Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 686: Sống chết có là gì

Khác với thành Tân An mây đen bao phủ, cũng không giống với Tỏa Long Quan ban đêm vẫn sáng như ban ngày, phía bắc Ung quốc được bao phủ trong ánh trăng ảm đạm.
Không đến nỗi không thấy được gì nhưng cũng rất khó để thấy rõ mọi vật.
Đương nhiên, đối với tu sĩ siêu phàm mà nói thì tầm nhìn hiện tại không phải là vấn đề khó giải quyết gì.
"Chỉ là một Trang quốc nho nhỏ yếu hèn, dựa vào đánh lén mà lập quốc, cũng dám lớn tiếng sao? Đợi đến khi Đại Ung của ta ra tay, một bàn tay cũng có thể hủy diệt các ngươi!"
Một vị lão giả râu dài tức giận mắng, trong tay cầm một thanh kiếm Thanh Phong, bốc lên lửa xanh cuồn cuộn, một mình đấu với ba đối thủ. Lấy một địch ba, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.
Lão ta giết đến vui vẻ, râu tóc bay tán loạn, liên tục ép sát. Ba tu sĩ Trang quốc đang vây công lão ta liền lùi lại, dựa vào nhau mới không lập tức bại trận.
Vào chính lúc đó, bỗng nhiên tiếng gió rít gào, một con cự mãng màu xanh bò đến sau lưng lão giả, mở to cái miệng rộng, lộ ra răng nanh dữ tợn.
Nó đến rất nhanh, nhưng mà lão giả không thèm để ý. Chỉ thấy lão ta xoay người lại chém một kiếm, thế tới như cuồng phong bão táp, phản công mãng xà.
"Lão già kia đừng có càn rỡ, ngươi xem đây là ai!"
Một tu sĩ trẻ tuổi khuôn mặt ngây ngô, kiếm trong tay đang để ngang trước cổ một nữ tử.
Nhưng có thể vì chưa quen uy hiếp người khác, lời nói ra cũng do người khác dạy cho, giọng nói tu sĩ trẻ tuổi này khô khốc, thân thể cũng rất cứng nhắc.
Nữ tử bị y uy hiếp kề kiếm vào cổ khàn giọng gào khóc: "Cha!"
Lão giả râu dài vừa mới đánh lui cự mãng, thân hình vừa chuyển, xoay người lại: "Hồng Nhi!"
Giọng lão ta run rẩy hỏi: "Đám A Ninh đâu?"
Lão ta đã sớm để mấy đệ tử mang theo con gái của mình cùng nhau chạy trốn, còn lão ta ở lại chém giết đám người Trang quốc.
Nhưng lúc này lão ta không dám tưởng tượng, không muốn tin.
Nữ tử tên Hồng Nhi kia vừa kinh vừa sợ, gào khóc nói:
"Đám A Ninh đều bị giết chết cả rồi!"
Tu sĩ trẻ tuổi đang uy hiếp nàng ta dường như cũng rất khẩn trương, cứng ngắc hô lên:
"Lão già, ngươi nhanh bó tay chịu trói đi, nếu không ta sẽ, ta sẽ..."
Lão giả dựng đứng râu tóc, tức giận không kìm được: "Đám các ngươi là đồ vô sỉ, uổng là siêu phàm! Chỉ biết dùng người nhà để uy hiếp thôi sao? Các ngươi không có người nhà, không có lương tri sao?"
Ngay lúc này, cự mãng màu xanh kia đột nhiên há mồm, một bóng người nhanh như chớp bay ra, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng!
Trong không khí xuất hiện sóng lớn, lập tức bao vây lão giả lại.
Lão giả vừa nhấc trường kiếm lên, nước liền như dây thừng trói chặt cổ tay lão ta lại, không thể động đậy.
Đạo nguyên trong cơ thể dâng lên, chỉ muốn bùng nổ.
Một cánh tay xuyên qua nước, cầm lấy cổ của lão ta, sau đó bẻ một cái!
Lão giả râu dài lập tức tắt thở, lúc chết hai mắt vẫn mở trừng trừng, không chịu nhắm mắt.
Kẻ hạ sát thủ này, rõ ràng mạnh hơn so với lão ta, nhưng đầu tiên sai người vây công, sau đó sai người đến uy hiếp, còn mình thì ẩn thân đánh lén!
Thật sự rất vô sỉ!
Nước tản đi, hiện ra một tu sĩ thanh niên dáng vẻ nho nhã, ánh mắt tĩnh lặng.
Thi thể của lão giả râu dài chán nản ngã xuống.
"Cha!"
Nữ tử tên là Hồng Nhi thoát khỏi sự khống chế của tu sĩ trẻ tuổi, bổ nhào lên trên thi thể của lão nhân khóc rống lên.
Tu sĩ thanh niên khuôn mặt nho nhã kia nhẹ nhàng bay xuống, tùy tay chưởng một cái liền giết chết nữ tử này, khiến cho tiếng khóc tiếng la của nàng ta im bặt.
Y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trẻ tuổi ngây ngô của tu sĩ kia, khinh thường nói:
"Ngay cả một nữ tử đã bị phế bỏ đạo nguyên mà cũng không khống chế nổi sao? Giang Lưu Nguyệt, có phải ngươi không muốn sống quay về nữa!"
"Lâm sư huynh." Giang Lưu Nguyệt cúi đầu, hơi sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn chính là sự bất an và thống khổ của lương tâm:
"Ta cảm thấy, chúng ta không nên dùng người nhà của lão ta..."
Lâm sư huynh lạnh lùng nhìn hắn ta:
"Ngươi có ý nghĩ và thái độ như vậy, xem ra Lâm Chính Nhân ta nên gọi ngươi hai chữ sư huynh mới đúng!"
Giang Lưu Nguyệt bối rối nói: "Ta... ta chỉ là..."
"Đồng tình? Thương hại? Tinh thần nghĩa hiệp?" Lâm Chính Nhân trở tay thu hồi mãng xà màu xanh, hóa thành một cái roi dài, quấn trên tay, lạnh lùng nói: "Hai quân giao chiến, chỉ quan tâm đến thắng bại, không phân thiện ác! Hành động lần này, trừ sạch đạo huân của ngươi. Nếu còn có lần sau thì liền cút cho ta."
Quân đội Trang quốc mặc dù một đường đánh vào phủ Nghi Dương, đánh đến dưới Tỏa Long Quan, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khống chế được những khu vực đã đánh hạ này. Đại quân chủ lực tấn công Tỏa Long Quan, phần lớn đệ tử đạo viện phân tán, tiêu diệt những lực lượng bản xứ chống cự ở phủ Nghi Dương, phủ Lĩnh Bắc.
Khác với quân đội giao chiến, thứ mà đệ tử đạo viện phải đối mặt phần lớn là chiến đấu quy mô nhỏ.
Quân đội Trang quốc lần này tập kích quá mức bất ngờ, phủ Lĩnh Bắc có rất nhiều lực lượng cơ bản không thể tập hợp, cũng đã bị đại quân đánh bại. Bây giờ có rất nhiều tu sĩ phân tán khắp nơi, chống cự yếu ớt.
Còn lúc này chủ lực hai nước Trang Ung đang đại chiến ở Tỏa Long Quan, vì đảm bảo hậu phương an toàn, nên những người này nhận lệnh tiến hành càn quét những... chướng ngại vật kia, xóa sạch mọi loại chống cự.
Chuyện mà Lâm Chính Nhân nhịu trách nhiệm, chính là chuyện này.
Lúc này ba tu sĩ siêu phàm lúc trước vây công lão giả râu dài cũng đi đến, hành lễ với Lâm Chính Nhân. Thấy y dạy dỗ Giang Lưu Nguyệt, đều không dám lên tiếng.
"Thanh Diễm kiếm phái đã bị diệt." Lâm Chính Nhân lấy danh sách trong ngực ra: "Trong tư liệu, bọn chúng còn có một đại đệ tử tên là Tư Đồ Kiếm, y có chiến lực Đằng Long Cảnh, các ngươi có ai thấy chưa?"
Một tu sĩ trẻ tuổi trong đám nói: "Đã chạy thoát rồi."
Lâm Chính Nhân cũng gật đầu nói: "Chỉ là một kẻ chiến lực Đằng Long cảnh, chạy rồi thì thôi, không tạo nổi sóng gió gì. Chúng ta đi chỗ khác..."
Y nói đến đây liền đột nhiên ngừng lại, cầm một viên châu màu trắng như sữa, yên tĩnh cảm nhận một lúc, sau đó nói: "Có mệnh lệnh mới."
"Mệnh lệnh gì vậy?" Vẫn là tu sĩ trẻ tuổi kia hỏi.
Lâm Chính Nhân mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: "Xua đuổi toàn bộ dân chúng ở phủ Lĩnh Bắc, để bọn chúng đến Tỏa Long Quan."
Những tu sĩ còn lại vẻ mặt đều ngẩn ra, nhưng không có ai dám lên tiếng phản đối.
"Sớm nên làm vậy." Lâm Chính Nhân thuận miệng đáng giá một câu, trực tiếp xoay người: "Làm việc."
Chúc Duy Ngã không xuất hiện ở chiến trường, đây chính là thời cơ tốt để y kiếm được một lượng công huân lớn, đuổi kịp Chúc Duy Ngã. Nhưng mà y cũng không vui vẻ.
Bởi vì y thông minh như vậy, nên cũng hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này.
Từ đầu đến cuối, y căn bản không hề liếc mắt nhìn Giang Lưu Nguyệt chút nào, cũng không hỏi Giang Lưu Nguyệt có nguyện ý thi hành nhiệm vụ như vậy hay không. Thái độ của y rất rõ ràng...
Không nguyện ý thì cút ngay.
Cho dù đuổi theo Chúc Duy Ngã càng lúc càng khó khăn hơn, nhưng y cũng sẽ không từ bỏ. Chỉ cần có chiến công, y đều nhất định phải đoạt lấy toàn bộ. Bất kể là kẻ nào, bất kể là chuyện gì, đều không thể ảnh hưởng đến y.
Chúc Duy Ngã chưa bao giờ biết Lâm Chính Nhân lại thương nhớ mình như vậy.
Hoặc là nói, hắn ta rất ít để người nào vào mắt, Lâm Chính Nhân cũng không thể trở thành ngoại lệ.
Bầu trời âm u, không thấy một ngôi sao nào.
Lúc này, chiến trường Trang - Ung đang chém giết đến đất trời mờ mịt. Hắn ta lại ngồi ở trên cổng thành cao lớn của thành Dẫn Qua, thương đặt ngang trên gối, trầm mặc không nói.
Thành Dẫn Qua là một trong những thành trì Mạch quốc cắt đất bồi thường cho Trang quốc, bây giờ chính là biên giới giữa hai nước Trang, Mạch.
Đỗ Như Hối điều hắn ta đến đây, nếu như xảy ra chiến tranh thì cũng không sao, vấn đề là Đại ti thủ của Tập Hình Ti ẩn thân ở đây, nếu có phiền toái gì xuất hiện thì cũng sẽ được Đại ti thủ giải quyết.
Hắn ta ở đây sẽ không gặp phải quá nhiều nguy hiểm.
Trong đó thể hiện rất nhiều sự mong đợi mà mọi người dành cho hắn ta.
Nhưng loại cố ý bảo vệ này lại khiến cho hắn ta không thoải mái.
Hắn ta là Chúc Duy Ngã.
Hắn ta bao giờ thì cần được bảo vệ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận