Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2034: Gặp nhau lúc khó khăn (1)

Tại quán trà Nhạn Thư ở thành Lâm Truy, một nhóm người đang bàn tán sôi nổi. Trong số đó có một người vô cùng lớn tiếng:
"Thế nào là tử sĩ?"
Quán trà, quán rượu từ xưa đến nay luôn là nơi tụ tập của những kẻ rảnh rỗi bàn chuyện thiên hạ. Từ chuyện quốc gia đại sự đến chuyện nhà chuyện cửa, không gì là không bàn.
Làn gió ngôn tranh ở nước Tề vẫn chưa lưu hành bằng nước Tống. Bên phía nước Tống mới gọi là đặc sắc, ở bất kỳ thành thị nào, bất kỳ thời điểm nào, đều có thể bắt gặp những cuộc luận chiến nảy lửa, đánh võ mồm quên cả trời đất. Người bị mắng đến chết cũng không ít. Đương nhiên đó cũng là một nhánh của con đường tu hành diễn sinh ra.
Hiện tại ở bên trong Lâm Truy, người có thể mắng người mắng ra tiếng tăm chính là Đại nho Nhĩ Phụng Minh. Người này có tài ăn nói, lại văn hay chữ tốt. Bởi vì tính cách ngông cuồng, thường có những lời lẽ gây sốc. Bên trong triều chính, người ghét cũng nhiều mà người ủng hộ cũng không thiếu. Lúc này vây quanh một chiếc bàn trà lớn, y ngồi ở vị trí chủ vị. Giữa một đám văn nhân rõ ràng là người dẫn dắt dư luận, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Diện mạo của y vốn thanh cao tuấn tú, y phục trang sức cũng rất có phong cách. Giọng nói lại trầm bổng du dương, rất có khả năng khơi gợi cảm xúc:
"Ý nghĩa tồn tại của tử sĩ, chính là chết vì chủ nhân!"
"Khẳng khái hy sinh có thể gọi là tráng sĩ. Chết mà không tên tuổi là trung can nghĩa đảm!"
"Ẩn mình trong bóng tối, cả đời chỉ làm một việc, một mạng đổi một người."
"Xuyên suốt cổ kim xưa nay, có tử sĩ nào được lưu danh? Huống chi là đảo ngược chủ tớ, trái với luân thường đạo lý."
"Năm xưa Bác Vọng Hầu là bậc anh hùng cái thế cỡ nào, hậu duệ của ngài, Trọng Huyền Thắng lại dây dưa không rõ với một tử sĩ, bôi nhọ gia môn. Không có tôn ti thứ tự, loạn khác biệt quý tiện, vô cùng mất đại lễ! Bây giờ còn vì sự mất tích của tử sĩ này mà gióng trống khua chiêng tìm kiếm, nghe nói muốn cưới nàng làm vợ. Động dụng lượng lớn nhân lực vật lực, náo loạn cả thành, khiến dư luận huyên náo xôn xao truyền khắp thiên hạ!" Y đột nhiên phất tay áo một cái, giọng như thanh âm kim thiết va chạm:
"Thật là nỗi sỉ nhục của danh môn!" Xoẹt! Vừa dứt lời, một căn phòng riêng trang nhã cách đó không xa, cánh cửa giấy trắng vẽ cảnh núi non sông nước bỗng nhiên mở ra, hiện ra hai người đang ngồi đối diện nhau bên bàn trà. Một người tuy mặc thường phục, nhưng không giấu được sát khí trên người, vừa nhìn đã biết là xuất thân quân nhân. Dù đang ngồi xổm bên trên ghế trúc nhưng vẫn thẳng sống lưng thẳng eo. Lúc này hai tay đặt trên đầu gối, trên mặt toàn là vẻ nhìn xem kịch vui. Người kia thì tùy ý hơn nhiều, một chân gác lên, một chân duỗi thẳng. Khuỷu tay chống trên đầu gối, năm ngón tay thon dài cầm một chén trà, muốn uống mà chưa uống, nhìn sang đây với vẻ như cười mà không phải cười. Mắt như mực nhuộm, áo trắng hơn tuyết. Gã chính là Quán Quân Hầu Đại Tề, Trọng Huyền Tuân. "Ngươi là danh môn nào?" Gã đưa mắt nhìn Nhĩ Phụng Minh, trên mặt dường như có ý cười, nhưng lời nói rõ ràng không khách khí. Nhĩ Phụng Minh có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Y cười lạnh một tiếng:
"Ta còn tưởng là ai nấp góc tường nghe lén, hóa ra là Quan Quân Hầu!" Sau đó mới nói:
"Nhĩ gia tuy không phải vọng tộc công huân gì đó, nhưng cũng là dòng dõi thi thư, lễ nhạc truyền đời, từ thời Võ Đế triều đến nay, đời đời thanh bạch! Quan Quân Hầu nói danh môn, thế nào là danh môn? Danh là tiếng tăm, là sáng suốt, là lễ nghĩa…" Choang! Chén trà bị trực tiếp ném xuống trước mặt, cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của y. Mảnh vỡ chén trà, nước trà bắn tung tóe ra bốn phía, cùng một búp trà kiên cường đứng thẳng. Chính là bức tranh cuộn tròn dưới chân Nhĩ Phụng Minh và đám bằng hữu của y. Nện cho đám người này giật nảy mình. Nhĩ Phụng Minh cũng vô thức ngậm miệng. Trọng Huyền Tuân kiêu ngạo nhìn sang:
"Chuyện của Trọng Huyền gia, từ khi nào đến lượt hạng tôm tép nhãi nhép như ngươi bình phẩm?" Nhĩ Phụng Minh sắc mặt lúc xanh lúc trắng nhìn gã một hồi, cuối cùng nuốt tất cả những lời biện bạch vào bụng, phất tay áo một cái, đang định đi ra ngoài:
"Thật là hạ trùng bất khả ngữ băng!" Nhưng một cỗ uy thế khiếp người đã bỗng nhiên bộc phát. Giọng nói của Trọng Huyền Tuân cũng theo đó vang lên:
"Ta đã cho ngươi đi sao?" Nhĩ Phụng Minh quay người lại:
"Thiên tử còn không dùng lời nói để định tội, ngươi muốn như thế nào?" Trọng Huyền Tuân chỉ hất cằm về phía mảnh vỡ trên đất:
"Đập vỡ chén trà rồi đi thẳng một mạch, đây chính là gia môn lễ nhạc truyền đời ư? Dọn dẹp sạch sẽ cho bản hầu rồi hãy đi." Những bằng hữu bên cạnh Nhĩ Phụng Minh ngày thường ai nấy đều múa bút thành văn, chỉ điểm giang sơn cũng phun nước bọt đầy trời, nhưng lúc này đối mặt với Quan Quân Hầu, không một ai dám đứng ra nói chuyện. "Trọng Huyền Tuân!" Nhĩ Phụng Minh dù sao cũng là văn sĩ nổi tiếng của Đại Tề, sao có thể chịu được nhục nhã như vậy? Y giận tím mặt nói:
"Đừng tưởng rằng mình có thể một tay che trời ở Lâm Truy này, sĩ có chết nhưng không thể chịu nhục!" Keng! Trọng Huyền Tuân cũng không hề nói nhảm một câu, tiện tay rút ra thanh đao trong vỏ của Ngô Độ Thu. Gã cứ chân trần nâng đao, áo trắng nhiễm sát khí, đi về phía Nhĩ Phụng Minh. Mọi người ở xung quanh Nhĩ Phụng Minh đồng loạt lùi lại. Cả quán trà Nhạn Thư lặng im phăng phắc, không ai dám ra mặt, cũng không người nào dám mở miệng khuyên can. Trọng Huyền Tuân hiện tại đừng nói là thế hệ trẻ của nước Tề, cho dù là mấy thế hệ trước, có mấy ai dám so tài cao thấp, phân sinh tử cùng gã cơ chứ? Mà trong những người kia, tuyệt đối không bao gồm Nhĩ Phụng Minh này. Cho nên y quyết định ngồi xổm xuống thật nhanh, lấy khăn tay ra lau sạch nước trà trên mặt đất, gói tất cả mảnh vỡ của chén trà và lá trà lại… Sau đó không nói một lời vội vàng rời đi. Trọng Huyền Tuân đã đi đến cửa, ngược lại cũng không đuổi theo. Gã tùy ý kéo cánh cửa giấy trắng lại, ngăn đi ánh mắt của những người xem kịch. Gã chỉ tùy ý vung tay, thanh quân đao lấy từ chỗ Ngô Độ Thu đã trở về vỏ. Mà từ đầu đến cuối, Ngô Độ Thu xuất thân từ Xuân Tử quân chỉ lặng lẽ ngồi bên bàn trà. Lúc này y mới lấy ra một chén trà khác, rót trà cho Trọng Huyền Tuân. Miệng cười nói:
"Nếu hắn là người có cốt khí, ngươi có thật sự để hắn máu đổ tại chỗ không?" Trọng Huyền Tuân tùy ý ngồi xuống, thuận miệng nói:
"Vừa hay Di Ngô năm nay không thể về Lâm Truy, làm thịt gia hỏa này, ta cũng đi ra ngoài đùa giỡn với hắn một chút." Ngô Độ Thu nghe vậy chỉ cười một tiếng. Đây là Lâm Truy nước Tề, dưới chân thiên tử, là nơi đặt tổng bộ của Tuần Kiểm phủ, hình luật nghiêm minh. Muốn giết một nhân vật có thân phận và ảnh hưởng như Nhĩ Phụng Minh, nhất định phải trả giá rất đắt. Đương nhiên Quan Quân Hầu tuyệt đối có thể trả ra cái giá này. Mà cũng chính vì vậy, Nhĩ Phụng Minh mới không dám lấy đầu mình ra đánh cược với tính tình của Trọng Huyền Tuân. "Gia hỏa Nhĩ Phụng Minh này, thường thường nói những lời gây sốc." Y lắc đầu:
"Cũng không biết là vì muốn cái gì." Trọng Huyền Tuân thản nhiên nói:
"Chắc là muốn bắt chước Hứa Phóng năm xưa, dựa vào việc mắng chửi người khác để thành danh... Nho gia có một pháp môn đặc biệt nhất, chính là dựa vào thanh danh để đề cao tu vi." Ngô Độ Thu cười:
"Vậy hắn thông minh hơn nhiều so với Hứa Phóng, mắng người đều chọn người mà mắng, xin lỗi cũng rất đúng lúc. Tào soái sẽ không so đo với loại người này, Võ An hầu là tân Tề nhân, hành sự luôn có kiêng kỵ, hơn nữa lại chuyên tâm tu hành, cũng sẽ không cố ý tìm hắn. Hôm nay hắn mắng đường đệ của ngươi, theo ta thấy cũng là ném đá dò đường, có lẽ vốn định dựa vào ngươi... không ngờ muốn vỗ mông lại gõ nhầm lên móng ngựa." Trọng Huyền Tuân bưng chén trà lên:
"Loại thông minh này, thật sự có chút khiến cho người ta chán ghét."
"Nói đến chuyện này, sao hôm nay ngươi lại nổi giận như vậy?" Ngô Độ Thu nói:
"Ngươi không giống người sẽ để tâm đến những chuyện này." Trọng Huyền Thắng như phát điên điều động các mối quan hệ, tìm kiếm một tử sĩ như Thập Tứ khắp thiên hạ, đã sớm trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi ở đầu đường cuối ngõ. Còn có nhiều lời khó nghe hơn những gì Nhĩ Phụng Minh vừa nói. Nào là Trọng Huyền Thắng béo ú xấu xí, các tiểu thư khuê các trong triều không ai chịu gả cho hắn, thật sự không tìm được ai xứng đôi vừa lứa, chỉ có thể cưỡng ép thu nhận một thuộc hạ… Nào là Trọng Huyền Thắng giống hệt như phụ thân hắn, kết cục cuối cùng khẳng định cũng không khác là bao… Thậm chí còn có người nói Thập Tứ là gián điệp của nước khác, đã đánh cắp bí thuật Trọng Huyền của phủ Bác Vọng Hầu, cho nên mới bị truy đuổi ráo riết như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận