Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2450: Quát tháo hoàn vũ, sao lại không có khe hiểm (2)

"Tuyệt đối không thể."
Khương Vô Hoa bình tĩnh nói:
"Từ xưa đến nay, người thành tựu Động Chân nhanh nhất chính là Thái Ngu chân nhân Lý Nhất, tuổi khi chân chính thành tựu Động Chân cũng đã là hai mươi sáu tuổi. Khương Vọng năm nay mới hai mươi hai. Mặc dù nói ghi chép lịch sử chính là để phá vỡ, nhưng bọn họ ở cùng một thời đại, ta hiện tại không nhìn thấy lý do gì khiến Khương Vọng tu hành mạnh hơn Lý Nhất."
"Vậy thì thần thiếp không hiểu rồi."
Tống Ninh Nhi nhất thời quên tiếp tục tưới nước:
"Nếu như nói nhất định phải đi, tại sao Võ An hầu không đợi đến khi thành tựu Động Chân rồi hãy rời khỏi Tề quốc? Với thiên tư mà hắn biểu hiện ra, tuy hơi trái với bản tâm, nhưng ở đây Động Chân cũng không khó. Bây giờ liền rời khỏi Đại Tề, con đường phía trước khó lường, gió mưa bấp bênh, hung hiểm biết bao?"
Khương Vô Hoa dừng động tác cắt hoa trong tay, ngây người nhìn về phía trước một hồi, chỉ nói:
"Đây chính là lòng thành mà hắn dành cho Thiên tử."
Tống Ninh Nhi thanh tú động lòng người nhìn gã, nói:
"Đây cũng là thần tử mà điện hạ muốn sao?"
"Thiên hạ là thiên hạ của Thiên tử, cô cũng là thần tử của Thiên tử."
Biểu tình của Khương Vô Hoa hơi có chút nghiêm túc:
"Cô không muốn, cũng không cần bất cứ kẻ nào làm thần tử của Trường Nhạc cung."
Tống Ninh Nhi suy nghĩ một chút, lại nói:
"Nếu lần này Võ An hầu sống sót rời đi, điện hạ sẽ đối phó với hắn ra sao?"
Khương Vô Hoa bật cười:
"Tại sao cô phải đối phó với hắn?"
"Hắn từng gây trở ngại trên con đường của điện hạ, còn..."
Thái tử phi ngoan ngoãn nhìn thoáng qua đình ấm:
"Làm trái ý mẫu hậu chúng ta."
"Gây trở ngại trên con đường của cô thì có làm sao? Cô đi con đường này, bao quát hoàn vũ, sao lại không có núi cao hiểm trở? Cô đi vòng qua một chút, rồi tiếp tục tiến về phía trước là được. Hơn nữa..."
Khương Vô Hoa quay đầu nhìn nàng, ngữ khí ôn hòa:
"Hắn chưa bao giờ làm trái ý mẫu hậu. Ninh Nhi về nhà thân mẫu chớ có nói lung tung."
Tống Ninh Nhi thè lưỡi:
"Ai da, thần thiếp đầu óc ngu ngốc, gần đây sẽ không về nhà thân mẫu là được."
Xưa kia đánh nhau trước vạn quân, hôm nay trước mặt vua trả lại ngươi Nhật Luân.
Hỏi ngươi lấy gì báo đáp?
Liền cứ đập thẳng vào đầu là được!
Cũng giống như Nhật Luân nện vào đầu người ta, thường đập vào không chỉ là đầu.
Khương Vọng lấy Triêu Thiên Khuyết làm binh khí, muốn đánh sập chính là chưởng khống của Trọng Huyền Tuân đối với thế giới thần hồn của chính mình.
Thiên Khuyết dịch chuyển chính là Thần cung đổi chủ.
Cánh cổng đá cổ xưa chí tôn chí quý kia dường như đã trở thành cụ tượng của thiên khung, không thể tránh né, không thể ngăn cản. Mà đao của Trọng Huyền Tuân vẫn bị Khương Vọng dùng Lục Dục Phật chưởng nắm chặt.
Vào thời khắc mấu chốt này, Trọng Huyền Tuân trực tiếp buông tay bỏ đao. Để mặc thanh đao từ linh thức hóa thành kia tan thành khói xanh trong lòng bàn tay Khương Vọng, mà bản thân đột nhiên dịch chuyển, lấy một góc độ xảo trá đến cực điểm thoát khỏi ánh mắt chăm chú của Lục Dục Bồ Tát, đứng song song với cánh cổng đá cổ xưa trên không trung kia.
Mà có đôi mắt lạnh như sao, Trảm Vọng Kiến Ngã nhìn thấy một khe hở Khương Vọng còn chưa kịp che giấu khi bước ra khỏi cửa.
Y đưa tay đẩy, nhanh chân nhảy tới!
Cho dù Thiên Khuyết trấn Thần cung, cho dù đối phương chém vào Tứ hải của ta.
Ta tự tay đẩy Thiên môn, từ đăng đường đến nhập thất!
Một bước này thật sự là kinh diễm!
Như thế nào là Thiên Sắc Vũ Linh?
Thế giới này, cảnh giới này, luận võ là duy nhất, đây cũng là thiên mệnh!
Là sát pháp về linh thức có khả năng phát huy ưu thế sân nhà nhất.
Thế mà Trọng Huyền Tuân lại trong thời khắc quyết đấu sinh tử này, hoàn toàn vứt bỏ đi sân nhà của mình, xông vào bên trong thế giới thần hồn của Khương Vọng.
Ngươi phá Ẩn Thần điện của ta, ta cũng phá Ẩn Thần điện của ngươi.
Xem ai mới là kẻ không thể chống đỡ nổi!
Ẩn Thần điện cao lớn của Trọng Huyền Tuân vẫn đang tỏa sáng rực rỡ trong Tinh hải.
Nhưng bên ngoài Ẩn Thần điện lại hoàn toàn trống rỗng, không còn một chút ngăn trở nào. Cánh cửa mở toang, chỉ chờ đợi Khương Vọng tay cầm Triêu Thiên Khuyết đến phá hủy.
Nhưng hắn có thể thực sự đánh cược với Trọng Huyền Tuân theo cách này sao?
Hắn có thể phá tan Ẩn Thần điện của Trọng Huyền Tuân trước khi đối phương xuất thủ hay ư?
Trong Ẩn Thần điện của y còn ẩn giấu điều gì?
Đối mặt với địch nhân như Trọng Huyền Tuân, nếu không nắm chắc phần thắng thì đồng nghĩa với thất bại.
Không thể đánh cược trong loại tình huống này.
Bên trong Nguyên Thần Hải của Khương Vọng, Triền Tinh Chi Long sừng sững ngẩng cao đầu, du ngoạn Tinh hải, giương nanh múa vuốt. Trong mắt rồng có hai luồng kim quang như trụ, trực tiếp va chạm với Thiên Sắc Vũ Linh Tướng xông vào đây, cản trở thế công lăng lệ sắp được Trọng Huyền Tuân thi triển ra.
Sát thuật thần hồn Động Kim Thác!
Cũng chính nhờ sự ngăn trở này, Khương Vọng đã lùi bước xoay người, dựng đứng Triêu Thiên Khuyết đang giơ cao trong tay, biến thành một tấm bia, dựng thành một toà cổng chào. Tự trấn áp lấy bản thân mình!
Ầm!
Thiên Sắc Vũ Linh Tướng của Trọng Huyền Tuân bị cưỡng ép đẩy ra khỏi thế giới thần hồn, bị chặn trước Triêu Thiên Khuyết, một lần nữa đối đầu với Lục Dục Bồ Tát đang đứng dưới cổng.
Khương Vọng thực sự đã dốc hết toàn lực, muốn kết thúc trận chiến một cách nhanh nhất có thể. Nhưng Trọng Huyền Tuân sao có thể để hắn được như ý?
Giao tranh trên phương diện thần hồn tuy biến hóa khôn lường, thường thường trong một ý niệm có thể giao thủ hàng ngàn hiệp. Nhưng hai người bọn họ ngươi công ta thủ, lại chậm chạp không thể phân ra thắng bại.
Mà ở bên ngoài cơ thể, giao tranh bên trên phương diện đồng thuật sau khi Khương Vọng thiêu đốt Tam Muội Thần Hỏa cũng bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Trong bàn cờ phức tạp tựa như biển sao kia, tuy quân cờ đen gần như vô hạn, không ngừng tăng lên. Nhưng chỉ có vẻn vẹn hai quân cờ màu vàng ròng nọ cũng đang liên tục bành trướng dưới nguyên thần không ngừng liên tục bổ sung, thể tích mở rộng gấp trăm lần, gấp ngàn lần, trong nháy mắt đã tựa như núi cao sừng sững.
Quân cờ đen nhìn bề ngoài có vẻ hỗn loạn nhưng thực tế rất có quy luật, kết thành trận thế, liên tục tấn công.
Quân cờ màu vàng ròng đứng vững bất động như núi, trường tồn bất diệt.
Ngay thời khắc thế giới thần hồn và đồng thuật đều rơi vào bế tắc, Trọng Huyền Tuân chưởng khống Thái Dương Thần Cung du ngoạn lôi hải, rốt cuộc cũng đối mặt với kiếm của Khương Vọng!
Đã bao lâu rồi y không được thấy phong mang của Trường Tương Tư?
Kể từ sau khi cuộc chiến Hạ quốc kết thúc, song phương đều là vương không thấy vương bên trên chiến trường, không còn thời khắc cùng nhau ra tay nữa, càng đừng nói là đối đầu trực diện.
Lần so tài ngẫu hứng ở Trung Sơn quốc kia chỉ có thể coi là một cuộc vui đùa, không thể hiện rõ thực lực của song phương.
Lúc này Khương Vọng tung hoành bên trong sấm sét, Sương Phi khoác trên vai phấp phới, một kiếm hoành ngang mày.
Trong lúc ánh mắt song phương đều đang chém giết kịch liệt, lấy kiếm thay mắt, thế như chẻ tre.
Trên cột sáng lôi điện đang không ngừng tàn phá khắp nơi có bốn ngôi sao lần lượt sáng lên, Tinh lộ uốn lượn kết thành Bắc Đẩu, sau đó chính là một kiếm chém xuống!
Đạo đồ sát kiếm, cán chùm sao Bắc Đẩu chỉ bắc, thiên hạ đều đông!
Đây là một kiếm mà hắn đã muốn tung ra trên đài điểm binh lúc bắt đầu cuộc chiến phạt Hạ quốc năm đó, nhưng cuối cùng lại không có cơ hội.
Lần đầu tiên đã chuẩn bị gầm thét vì Trọng Huyền Tuân, hôm nay lại không hợp mà gặp!
Bất Chu Phong quán triệt lấy sát ý thiên ý, khẽ xoay tròn trên lưỡi kiếm sáng như tuyết.
Trong Thái Dương Thần cung, Trọng Huyền Tuân nhìn thấy tuyết rơi đầy trời, kiếm quang át đi ánh sáng mặt trời, hào quang sấm sét, cùng tất cả nguồn sáng khác.
Y cảm thấy một loại hưng phấn đã lâu không gặp, đó là liệt ý mà say sưa ngàn năm cũng không thể mang lại, khiến y không kìm được cất bước ra khỏi Thái Dương Thần cung, dùng phương thức đối mặt trực tiếp với nguy hiểm, thật sự cảm nhận một kiếm trước kia đã từng thắp sáng hành lang Dân Tây này.
Đây mới là chém giết!
Không gì sánh kịp, sảng khoái tràn trề.
Chiến trường ở trong thế giới thần hồn, ở trong mắt của bọn họ, cũng ở trong Đắc Lộc cung này.
Y nghênh đón Khương Vọng đi tới, thể phách khủng bố đã được thiên chùy bách luyện dưới trùng kích của cái lạnh sát ý thiên ý, lại có cảm giác đau đớn như kim châm. Dưới ống tay áo rộng thùng thình, trong lòng bàn tay có Tinh Luân, Nhật Luân, Nguyệt Luân, nối liền thành đao.
Trong tầm mắt của Hàn Lệnh, gã nhìn thấy rất rõ ràng.
Con mắt của Trọng Huyền Tuân là một mảnh vàng ròng, con mắt của Khương Vọng lại là một mảnh đen kịt, ánh mắt của hai bên bị xâm chiếm lẫn nhau, hai vị quốc hầu giờ đây đều như người mù. Thần hồn của bọn họ gần như không có một chút dao động nào, hiển nhiên đã điều động ra toàn bộ lực lượng thần hồn, chém giết ở bên trên chiến trường phương diện này.
Mà bên trong rừng rậm sấm chớp ngang dọc, vị quốc hầu áo trắng hơn tuyết tự mình đi lên chỗ cao, nghênh đón kiếm tiên áo xanh từ chín tầng trời rơi xuống.
Một đao đoạt hết phong hoa nhân gian này và một kiếm từ trên chín tầng trời kia.
Đã từng chưa gặp gỡ.
Vào thời khắc gặp gỡ lẫn nhau này lại yên tĩnh đến vậy.
Ầm!
Cường giả như Hàn Lệnh cũng cảm thấy đinh tai nhức óc. Bên trong tầm mắt vào khoảnh khắc nào đó chỉ còn lại ánh sáng trắng hừng hực chói mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận