Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1561: Cho ngươi sự tín nhiệm cuối cùng của ta (2)

Mà nàng bỗng nhiên chắp tay, hướng về phía Khương Vọng cúi sâu người thi lễ: “Khương đại nhân, nếu ta không thể lưu lại chứng cứ để chứng minh thân phận của hung thủ, thì cũng là kết quả mà ta tự tìm lấy, ta không hề oán trách chút nào. Nhưng nếu ta may mắn làm được điều đó... chuyện kế tiếp đành làm phiền ngài vậy!”
Một tay Khương Vọng cầm cuốn sách mỏng kia, một tay đỡ lấy nàng, không để nàng thi lễ, cười khổ nói: “Nếu như ngươi chết vô ích thì ta cũng không tổn thất gì. Còn nếu như ngươi thành công, thì ta lại là người cầm chứng cứ đi lãnh công ... Đây là phiền toái sao?”
Lâm Hữu Tà đứng lên, cặp mắt phá lệ sáng ngời, nhìn chăm chú Khương Vọng: “Trong thiên hạ này, người có thể tin được mấy người? Người ta có thể tin lại có mấy người?”
Nói xong câu này, nàng xoay người, kiên quyết nói: “Xin trở về đi!”
Nàng không chờ được mười bảy năm nữa, cũng không chờ được trăm năm nữa.
Nàng chỉ muốn thử một lần cuối cùng, thành thì thành, nếu không ... cũng chẳng sao.
Tứ đại thế gia Thanh Bài, hôm nay tuyệt tự, cũng không có gì đáng tiếc.
Lâm Hữu Tà đưa tay rư cầm chày giã thuốc, suy nghĩ nên phối hợp một bộ thuốc nào, nhưng đột nhiên trong Thông Thiên Hải xuất hiện một trận sôi trào, nước biển tụ thành hình dáng một con rồng, trong khoảnh khắc tước đoạt sự điều khiển Thông Thiên Hải từ trong tay nàng. Bên tai lướt qua tiếng gió êm ái, mỗi một khớp xương không thể động đậy.
Cả người từ xương sống tới tứ chi, từ đạo nguyên tới thần hồn, đều bị khống chế!
Sau đó nàng cảm giác được một ngón tay điểm vào vị trí sau gáy của nàng.
Nàng trợn to hai mắt, trong mắt là vẻ không dám tin.
Vì... Vì sao?
Nhưng thân thể nàng đã chậm rãi mềm nhũn ngã xuống, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ...
Khương Vọng thu ngón tay về, đỡ Lâm Hữu Tà đã mềm nhũn ngã trên đất dậy, sau đó nhẹ nhàng đặt trên giường nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng buông màn giường xuống, xoay người đi ra ngoài.
Cả hai vị danh bộ được xưng là song kiêu đều đã vĩnh viễn ngủ say, bọn họ chết đi chính là vì muốn để cho hài tử của mình một giấc ngủ thật yên ổn.
Đẩy cửa phòng đi ra ngoài, ánh sáng từ bên ngoài lập tức tràn vào trong phòng.
Khương Vọng tiếp tục bước đi, ra khỏi căn nhà cũ mà Lâm Huống lưu lại này.
Thật giống như mười mấy năm trước, cảm nhận được sự vinh dự được đặt tên là “thiên hạ danh bộ” đã bao phủ toàn bộ nơi này.
Hắn không đóng cửa phòng ngủ lại, bởi vì trong gian phòng này... nên có ánh sáng.
Két !
Cửa trạch viện bị kéo ra.
Cạch !
Sau đó nhanh chóng đóng lại.
Trong âm thanh cửa viện bị đóng lại, Khương Vọng nhích bước chân, đã nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Thanh vân dưới chân nhanh chóng vỡ nát, mà người đã mau chóng tiến vào một gian tửu lâu đối diện cửa trạch viện, tiến thẳng vào một gian phòng đã được bao trước, một tay đè một tên theo dõi Lâm gia từ gian tửu lâu này xuống mặt đất, sau đó căn bản cũng không đợi gã kịp mở miệng giải thích, đã trở tay đánh một cái, nhanh chóng rút đạo nguyên ra khỏi người gã, ném gã xuống dưới tửu lâu, rơi xuống trước cửa nhà Lâm gia!
Trong quá trình tên kia rơi xuống đất, thanh vân dưới chân Khương Vọng lại hiện ra, hắn nhanh chóng phi thân đến trước mặt một người gã trung niên bán kẹo hồ lô.
“Vị đại nhân này...”
Trung niên này vừa mới mở miệng thì một bàn tay bóp chặt lấy cổ gã, cũng đủ để nhét tất cả lời gã định nói trở lại.
Khương Vọng tiện tay hất một cái, giống như ném một con chó chết, lại ném người này tới trước cửa Lâm gia.
Mũi chân hắn điểm thêm một lần nữa, người đã tiếp tục bay đi ...
Chỉ thấy áo xanh tung bay, đám người sợ hãi kêu lên.
Đến mức mà không ai kịp chạy trốn, không ai có thể đánh lại cho dù chỉ một chiêu.
Những bóng người bị chế trụ không ngừng rơi xuống.
Chưa tới tám hơi thở, Khương Vọng đã tự tay loại bỏ bảy tên giám sát ngầm Lâm gia, ném cả bọn tới trước cửa viện Lâm gia!
Hắn cũng không hỏi những người này từ đâu tới, hay nghe lệnh của ai, chỉ trở tay lấy ra một sợi xiềng xích, trói chung tất cả những người kia lại một chỗ, bó thành một con rắn dài, sau đó cứ như thế dắt cả đoàn người, quay đầu rời đi.
Đến mức tất cả người đi đường phải tránh khỏi con đường của hắn, khắp nơi đều là ánh mắt nghi hoặc và kinh sợ.
Trong số những người giám thị Lâm gia này, tất nhiên sẽ có người của hoàng hậu, người của Điền gia, hơn nữa những người này tuyệt đối cũng sẽ không bại lộ thân phận, cho dù bị bắt thế này, cũng tuyệt đối không thể liên lạc với hoàng hậu hoặc là Điền gia.
Đồng thời còn có một vài người, là tới vì giám sát vụ án, vài người khác thì lại muốn lấy được chân tướng trước ...
Bắt hết bọn họ căn bản không có ý nghĩa gì.
Thậm chí cho dù bây giờ đứng lại vặn hỏi mấy người, bọn họ chắc chắn sẽ có đủ chứng cứ, bằng chứng chứng minh mình vô tội, cho dù có là bổ đầu cao minh hơn đi chăng nữa, cũng không thể nào thẩm vấn ra vấn đề của bọn họ.
Cho nên dù có mấy người cònDùng dằng, định mở miệng giải thích, nói chuyện với hắn, nhưng Khương Vọng căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, trực tiếp trói gô lại mang đi.
Đi qua con đường dài rộng lớn, đi qua những người đi đường đang vô cùng hoảng sợ.
Trong vô số ánh mắt phức tạp đang dõi theo, hắn cứ dắt theo đoàn người, hướng thẳng về phía Bắc Nha Môn.
"Khương đại nhân...”
“Khương bổ đầu!”
Những thanh bài bổ khoái nhìn thấy Khương Vọng rối rít cúi đầu hành lễ.
Khương Vọng tùy tiện tìm một người quen mắt, đưa đầu dây xích xích toàn bộ đám tù nhân cho vị bổ khoái kia, nói: “Trong khi mệnh quan triều đình phá án, những tên này lại giám thị xung quanh, không biết có ý đồ gì, hay đang cất giấu âm mưu gì. Nhốt tất cả bọn chúng vào trong ngục, thẩm vấn kỹ càng!”
Đường đường là tứ phẩm thanh bài bổ đầu, tự mình xuất thủ bắt mấy tên có hiềm nghi về Bắc Nha môn thẩm vấn tất nhiên không có vấn đề gì cả.
Vị bổ khoái trẻ tuổi kia cảm thấy vinh dự không tên, nói: “Ti chức nhất định sẽ nhốt hết những tên này vào ngục, tuyệt sẽ không để mất tên nào!’.
Gã lấy một loại khí thế trang nghiêm thấy chết không sờn, nắm chặt đầu dây xích từ tay của Khương đại nhân, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng xoay người rời đi.
Cũng không biết trên con đường nhỏ trong Bắc Nha môn này còn có nguy hiểm gì.
Hạ lệnh nhốt những tên này vào trong ngục, nhưng bản thân Khương Vọng cũng không theo vào, mà xoay người rời đi.
Đi qua Minh Đức phường, đi lên đại lộ Huyền Vũ, một đường đi về phía trước...
Phương hướng lại là hoàng cung Đại Tề!
Khương Vọng dĩ nhiên không phải là người của hoàng hậu hoặc Điền gia, đánh ngất xỉu Lâm Hữu Tà, càng không phải là muốn bán đứng nàng.
Chẳng qua tỷ lệ thành công của kế hoạch Lâm Hữu Tà thực sự quá thấp, thêm nữa còn tính lấy cái chết để tìm ra chứng cứ, hắn không thể nào đồng ý việc này được.
Nhưng ý chí của Lâm Hữu Tà thực sự quá kiên quyết, ý muốn chết đã sớm tồn tại. Dù hắn từ chối thì cũng không thể ngăn cản kế hoạch này.
Lâm Hữu Tà mời hắn hỗ trợ, không phải vì không phải hắn thì không được, mà chỉ vì ở Lâm Truy thành, người nàng tín nhiệm nhất chính là hắn.
Ở trong tòa thành thị này, người hôm nay muốn khám phá ra chân tướng, lấy nó để lập công chắc chắn không ít, chớ nói chi đến việc có thể học được toàn bộ tuyệt kỹ tâm đắc của hai danh bộ như Lâm Huống và Ô liệt về nghiên cứu đầu mối trên thi thể.
Nàng đại khái có thể ung dung lựa chọn đối tượng hợp tác phù hợp trong số những nhân sĩ thanh bài có thực quyền bây giờ.
Dĩ nhiên những người này sau khi đã phát hiện ra chân tướng, có công bố ra ngoài hay dùng nó để đổi lấy nhiều chỗ tốt hơn thì quả thực khó nói. Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Hữu Tà mời Khương Vọng hợp tác, bởi vì đối với nàng bây giờ, chỉ có Khương Vọng là có thể tin được.
Nhưng nếu Khương Vọng cự tuyệt, Lâm Hữu Tà cũng chỉ có thể đánh cược một lần. Nếu không thì bàn đến việc dùng lợi ích hấp dẫn.
Lâm Hữu Tà nếu như đi tìm Dương Kính phối hợp, thì chắc hẳn cũng sẽ không bị cự tuyệt. Tối thiểu trong chuyện này, Dương Kính là một đối tượng hợp tác có thể tin tưởng được.
Dưới tình huống đã xác định không có lựa chọn nào khác, Khương Vọng đành động thủ đánh ngất Lâm Hữu tà, sau đó tự mình đi... Yết kiến thiên tử.
Hắn đi ra từ Lâm gia, bắt toàn bộ những tên giám thị Lâm gia mà không thèm quan tâm đến lai lịch của bất cứ tên nào, ném tất cả vào nhà tù Bắc Nha môn.
Chuyện này chắc hẳn đã truyền khắp Lâm Truy thành, ai ai cũng đều biết hết rồi.
Vào giờ phút này, hắn đi thẳng về phía hoàng cung.
Tất cả mọi người không thể không cân nhắc một vấn đề là Khương Vọng có phải đã tra rõ chân tướng rồi không? Đối với vụ án ám sát năm đó, rốt cuộc hắn đã biết bao nhiêu? Hắn đang nắm giữ bao nhiêu chứng cứ? Cùng với sau ngày hôm nay ...
Bao nhiêu đầu người sẽ rơi xuống đây!
Kế hoạch của Lâm Hữu Tà, chính là dùng chính bản thân nàng làm mồi nhử, ép bên hoàng hậu hay Điền gia kia phái người tới sát hại nàng, sau đó nàng sẽ nghĩ cách lưu lại chứng cứ ở trong thi thể của mình, dưới tình huống tất cả chứng cứ đã bị xóa sạch, dùng tính mạng của chính mình, sáng tạo ra chứng cớ mới.
Khương Vọng thì lại sử dụng cái mồi nhử này, áp dụng lên chính bản thân mình.
Trong mắt rất nhiều người, có vẻ như hắn và Lâm Hữu Tà đã hoàn thành bước cuối cùng của vụ án. Cho nên hắn mới không ẩn nhẫn nữa, mới dám đường hoàng đi ra khỏi Lâm gia, trực tiếp bắt bớ nhiều người như vậy, trực tiếp muốn yết kiến thiên tử.
Bây giờ chính là lúc đưa ra lựa chọn.
Bây giờ chính là lúc sợ hãi của tên hung thủ sau màn kia.
Bọn họ có dám để cho Khương Vọng bình yên yết kiến thiên tử hay không?
Khương Vọng dùng thái độ kiên quyết như vậy, đi thẳng về phía hoàng cung Đại Tề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận