy cũng không có gì để nói, ai lấy được cũng có khả năng. Chỉ cần không ở trong tay cường quốc khác, chỉ cần hiện thân một lần, sớm muộn gì cũng có thể lấy về.
Tựa như Hoài Sa Ngọc Bích lúc đó bị người mang đi Ung Quốc, sau lần Sơn Hải Cảnh đó, cũng rất nhanh bị lấy về.
Nếu là [Ai Sính]…
Trong nhiều năm như vậy Sơn Hải Cảnh mở ra, miếng ngọc bích [Ai Sính] này chưa bao giờ xuất hiện.
Có người nói.
Vẻn vẹn chỉ là nghe nói.
Năm đó lúc Hoàng Duy Chân chết, từng để lại một câu, tổng cộng mười sáu chữ:
“Phượng hoàng vu phi, dục hỏa vĩnh từ; bất vi Sở Ca, tiện vi Sở điệu.”
Mà [Ai Sính] trong Cửu Chương Ngọc Bích, thật ra cho tới bây giờ cũng không có ở lại Sở quốc.
Từ 900 năm trước, cũng theo Hoàng Duy Chân chết mà biến mất.
So với những ngọc bích khác, miếng ngọc bích [Ai Sính] này, tóm lại có chút ý nghĩa bất đồng…
Lại nói về Hạng Bắc không chút do dự vứt bỏ ngọc bích bỏ chạy, võ phu thân hình khôi ngô động thân muốn đuổi theo, nam tử tóc mực lại ngăn một câu: “Khôi thống lĩnh!”
Đồng thời trở tay chộp một cái, trên không trung thoáng chốc ngưng tụ ra một bàn tay liệt diễm hừng hực, đã nắm chặt khối ngọc bích kia.
Phốc phốc phốc.
Kình lực sắc bén mà Hạng Bắc lưu lại ở phía trên ngọc bích, đâm cho bàn tay liệt diễm này thủng trăm ngàn lỗ.
Nhưng bàn tay liệt diễm không ngừng thu nhỏ lại, không ngừng tự bản thân bổ sung, thủy chung không để cho khối ngọc bích này thoát ly khống chế.
Cuối cùng đã tiêu hao hết phần kình lực Hạng Bắc tạm thời thêm vào trên ngọc bích, lại bay trở về nam tử tóc mực.
“Sao không đuổi?” Cự hán họ Khôi nói giọng ồm ồm: “Trong Sơn Hải Cảnh tuy không thể trảm thảo trừ căn, nhưng hiện tại giết chết bọn chúng, cũng bớt chút phiền phức sau này trong Sơn Hải Cảnh.”
Nam tử tóc mực nhẹ nhàng cầm ngọc bích trong tay, nhìn một chút, lạnh nhạt nói: “Tên Hạng Bắc này, điểm mạnh nhất là ở lực lượng thần hồn của hắn.”
“Vậy thì sao?” Cự hán nói: “Khí huyết thần hồn của ta cô đọng như một, hai bên không khác nhau. Thần hồn của hắn có mạnh hơn nữa, cũng rất khó làm ta bị thương.”
Hắn nhìn về phía nam tử tóc mực: “Chẳng lẽ ngươi sợ? Chúc Duy Ngã, đây không giống ngươi chút nào.”
Chúc Duy Ngã nhẹ giọng cười.
Rất kỳ quái, Khôi Sơn lại cảm thấy phép khích tướng của mình vụng về như vậy, có thể kích thích được người khác.
Hắn lấy tự tin từ đâu?
“Ý của ta là, ba thành thần hồn bổn nguyên của hắn, trân quý hơn tất cả mọi người tham dự Sơn Hải cảnh, quyết tâm bảo vệ ba thành thần hồn bổn nguyên này của hắn, cũng sẽ mạnh hơn tất cả mọi người.” Chúc Duy Ngã nói: “Mà vừa vặn, dưới tình huống đầy đủ quyết tâm, Hạng gia có năng lực cung cấp phần bảo đảm này.”
Y đã thu hồi Hoài Sa Ngọc Bích, xoay người đi về một hướng khác: “Chúng ta rất khó giết được hắn.”
Tội vệ thống lĩnh Khôi Sơn của Bất Thục thành hiển nhiên cũng không phục: “Thử một chút thì có sao?”
“Hoài Sa Ngọc Bích đã tới tay, chúng ta không cần phải trả giá lớn như vậy. Sơn Hải Cảnh rất lớn, kế tiếp chúng ta chưa chắc sẽ gặp lại. Hơn nữa...” Chúc Duy Ngã nói: “Chúng đã mất đi Hoài Sa Ngọc Bích, nếu còn muốn làm gì ở Sơn Hải Cảnh, tất nhiên sẽ ra tay với người khác. Để cho người khác tiêu hao lá bài tẩy của bọn chúng, tóm lại có lợi hơn so với chính chúng ta liều mạng.”
“Tên Thái Dần của Hạ quốc kia đã chết chưa?” Khôi Sơn hỏi.
“Vậy phải xem chúng đã chuẩn bị thuốc tốt cứu mạng nào.” Chúc Duy Ngã nói.
“Chúng nhất định phải lấy lại được ngọc bích, bằng không tiếp tục ở lại Sơn Hải Cảnh sẽ không có ý nghĩa, cũng không đợi được thời gian mấu chốt kia.” Khôi Sơn nói: “Nếu chúng dưỡng thương xong, trở về tìm chúng ta thì sao?”
Chúc Duy Ngã nhìn hắn một cái: “Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu là ngươi, ngươi là tìm người đã đánh bại ngươi một lần đi cướp ngọc bích, hay là tìm người ngươi có thể đánh bại để đi cướp ngọc bích?”
Khôi Sơn không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là ai cướp của ta, ta sẽ tìm kẻ đó cướp lại!”
Chúc Duy Ngã trầm mặc một lát, mới nói: “Ta nghĩ người bình thường sẽ có suy nghĩ khác với ngươi.”
Khôi Sơn nhếch nhếch miệng: “Không chừng Hạng Bắc kia sẽ vậy, ta cảm thấy, hắn là một nam nhân chân chính.”
“Nếu như Thái Dần không chết, Thái Dần sẽ ngăn cản hắn. Nếu Thái Dần chết, một mình hắn cũng không gây nên sóng gió gì.” Chúc Duy Ngã đạp nước rời đi: “Chúng ta không nên lãng phí thời gian.”
Khôi Sơn đi theo bên cạnh, vốn cao hơn đối phương một cái đầu, còn cố ý bay trên không trung: “Đi Ngu Uyên mài thương lâu như vậy, ta cho rằng sau khi xuất quan ngươi gặp một tên giết một tên mới đúng.”
Chúc Duy Ngã tóc dài chấm vai, bước đi không ngừng, cả người giống như đang ở trong cái bóng của Khôi Sơn, nhưng khí thế không thua chút nào, chỉ hỏi ngược lại: “Đến Sơn Hải Cảnh là những người nào? Họ đều có chỗ dựa gì? Quân thượng nhà ngươi cùng cấp bao nhiêu tài nguyên để ngươi xài?”
“Là quân thượng nhà chúng ta .” Khôi Sơn sửa lại.
Chúc Duy Ngã vừa đi vừa nói: “Ta và cô ta chỉ có quan hệ hợp tác.”
Khôi Sơn rất kiên trì nói: “Ít nhất trong mấy năm nay, là quân thượng nhà chúng ta.”
“Đã như vậy…” Chúc Duy Ngã dừng bước, giương mắt nhìn hắn.
Khôi Sơn không nhịn được ngửa đầu lên, nếu không thì luôn có một loại ảo giác như Tân Tẫn Thương trong một khắc sẽ điểm lên mặt.
“Vấn đề vừa rồi của Hạng Bắc.” Chúc Duy Ngã tiếp tục hỏi: “Là [Ai Sính], thì thế nào? Là [Bi Hồi Phong], thì thế nào?”
Khôi Sơn lập tức ngậm miệng lại.
Chúc Duy Ngã cũng không nói nhiều, cầm thương tiếp tục tiến lên.
Khôi Sơn đi theo nói: “Chờ ngươi đi ra ngoài rồi tự hỏi quân thượng, ta nghĩ quân thượng sẽ không giấu ngươi.”
“Biết thì sao? Không biết thì sao?” Chúc Duy Ngã hờ hững nói: “Ta không để ý những chuyện đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận