Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1820: Mây mù (1)

"Ài? Khương Vọng đi rồi à?" Diệp đại Chân Nhân tiêu sái nhẹ nhàng đi đến, trong giọng nói có chút nghi ngờ.
Diệp Thanh Vũ đang ở bên kia chơi đùa gì đó, nhất thời không trả lời. A Sửu hiển hóa hình thể cực đại, dáng vẻ uể oải nằm trên mặt đất. Khương An An đang chìm ngập trong bộ lông dài mềm mại của nó, hai tay nghiêng bảy tám xoay tán loạn, giống như đang bấm ấn quyết, lại nhìn không rõ là ấn quyết gì, đang nằm ngửa ngủ ngáy.
Con chó nhỏ ngu ngốc mà họ Khương mang đến kia, đang chen chúc bên cạnh Khương An An, cũng bắt chước cô bé nằm ngửa, chảy nước miếng làm ướt một dúm lông dài của A Sửu.
Diệp Lăng Tiêu không chút khách khí đạp hai chân A Sửu trên mặt đất: "Sao ngươi lại ở đây?"
A Sửu khinh thường liếc y: "Nếu không phải sợ ầm ĩ làm An An tỉnh giấc, Sửu gia ta đã cắn một ngụm, chân ngươi sẽ không còn."
Diệp Lăng Tiêu cười lạnh: "Nếu không phải An An đang ngủ trên lưng ngươi, bản Chân Nhân đã nhét cho ngươi đầy một miệng giày!"
"Được rồi, là con gọi Sửu thúc tới." Diệp Thanh Vũ ở bên kia nói.
Trong giọng nói nàng có chút bực mình.
Diệp Lăng Tiêu đương nhiên biết nguyên nhân do đâu.
"Khụ."
Y ho nhẹ một tiếng, buông tha A Sửu. Y chắp hai tay sau lưng, tiêu sái dạo bước đến gần, lại làm như không có việc gì hỏi một câu: "Khương Vọng đã đi rồi?"
"Diệp Chân Nhân đã biết thừa còn cố ý hỏi như vậy sao?" Diệp Thanh Vũ giống như không định che giấu sự bất mãn trong lòng: "Hắn tới lần này có thể qua mắt Động Chân ngài sao?"
"Lời này của con, cha không thích nghe." Diệp Lăng Tiêu nghiêm túc nói: "Bản Chân Nhân có vô số đạo đồ, quản lý mọi việc trong tông môn, mỗi ngày không biết bận đến mức nào! Chẳng lẽ còn có tâm tình chú ý đến họ Khương kia?"
Diệp Thanh Vũ bĩu môi: "Ngài tự biết vậy!"
Diệp Lăng Tiêu cười cười: "Khương tiểu tử lần này đi khá vội vàng nha. Nhưng cha tuyệt đối không hề uy hiếp hắn, cha con không phải là loại người ỷ lớn hiếp nhỏ đó!"
Chân mày lá liễu của Diệp Thanh Vũ nhướng lên: "Trước kia, cha từng uy hiếp hắn sao?"
Bị ức hiếp thật sự không vui, A Sửu lập tức hừ một tiếng.
"Cái gì chứ! Đó là chuyện tuyệt đối không hề xảy ra!" Diệp Lăng Tiêu cao giọng nói: "Đúng rồi Sửu huynh! Lần trước ngươi nói chuyện muốn ta tìm Đạp Vân Thú cái, ta giúp ngươi nghe ngóng, phía sau Vạn Yêu Môn có lẽ có đó!"
A Sửu không lên tiếng, nhưng mà lắc lắc thủy cầu trên đuôi, tỏ vẻ ngươi tốt nhất đừng lừa gạt lão tử.
"Lần này Khương Vọng đi rồi, cha rất vui đúng không?" Diệp Thanh Vũ nhìn chằm chằm cha già của mình, hỏi.
Diệp đại Chân Nhân không chút xấu hổ cười.
Đón lấy ánh mắt của nữ nhi bảo bối, y nhanh chóng đổi giọng: "Ta nói, sao chỉ ở đây có mỗi hai ngày? Họ Khương dù không hiểu chuyện thế nào, dù thô lỗ vô lễ không có văn hóa thế nào... Dù sao cũng là huynh ruột của An An, ta còn có thể cản chuyện hắn thân thiết với muội muội hắn sao? Lăng Tiêu Các là một nơi có tình nghĩa!"
Diệp Thanh Vũ vốn muốn phản bác, nhưng rốt cuộc chỉ thở dài một hơi, giọng có chút lo lắng nói: "Không biết nữa, hắn chịu bao nhiêu khó khăn cũng sẽ không nói ra."
"Con xem đi, không có tín nhiệm đó, không xem con là bằng hữu." Diệp Chân Nhân tìm thấy cơ hội liền đâm chọc.
Diệp Thanh Vũ phối hợp nói: "Hắn chỉ nói mình có việc phải làm, để lại chút đồ vật, sau đó lập tức đi rồi. Cha, cha biết hắn ở Sở quốc xảy ra chuyện gì không?"
Diệp Lăng Tiêu cười híp mắt nói: "Không có chuyện gì, có thể do hắn bị kích thích thôi. Sau khi Sơn Hải Cảnh chấm dứt, Đấu Chiêu, Chung Ly Viêm gì đó đã lập tức thành Thần Lâm, mà hắn vẫn còn ở cảnh giới Ngoại Lâu. Có lẽ trong Sơn Hải Cảnh bị đánh quá mức hung tàn... Sau này ta tìm cơ hội nói họ Đấu kia một chút, những kẻ Sở quốc này, đạo đãi khách thật sự không được! Cha nói cho con biết, năm đó lúc cha đi Sở quốc du lịch, được xưng là một hồi phong cảnh, cái gì mà Khuất Đấu Tả Hạng..."
Diệp Thanh Vũ ngắt lời: "Đấu Chiêu và Chung Ly Viêm đều lớn hơn Khương Vọng, đạt Thần Lâm trước cũng rất bình thường. Còn nữa, Khương Vọng sao có thể bởi vì loại chuyện này mà xuống tinh thần được? Bất kể người nào đi trước hắn, hắn chỉ biết anh dũng đuổi theo mà thôi. À, mà hắn xuống tinh thần sao? Hắn khóc? Rơi nước mắt? Nói cho con là hắn không vui sao? Không phải chứ?"
Diệp Lăng Tiêu không vui nói: "Có phải là con nghĩ nhiều quá không?"
Diệp Thanh Vũ đáp: "Nói chuyện cũng bình thường, cười cũng bình thường, nhưng nếu không phải tâm trạng không tốt, hắn không thể không ở lại thêm mấy ngày. Hắn nhớ An An lắm, con còn... Con còn có đạo thuật muốn thảo luận với hắn."
Diệp Chân Nhân hoàn toàn không quan tâm tâm trạng họ Khương kia thế nào, vỗ vỗ ngực: "Thảo luận với cha! Cha mạnh hơn hắn một trăm lần. A Sửu! Đạo thuật gì?"
"Không cần, quên rồi!" Diệp Thanh Vũ nói.
Diệp đại Chân Nhân cảm thấy đau lòng, cũng không muốn tiếp tục nói chủ đề Khương Vọng nữa, quay đầu nhìn Khương An An đang ngủ say: "Con bé có chuyện gì? Sao ban ngày đã ngủ rồi".
Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi: "Con bé nói ca ca của nó rất cực khổ, nó muốn nỗ lực tu luyện, sớm ngày giúp đỡ ca ca. Nỗ lực nỗ lực... Là ngủ mất rồi."
Diệp đại Chân Nhân chậc chậc hai tiếng: "Đúng là rất nỗ lực." Y cảm khái một chút, lại hỏi: "Con gọi cha tới đây... để làm gì?"
Lúc này Diệp Thanh Vũ yểu điệu đứng trước một chiếc bàn vuông bằng mây, trang phục trắng trong thuần khiết, lộ rõ tiên tư. Namgf gõ gõ tay xuống mặt bàn: "Mặc dù cha không thích hắn, còn từng uy hiếp hắn, thậm chí nói không chừng còn từng động thủ với hắn... Nhưng hắn vẫn rất tôn trọng cha."
"Những chuyện đó... không có, bản Chân Nhân đối xử với hắn và Xuẩn Hôi như nhau, đối xử bình đẳng." Diệp Lăng Tiêu vòng hai tay trước ngực: "Cho nên?"
"Hắn cố ý mang từ Sở quốc về một bàn thức ăn ngon, dặn ta nhất định phải mời lão nhân gia ngài cùng ăn." Diệp Thanh Vũ nói.
"Ha ha ha."
Diệp Lăng Tiêu cười: "Mời bản Chân Nhân ăn cơm? Lại còn là thức ăn mang về từ Sở quốc? Ngươi nói hắn tự mình xuống bếp còn có tâm ý hơn. Sở quốc gì đó giỏi lắm sao? Cơm rất thơm sao? Buồn cười! Bản Chân Nhân có gì chưa ăn qua..."
Diệp Thanh Vũ lặng lẽ nhớ kỹ, sau này phải hỏi xem Khương Vọng có am hiểu nấu nướng không, nói không chừng có thể hòa hoãn mối quan hệ giữa hắn và cha già của mình...
Trong tiếng cười nhạo không chút kiêng nể của Diệp Lăng Tiêu, nàng phất tay một cái, hộp đựng thức ăn tinh mỹ cất hồi lâu trong hộp trữ vật đã được bày lên bàn.
"Nhưng mà một phen tâm ý của người trẻ tuổi, ta nể mặt An An, vẫn nếm thử một ngụm xem sao." Diệp Lăng Tiêu trở mặt cực nhanh, thân thể còn nhanh hơn so với lời nói.
Lúc này y đã đoan đoan chính chính ngồi đối diện Diệp Thanh Vũ, thực lực Chân Nhân đương thời nhìn một cái không sót thứ gì, tư thái lễ nghi lại càng không thể bắt bẻ.
Với cảnh giới Chân Nhân đương thời của y, lúc hộp thức ăn này xuất hiện, y đã nhìn thấy huyền cơ trong đó.
Người làm bàn thức ăn này là ai?
Ngu quốc công Khuất Tấn Quỳ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận