Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 452: Vào bụng

Khương Vọng vọt tới trước, đồng thời Thanh Cửu Diệp cũng từ hôn mê tỉnh lại.
Y không kịp nghĩ lại mà sợ hãi, chỉ trực tiếp nhún người nhảy bật lên, rút mũi tên kéo cung, muốn bắn tên.
Y bày ra ý thức chiến đấu tuyệt vời.
Nhưng Nặc Xà vương lấy máu rửa thân chỉ vòng qua một thân cây thì đã biến mất trong tầm mắt.
Lấy đôi mắt nhạy bén dễ dàng bắt giữ chim bay cá nhảy của y mà lúc này cũng không nhìn ra được bất cứ sơ hở gì.
Tên đã trên dây, nhưng không biết bắn vào nơi nào.
Mà Khương Vọng thì lao tới gần.
Hắn không chần chừ, ngón trỏ tay trái lại bay Yên Vụ thảo, lần nữa Truy Tư.
Cây cỏ nhỏ dạng sương khói đánh một vòng, lại không chỉ đến vị trí nào.
Với khả năng ẩn nấp của Xà vương Nặc Xà, căn bản không phải cấp bậc như Truy Tư có thể phát hiện.
Nhưng Khương Vọng chém ngang một kiếm, quả quyết sắc bén, trực tiếp trảm lên một "Cành cây".
Hắn phát hiện!
Nặc Xà vương bị đau nên lộ ra dấu vết, thân thể đột nhiên không kịp phòng bị đã bị thương thêm, trong đồng tử dựng thẳng lộ vẻ kinh hãi.
Hiển nhiên nó không thể hiểu, rõ ràng đã trả giá để rửa đi khí tức đạo thuật, vì sao còn bị phát hiện. Chẳng lẽ đạo thuật truy tung kia huyền diệu đến như vậy? Phảng phất như chuyên sinh ra để khắc chế nó!
Nhưng nó cũng không kịp nghĩ mấy vấn đề này.
Nếu như không thể ẩn nấp được nữa, Nặc Xà vương lập tức bổ nhào tới, quyết định liều mạng.
Nó há cái miệng máu ra.
Tê!
Cái lưỡi rắn đánh ra như kiếm.
Đang!
Trường Tương Tư và lưỡi của Nặc Xà vương đánh vào nhau, vang lên âm thanh réo rắt.
Cũng vào lúc này, trên răng rắn trắng bệch lóe lên ánh sáng, một luồng nọc độc bắn cực nhanh ra ngoài, mở ra một tấm lưới nọc độc trên không trung, đổ ập về hướng Khương Vọng.
Tựa như một ánh trăng sáng đang dâng lên, Khương Vọng không kịp né tránh, trực tiếp nổ ra một Kiếm Quang Chỉ Viên tại chỗ, giống như hóa thành thực chất.
Luồng nọc độc kia văng lên trên "Viên" đó, sau đó chảy xuống mép "Viên", không dính lại chút nào.
Nặc Xà vương bắt đầu liều mạng, bầy rắn nó thống ngự cũng hoàn toàn phát cuồng, hoàn toàn không màng tất cả, bất chấp hy sinh mà tấn công đám người.
Tê tê tê, tê tê tê.
Vết thương trên người Thanh Thất Thụ càng ngày càng nhiều, nhưng y chỉ cắn răng chịu đựng, không biết vì sao, trước sau chỉ phòng ngự.
Tô Kỳ thì có phong cách hoàn toàn khác với y, lúc này hành động của gã bắt đầu khó khăn, không còn nhẹ nhàng mờ ảo như lúc ban đầu.
Thuốc giải huyết độc của Vũ Khứ Tật rất có hiệu quả, Thanh Cửu Diệp đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cây cổ thụ mà y và Thanh Bát Chi đang đứng cũng đã bị bầy rắn vây quanh tầng tầng lớp lớp, trước khi càn quét hết bên này thì họ không còn sức lực để hỗ trợ.
Thanh Bát Chi với một tay quất mạnh dây leo, một tay cầm cây lao múa loạn, đâm thủng từng con rắn, lại phối hợp với tài bắn cung xuất quỷ nhập thần của Thanh Cửu Diệp, khó khăn lắm mới củng cố được phòng tuyến.
Chỉ có Vũ Khứ Tật xa xa tránh chiến trường coi như nhẹ nhàng, nhưng nhìn tình thế nguy cấp như thế, gã cũng không nhẹ nhàng thoải mái.
Ở Đông vực có Đông Vương cốc, trừ nó ra thì tất cả tông môn y đạo đều ảm đạm không ánh sáng. Nói khó nghe một chút thì tầm thường như con kiến. Nói hiện thực một chút thì căn bản không ai coi trọng!
Tu sĩ Đông Vương cốc vừa xuất hiện thì đến nơi nào cũng là khách quý, được người ta tôn kính.
Nó không thuộc Tề quốc, nhưng mạnh như Tề quốc cũng phải khách khí với họ.
Nhưng mà y tu xuất thân từ tông phái khác thì sao? Cứ như sinh ra đã thua kém một bậc.
Ở Đông vực, chỉ có y tu xuất thân từ Đông Vương cốc mới xem như y tu bình thường.
Những y tông khác đều được xưng là "Cái khác".
Bình thường tu sĩ y đạo không giỏi về chiến lực. Mà nếu nói về trị bệnh cứu người, thật ra rất khó có đất dụng võ ở giới tu hành.
Tu sĩ siêu phàm có thể kháng được đa số thương thế, bản thân cũng chỉ cần điều dưỡng cho tốt. Như Khương Vọng còn có Thôn Độc Hoa, còn hiểu chút thuật bồi nguyên, càng không cần nói đến thuật Nhục Sinh Hồn Hồn thuật.
Gặp phải thương thế, chứng bệnh khó có thể giải quyết, thường mọi người cũng chỉ nghĩ đến Đông Vương cốc.
Có một vài thế gia thà rằng tự mình bồi dưỡng tu sĩ y đạo, cũng chướng mắt những y tông bình thường đó.
Cũng là tu sĩ siêu phàm, cũng được tôn sùng ở trước mặt phàm nhân.
Nhưng những chứng bệnh mà y sư bình thường đó có thể giải quyết, thật sự cần dùng đến sức mạnh siêu phàm của bọn họ sao?
Nói một câu buồn cười nhưng chua xót, thậm chí Vũ Khứ Tật gã còn từng bị người ta mời đi đỡ đẻ!
Có vài y tông còn có thể ôm lịch sử huy hoàng ngày trước để tự thôi miên mình, nhưng tổ sư của Kim Châm Môn lại chính là đồ đệ bị vứt bỏ của Đông Vương cốc, nào có lịch sử gì để khoác lác?
Vũ Khứ Tật đã là đệ tử ưu tú nhất thế hệ này của Kim Châm Môn, gã cũng xếp hạng chót trong hơn trăm tinh vị Thất Tinh Cốc.
Gã nghĩ sao nói vậy, giấu không được chuyện. Nhưng gã cũng có ý thức trách nhiệm nặng nề.
Mới ra khỏi Vùng đất Thân Ấm thì gã đã bị đánh gãy tay, thú xà đến gần, gã gặp nguy hiểm còn phải chờ Thanh Bát Chi tiến đến cứu giúp ...
Giá trị duy nhất có thể được phát huy, chính là mớ đan dược có thể phá giải huyết độc của Nặc Xà vương đúng lúc mang theo trên người.
Trừ điều này ra, gã y như trói buộc.
Gã nghiên cứu độc của Nặc Xà, chậm chạp phân tích không ra vài loại cấu thành cuối cùng.
Mà thấy thế cuộc đang trở nên kịch liệt, cơ hồ lập tức đến thời điểm cuối cùng.
Vũ Khứ Tật cắn chặt răng, móc ra lượng lớn đan dược bảo mệnh rồi liên tục nuốt vào. Sau đó tĩnh tâm ngưng thần, mang bao tay vào rồi dính một chút nọc độc, điểm lên trên lưỡi ...
Không nói đến áp lực của những người khác tăng mạnh, liều chết phản kích như thế nào.
Đối mặt với Nặc Xà vương cuồng bạo, Khương Vọng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thậm chí đây là kết quả hắn muốn.
Thật ra trước đó hắn có một kế hoạch nho nhỏ, khi Nặc Xà vương dùng máu rửa thân rồi lại tiến vào trạng thái ẩn nấp, thật ra Truy Tư vẫn chưa phát huy tác dụng, khí tức đạo thuật thật sự đã bị loại bỏ.
Khương Vọng có thể phát hiện ra Nặc Xà vương, thuần túy là vì trước khi giao chiến, hắn thông qua Hồng Trang Kính nhớ kỹ chi tiết những cây đại thụ gần đó, ghi khắc địa đồ trong lòng như lúc thăm dò sương mù mông muội.
Lại thông qua thị giác đối chiếu thì có thể dễ dàng phát hiện điểm không giống nhau, tỷ như đột nhiên có thêm một cành cây. Điểm "Không giống nhau" này chính là chỗ Nặc Xà vương ẩn nấp.
Đây mới là nguyên nhân hắn bắt được Nặc Xà vương.
Nhưng một khi Nặc Xà vương chạy ra khỏi phạm vi này thì hắn sẽ bất lực.
Thứ nhất là hắn không nhớ được nhiều vị trí như vậy, thứ hai là Nặc Xà vương chưa chắc sẽ cho hắn cơ hội dùng Hồng Trang Kính.
Trước khi Khương Vọng công kích đã cố ý sử dụng Truy Tư, làm bộ Truy Tư còn đang phát huy tác dụng. Đó là vì khiến Nặc Xà vương cảm thấy, Khương Vọng có đạo thuật đủ khả năng bắt được tung tích của nó bất cứ ở đâu bất cứ lúc nào, nó không có chỗ để ẩn nấp trước đạo thuật này, không có cửa để chạy thoát. Trừ tử chiến ra thì nó không còn lựa chọn nào khác.
Quả nhiên Nặc Xà vương đã trúng kết Nhất kiếm thành viên tung ra, nọc độc chảy xuống rồi nhỏ trên mặt đất, nhanh chóng ăn mòn lõm xuống từng chút từng chút một.
Khương Vọng gom kiếm quang lại thành một bó, cả người phóng qua nọc độc, như muốn đâm thẳng vào cái miệng khổng lồ của Nặc Xà vương.
Hắn liều mạng hung hiểm như thế, tất nhiên có cái để dựa vào.
Nặc Xà vương biết rõ điểm này, nhưng cũng không né tránh. Không chỉ không di động, ngược lại thừa cơ há to cái miệng máu, cái lưỡi rắn như kiếm, vận sức chờ phát động, giống như cũng muốn thử một lần, là Khương Vọng trực tiếp mổ nó ra, hay là nó cắn Khương Vọng thành hai đoạn.
Trong đồng tử dựng thẳng kia tràn đầy ý tàn nhẫn, khiến người ta giật mình.
Mà ngay lúc đó, thân thể khổng lồ của nó nhanh chóng co lại siết chặt vào bên trong, giống như một bức tường thành co rút lại một vòng, đè ép tất cả, càng muốn ép bẹp Khương Vọng ở bên trong.
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không trực tiếp đâm vào bụng rắn, cho dù cơ hội này nhìn có vẻ rất lớn. Thái độ của hắn rất đoan chính, hoàn toàn xem Nặc Xà vương như đối thủ đáng được coi trọng.
Lúc giao chiến, điều tối kỵ là bị đối thủ nắm mũi dẫn đi, đối thủ càng muốn cái gì thì càng không thể để đối thủ được như ý.
Thân hình hắn bắn nhanh ra đột nhiên im bặt ở giữa không trung, trường kiếm của Khương Vọng đâm tới thật chính xác, trực tiếp điểm lên chỗ phân nhánh của lưỡi rắn.
Lưỡi của Nặc Xà vương được luyện vô cùng cứng rắn, nếu không nó sẽ không trực tiếp lấy lưỡi làm vũ khí tấn công.
Mũi kiếm vẫn chưa thể cắt đứt được nó.
Nhưng Khương Vọng đã sớm chuẩn bị, trực tiếp coi đây là điểm tựa, mũi kiếm chống lên nó rồi bắn ngược, thân thể hắn nhảy lên, nghiêng người xoay chuyển.
Dùng kiếm như đao, xoay người chém!
Ở Thái Hư Huyễn Cảnh, ở hiện thế, Khương Vọng từng thấy không ít cao thủ đao thuật, tuy hắn không dùng đao, nhưng ngẫu nhiên dùng mấy thức thì cũng trơn tru dễ dàng.
Biến hóa lần này quả thực là linh hoạt nhanh nhạy, cực kỳ huyền diệu.
Đang đang đang đang đang đang!
Mũi kiếm liên tục trảm lên lưỡi rắn, mỗi phát đều cắt lên cùng một chỗ.
Nặc Xà vương lấy lưỡi làm vũ khí, tất nhiên là không sợ giao kích. Nhưng bị Trường Tương Tư cắt như vậy, nhất thời cũng cảm thấy đau đớn, mấy lần muốn vỡ ra! Nó bỗng thu lưỡi rắn lại, thân thể lại co rút nhanh hơn.
Sóng khí lan tỏa trên trời cao.
Đồng tử dựng thẳng nguy hiểm dán mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Khương Vọng lập tức quay người chém, ép lưỡi rắn phải thu lại, hắn cũng không tham lam, nhân cơ hội lật người lại, nhảy ra khỏi chỗ gần thân rắn.
Lúc này Khương Vọng nghiêng người nhảy ngược lại lên không trung, một tay kéo kiếm ra, một tay rũ ở bên dưới.
Chính là cơ hội này!
Cả cái đầu rắn của Nặc Xà vương đột nhiên động.
Nhanh như điện chớp, nó há miệng cắn tới Khương Vọng.
Lần này quá nhanh!
Nặc Xà vốn am hiểu ẩn nấp tập sát, giết địch trong một kích mới là điểm mạnh nhất của Nặc Xà.
Nặc Xà vương lại càng đặc biệt mạnh hơn.
Lần này nhanh đến mức làm người ta khó có thể kịp phản ứng.
Khương Vọng dịch chuyển mấy trượng ngang trời, thân thể thoát khỏi miệng rắn, bàn tay trái trống rỗng đang rũ dưới người lại còn nằm trong phạm vi bao phủ của cú đớp đó...
Nó cắn mạnh một cái!
Nhưng nó không nghĩ tới chính là, đây là cơ hội mà Khương Vọng cố ý để lại cho nó.
Vào thời khắc cuối cùng lúc miệng rắn sắp hoàn toàn khép lại, nanh rắn gần như đã chạm đến tay của Khương Vọng.
Tiếng động vang lên.
Thùng thùng!
Đang đang!
Tranh tranh!
Những tiếng động vô cùng ồn ào sôi sục, vô cùng kịch liệt, vô cùng kỳ lạ đang vang lên trong bụng rắn.
Những âm thanh này đang giao hưởng trong cơ thể Nặc Xà vương, quấn quanh giao hòa một cách kỳ diệu, có cảm giác nhộn nhạo khiến người ta hoảng hốt.
Khi những tiếng động này vang lên, thân thể khổng lồ của Nặc Xà vương chấn động không ngừng, sau đó ngã mạnh xuống mặt đất.
Trong bụng rắn luôn có hồi âm.
Ngay thời khắc nó rơi xuống đất, những con Nặc Xà bình thường đôi mắt đỏ lòm kia sôi nổi rút đi, đồng tử dựng thẳng hồi phục vẻ lạnh như băng.
Sột sột soạt soạt.
Chúng đồng loạt từ bỏ đối thủ, chạy ra bốn phương tâm hướng.
Trong khoảnh khắc bầy Nặc Xà khổng lồ đã tan thành mây khói, chỉ còn lại xác rắn đầy đất.
Thanh Thất Thụ với vết thương chồng chất giơ thuẫn lên, bỗng áp lực giảm mạnh, khiến phản ứng không kịp.
Tô Kỳ dừng lại, đôi tay buông xuống, trên chủy thủ không dính một giọt máu rắn. Vẻ mặt y vẫn còn đờ đẫn, nhưng bắt đầu thở hổn hển.
Lúc Bát Âm Diễm Tước lập công, Thanh Cửu Diệp và Thanh Bát Chi mới vừa dọn dẹp ra một mảnh không gian, chuẩn bị chi viện. Một người vừa cài tên lên dây, một người còn đang tìm kiếm cơ hội.
Nhưng mọi chuyện đã kết thúc.
Vũ Khứ Tật đứng ngoài vòng vây xa xa, bởi vì trước đó đã có thành quả nhất định, vẫn chưa bị trực tiếp độc chết, nhưng cả người gã bị độc làm cho choáng váng ngơ ngẩn.
Gã bỗng nghe thấy tiếng thùng thùng đang đang.
Gã lắc lư, ngây thơ mờ mịt hỏi: "Nhà ai đang làm việc gì à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận