Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 695: Đại chiến


Lời này của Trang Cao Tiện nửa thật nửa giả. Năm đó Ung Minh Đế chết chưa chắc không có điểm đáng ngờ, Thái tử chết thì nhất định có âm mưu. Còn về chuyện ai mưu sát Thái tử, là bọn đệ đệ của Thái tử, hay là thúc thúc Hàn Ân thì rất khó biết được.
Nhưng ít ra có một chuyện có thể xác định được, lúc Ung Minh Đế chết trận thì Trang Thừa Càn còn trấn thủ ở Trang địa, căn bản không thể nhận được di mệnh gì. Hơn nữa Hàn Ân thật sự có thể đứng vững sống sót dưới sóng to gió lớn, dưới thế công của Kinh Quốc, lão đã bảo vệ quốc thổ không bị chiếm lấy.
Không tồn tại chuyện dùng tài phú kếch xù mới mua được Kinh Quốc lui binh. Nếu Kinh Quốc có thể thôn tính Ung Quốc thì dù giao ra bao nhiêu tài phú tài nguyên, họ cũng sẽ không từ bỏ.
Những năm gần đây, đúng là thực lực Ung Quốc suy sụp, nhưng chủ yếu là vì Kinh Quốc chèn ép toàn diện, mà không phải do Hàn Ân vô năng.
Trang Thừa Càn nhân cơ hội Ung Minh Đế mất mạng mà lập tức cắt đất lập quốc, trong lời nói của Trang Cao Tiện, lão lại trở thành trung thần lớn nhất, thậm chí là duy nhất của năm đó.
Vì bảo toàn huyết mạch Ung Minh Đế mà huyết chiến Kỳ Xương sơn mạch, thật sự là quá cảm động.
Một loạt "Bí văn" kinh thiên này được Trang Cao Tiện nói ra, quả thực khiến người nghe khiếp sợ, người thấy giậm chân.
"Người quân chủ, phải thành tâm chính ý, lễ thiên kính dân!"
Hàn Ân vung ống tay áo lên, chín hư ảnh kim long xoay quanh thân thể: "Tiểu nhân Trang thị, chiếm đoạt Ung thổ, vọng tưởng tự xưng quốc, đã bị người người vứt bỏ! Nay được diện kiến thiên tử, còn không biết quỳ rạp xuống xin tha mà còn dám khua môi múa mép?"
Dây dưa trên đề tài này không có lợi gì cho lão cả. Bởi vì dù che giấu thế nào thì lão cũng đoạt ngôi vị hoàng đế từ trong tay chất tử của mình, được quốc bất chính.
Cho nên nói nhăng nói cuội những lời này, đứng trước mặt mắng Trang Cao Tiện khua môi múa mép, không xứng làm quân.
Lão còn đấm nắm tay ra, lay động thiên địa.
Chỉ một thoáng tinh quang đây trời đã ngã xuống, quang vũ chi chít chiếu lên người của Trang Cao Tiện.
Vòm trời chấn động, như ngân hà xa xôi cũng bị khuấy đảo.
"Ba tấc lưỡi của ngươi có thể phá Tỏa Long Quan của ta không? Có thể bảo vệ cái mạng con kiến của ngươi không!"
Hàn Ân bức tới, cứ như toàn bộ thế giới đều đang ở đằng sau lão, đồng loạt nghiền áp tới.
"Đuối lý nên cũng nghèo từ, quyền suy nên lực cũng yếu." Trang Cao Tiện cười thật tiêu sái, nghênh đón quang vũ đầy trời mà đi về phía trước: "Hàn Ân... Ngươi già rồi!"
Thuận An phủ Ung Quốc, nha phủ Trữ Viễn thành.
Lão nhân tóc đen bước ra từ hư không.
"Trang Quốc Đỗ Như Hối, bái phỏng quý địa!"
Nắm đấm quấn ô quang, một quyền đấm thẳng xuống.
Quầng sáng do đại trận hộ thành của Trữ Viễn thành khẩn cấp bắn ra hơi thoáng run lên.
Mà từ hướng Nam, một khí tức mạnh mẽ đang cấp tốc lao tới.
Đỗ Như Hối căn bản không thử nghiệm nhiều, bước chân lão vừa chuyển thì đã xuất hiện ở Nam Hương phủ Ung Quốc. Lần này lại không phải ở nha phủ, mà là ở một huyện thành nhỏ.
Từ trên cao đạp thẳng một chân xuống, sức mạnh thuộc về cường giả đỉnh cấp Thần Lâm không hề giữ lại mà trút xuống, chỉ một kích đã san bằng cả thành huyện nha này. Mà huyện lệnh huyện thành căn bản không kịp phản ứng, chết thảm dưới huyện nha sụp đổ.
Từ phương Nam và phương Đông đều có khí tức cường giả áp sát tới, tốc độ cực kỳ kinh người.
Gương mặt Đỗ Như Hối không cảm xúc, bước chân lại thay đổi, xuất hiện ở Phú Xuân phủ phía Đông Ung Quốc.
Nơi này không có một huyện thành, chỉ là một thôn trấn. Đỗ Như Hối không hề thương xót vung ống tay áo lên, khiến hỏa hải nóng rực bùng cháy. Bản thân lại chuyển bước, trong một mảnh tiếng kêu rên dâng trào, lão rời khỏi biển lửa từ trên không.
Lão hành động không theo quy luật nào, căn bản cũng không có mục tiêu chính xác, bởi vì đó là con đường chết.
Ngay bản thân lão cũng không biết mình sẽ xuất hiện ở nơi nào, chỉ nằm trong phạm vi của Ung Quốc, tùy tiện để thần thông buông xuống một cách ngẫu nhiên. Mà cho dù xuất hiện ở nơi nào, cho dù đối mặt với cái gì, lão cũng không chút do dự ra tay.
Lão một mình qua lại trong lãnh thổ Ung Quốc, lấy ngàn ngàn vạn vạn bá tánh Ung Quốc làm con tin, bức cho Ung Quốc phái ra số lượng lớn cường giả vây giết, để kiềm chế chiến lực đỉnh cấp của Ung Quốc.
Mà từ đầu đến giờ, đã có chừng bốn vị Ung hầu tham dự vây chặn. Lão dời đi càng lúc càng nhanh, cơ hội ra tay càng ngày càng ít, thường xuyên vừa xuất hiện đã lập tức phải rời đi.
Đến giờ lão còn chưa giao thủ với bất cứ Ung hầu nào, thoạt nhìn như dạo bước trong sân vắng, nhưng người trong cuộc mới biết chuyện của mình, một khi Chỉ Xích Thiên Nhai bị hạn chế thì dưới sự vây công của bốn vị cường giả Thần Lâm, rất có thể lão là người đầu tiên ngã xuống.
Đã rất nhiều lần có Ung hầu đuổi theo bóng dáng lão, tình thế chưa bao giờ yên ổn. Thật ra lão đang qua lại trên vách núi cheo leo, nguy hiểm cực hạn.
Nhưng lão cực kỳ bình tĩnh, trên mặt không vui không buồn.
Lão chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.
Mỗi người Trang Quốc, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ để chiến thắng Ung Quốc! Lão hoàn toàn tin vào chuyện này.
Kiềm chế chiến lực của bốn vị Thần Lâm Ung Quốc, lão đã hoàn thành mục đích chiến lược của mình, điều duy nhất phải làm tiếp theo chính là kéo dài trận chiến truy đuổi này càng lâu, kéo dài thời gian bản thân bại vong, giao kết cục cho những người còn lại của Trang Quốc viết lên.
Đỗ Như Hối làm tướng, Hoàng Phủ Đoan Minh cũng làm tướng, đã phối hợp với nhau rất nhiều năm.
Đối với đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh của Trang Quốc, vào giờ khắc này, gã không cần suy xét gì cả. Giết chết đối thủ, hoặc là bị đối thủ giết chết, chỉ thế thôi.
Cho dù một mình gã đối mặt với hai vị Ung hầu.
Cho dù giáp trụ trên người gã đã vỡ vụn nhiều chỗ, máu tươi nhiễm hồng cả chiến bào.
Gã là phái chủ chiến kiên định bất di. Đối mặt với Ung Quốc nhiều lần mở ra xung đột biên giới, gã đã nén giận nhiều năm, chỉ hận quan đao của mình không đủ nhanh, nắm tay không đủ cứng rắn.
Mang theo dũng khí của tam quân, gã sẽ không thiếu dũng khí.
Trận chiến liên quan đến vận mệnh quốc gia trăm năm tiếp theo của Trang Quốc đang diễn ra ngay vào giờ phút này.
Gã quyết không cho phép mình có nửa phần sợ hãi tử vong!
Vinh quang cả đời tướng giả đều nằm trong giờ phút này.
Gã mang theo quan đao, rõ ràng bị thương nặng, rõ ràng sức lực yếu, lại liên tục tấn công về phía trước, cứ như mình đang chiếm thượng phong!
Chủ tướng Cửu Giang Huyền Giáp - Đoạn Ly khoác trọng giáp trên người, hai tay cầm một đôi thiết giản, chính diện nghênh chiến Thừa Đức Hầu Lý Ứng của Ung Quốc.
Lý Ứng là một vị Hầu gia kỳ cựu của Ung Quốc, thậm chí lúc còn trẻ từng tham dự bình định loạn lạc tam vương, cực kỳ có uy vọng trong quân. Lão cũng không mang lòng oán hận như Hoài Dương Hầu Diêu Khải - người mà mấy năm gần đây bị triều đình Ung Quốc nhiều lần cảnh cáo.
Lão không hề giữ lại thực lực trong lúc chiến đấu, đánh cho Đoạn Ly đổ trái ngã phải. Nếu không phải còn có chủ tướng Bạch Vũ Quân là Hạ Bạt Đao hóa thành một đường ánh đao tới cứu thì lão đã sớm chém chết Đoạn Ly ở trong trận.
Hai chủ tướng cường quân đều là cường giả Ngoại Lâu đỉnh cấp, nhưng ở trước mặt Lý Ứng, họ vẫn không đủ để lọt vào mắt.
Thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cho dù đệ nhất Thần Lâm của Ung Quốc là Anh Quốc Công Bắc Cung Ngọc bị kiềm chế ở Lan Hà Thủy Phủ, quốc tướng Tề Mậu Hiền bị Xích Mã Vệ của Kinh Quốc chặn lại ở Tĩnh An phủ.
Nhưng trong cuộc đại chiến với Trang Quốc này, cường giả đỉnh cấp của phe Ung Quốc vẫn chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Ung Quốc có một Công tám Hầu, là chín vị cường giả Thần Lâm, mà toàn bộ Trang Quốc cũng chỉ có hai Thần Lâm là Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh.
Khi Hàn Ân tự mình đứng ra chiến đấu, bày ra toàn bộ căn cơ của Ung Quốc, bày ra thực lực trần trụi mà trương dương thì trận đại chiến trước Tỏa Long Quan này có vẻ không có gì đáng lo.
Giữa Trang Quốc và Ung Quốc, không cần suy nghĩ về chuyện thắng bại, đó chính là điều mà Hàn Ân muốn truyền đạt.
Nhìn chung toàn bộ chiến cuộc, hiện giờ ưu thế duy nhất của Trang Quốc là ở đại quân.
Khác với Trang Quốc đã sớm chuẩn bị, âm thầm tập kết hồi lâu, đại quân phá biên giới trong một ngày.
Bên Ung Quốc đã thái bình lâu ngày, trừ liên tục chịu thiệt trong nhiều lần xung đột với Kinh Quốc ra thì đa số thời gian đều là ức hiếp hàng xóm xung quanh, an hưởng thái bình. Lần này đột nhiên phải ứng chiến, thiên hạ cần vương, họ cũng không thể tập hợp ở trước quan nhanh như vậy.
Hai cường quân của Trang Quốc, Cửu Giang Huyền Giáp và Bạch Vũ Quân, không tạo thành quân trận để tham dự vào trận chém giết chiến lực đỉnh cấp này. Mà tụ lại thành sóng triều ba mươi vạn đại quân, từng đợt tràn về hướng quan thành.
Ý chí của thống soái Trang Quân quá rõ ràng, không tiếc dùng mạng người chồng chất, cũng phải đánh ra một con đường phá tan quan ải trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Hủy danh thành, giết hào kiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận