Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1267: Ai nói nhược liễu chỉ có thể phù phong?

Trên đài cao cao quý và rộng lớn tản ra một khoảng đất lớn trống không.
Không có mấy ai nguyện ý chọc vào người đang tức giận này.
"Hỗn xược!"
Giang Nhữ Mặc trực tiếp bước lên trước một bước, đứng giữa Điền Hi Lễ và Liễu Ứng Kỳ.
Tuy rằng vị tướng quốc Đại Tề này nổi tiếng là một người ôn hòa, rất ít khi tức giận, thậm chí ông ta còn bị một số người miệt thị gọi là "tướng quốc cục bột", nhưng bây giờ cũng cầm không được mà giận tím mặt mày.
"Gương mặt bà bà" đó giờ đây tức đến đỏ gay đỏ gắt.
"Hai người các ngươi đang muốn làm cái gì trước thái miếu vậy! Xấu hổ bây giờ còn chưa đủ, còn muốn làm mất mặt cho Tiên Hoàng xem hay sao!?"
Tào Giai cũng bước lên một bước, tay hắn ta đã đặt sẵn lên thanh kiếm, chỉ cần thiên tử hạ lệnh liền ngay lập tức xông lên chém chết hai tên thế lực cao quý này.
"Tướng quốc đại nhân!"
Điền Hi Lễ ngỡ ngàng một hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
Ông ta cong lưng đối diện với đài cao và những vị đang ở trên đan bệ đó, khom người cúi đầu nói: "Bệ Hạ, người còn nhớ lời ước hẹn cũ ở quận Trường Minh hay không?"
Trên đan bệ kia, hoàn toàn im lặng và không một tiếng động.
Điền Hi Lễ giữ nguyên tư thế cúi đầu sâu, đứng im bất động.
Cho dù ông ta có tu vi Thần Lâm, trên trần cũng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Bùm!
Lúc này, Liễu Ứng Kỳ trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất: "Chúng thần dám làm ồn ào trước thái miếu, tội đáng chết!"
Thân hình của Điền Hi Lễ rõ ràng lại nặng hơn mấy phần, nhưng ông ta không dám động đậy.
"Thất phu!" Ông ta chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết tên Liễu Ứng Kỳ này, chỉ có thể ở trong lòng gầm lên một tiếng.
Từng hơi thở trầm mặc của hoàng đế Đại Tề kéo dài, sống lưng ông ta cũng càng ngày càng nặng trĩu.
Thiên uy nặng như một nhà tù, ép đến mức làm ông ta gần như không có cách nào để hô hấp!
Không biết qua thời gian bao lâu, trong lúc cùng với nỗi sợ hãi đấu tranh, Điền Hi Lễ cảm giác dường như đã vượt qua cả một đời.
Lúc này, vị thiên tử đang ngồi trên long ở kia mới chậm rãi mở miệng nói:
"Cao Xương Hầu dựa vào đâu để dạy trẫm đây?"
Bùm!
"Thần sợ hãi!"
Điền Hi Lễ cũng quỳ rạp xuống, dập đầu trên mặt đất, hai tay vươn thẳng qua đỉnh đầu, phủ trên mặt đất.
Cực kỳ lo sợ.
"Thần có tài đức gì mà có tư cách dạy bảo bệ hạ!"
Khương Vọng đứng một bên xem cảnh này, ngày càng cảm thụ được bản lĩnh uy nghiêm của đương kim thiên tử Đại Tề.
Ông ấy chỉ dùng một khoảng thời gian im lặng, một câu hỏi là đã có thể áp đảo sống lưng thẳng tắp của Cao Xương Hầu, đem cỗ nhuệ khí hưng sư vấn tội của ông ta nghiền nát đến một chút bột phấn cũng không còn.
Hoàng đế Đại Tề chầm chậm nói: "Trẫm ngược lại lại muốn nghe lý do gì mà khiến cho Cao Xương Hầu hôm nay nổi trận lôi đình ở đây?"
"Thần xin bệ hạ minh giám." Điền Hi Lễ quỳ rạp trên mặt đất, run giọng nói:
"Đứa con bất hiếu Điền An Bình của Điền thị, hôm đó tranh đấu cùng với Liễu Thần Thông của Phù Phong Liễu Thị, lỡ tay giết chết hắn ta. Nếu dựa vào sự thi hành của luật pháp thì đáng tử tội. Nhưng may mắn có sự nhân từ của thiên tử, Điền An Bình được miễn tội chết, chỉ bị đánh về Nội Phủ Cảnh, khóa Cảnh mười năm."
"Ố quận Trường Minh, Điền thị đã ước hẹn với Liễu thị, sẽ làm mọi thứ có thể để bù đắp lại cho cái chết của thiên kiêu Liễu Thần Thông. Nguyên thạch dùng xe chở, bảo châu lấy đấu đo, bí pháp, đạo thuật, vật gì nên đưa sẽ tận lực đưa đủ. Điền Hi Lễ thần không có phương pháp giáo dục con, nên cho dù có bị táng gia bại sản cũng phải chịu phần trách nhiệm này! Lúc đó Liễu thị cũng đã đồng ý là sẽ không bao giờ nhắc lại sự việc này nữa."
"Nhưng mà!"
Hai tay của ông ta chống trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía bậc thêm đồ chói kia, gương mặt bi phẫn nói tiếp:
"Thần vừa mới nhận được tin tức, Liễu Khiếu của Liễu thị ở Phù Phong đã cường ngạnh giết chết vệ binh thủ thành, tiếng thẳng vào Tức Thành!"
Chúng nhân quần thần tất cả đều xôn xao!
Đến bây giờ mọi người mới hiểu ra, tại sao Cao Xương Hầu khôn ngoan đến như vậy, lại lựa chọn xung đột, công khai mâu thuẫn với Liễu Ứng Kỳ trong một dịp quan trọng như ngày hôm nay.
Giết chết vệ binh tiến vào thành, có khác gì tuyên chiến.
Liễu Khiếu chọn ngày hôm này để tiến vào Tức Thành, lại còn vì nguyên nhân nào khác sao?
Tất nhiên vì giết chết Điền An Bình rồi. Ánh mắt của rất nhiều người nhìn sang Liễu Ứng Kỳ, không khỏi có chút khinh bạc.
Không ngờ Phù Phong Liễu thị, vẫn còn tồn tại tính khát máu như vậy.
Thanh âm của thiên tử, giống như cả một bầu trời, từ trên đan bệ truyền xuống, đè ép xuống: "Tuyên Hoài Bá, ngươi giải thích như thế nào đây?"
Liễu Ứng Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, giờ này mới dám chậm rãi ngẩng đầu lên, làm cho mọi người có thể nhìn thấy - Nước mắt nước mũi của ông ta đã rơi khắp mặt!
Ông ta quỳ rạp ở nơi này, trước mặt nhiều người như vậy, đau khổ khóc rống lên:
"Phụ thất kỳ tử, tộc thất kỳ tài, mấy đời tâm huyết, bị hủy trong chốc lát, trăm năm tương lai, bị một đao cắt đứt. Bệ hạ, thần làm thế nào để có thể giải thích đây?"
Câu nói này làm cho thiên tử không biết đáp lại thế nào mới tốt.
Ngày đó, ở quận Trường Minh, bất kể là có bao nhiêu lý do đi chăng nữa, việc Điền An Bình giết chết Liễu Thần Thông mà không bị xử tội chết là một sự thật không thể chối cãi.
Cho dù thiên tử có tiếc tài, hay lấy lý do nể trọng Điền thị, thì cách xử trí này cũng thực sự bất công.
Nỗi đau khổ và thương tiếc của Liễu Ứng Kỳ, ai ai cũng biết.
Ông ta đường đường là một thế tập bá tước, bây giờ lại khóc thành bộ dạng như thế này, thật khiến cho mọi người thương cảm.
Trong kiểu tình huống như thế này, tất nhiên là nên để thừa tướng ra mặt.
Nhìn chung, tiêu chuẩn để đánh giá một người tướng quốc có đủ năng lực hay không, phụ thuộc vào việc người đó có thể giúp hoàng đế gánh vác trọng trách hay không. "Trách" này không phải trách nhiệm, mà là trách mắng.
Giang Nhữ Mặc sắc mặt lạnh lùng nói: "Chuyện năm đó đã phán xử từ lâu, Liễu Ứng Kỳ nhà ngươi cũng đã công nhận kết quả đó rồi. Không thể lấy một vụ mà làm hai vụ, vụ mà chúng ta đề cập tới hôm nay là tội Liễu Khiếu tự ý cường ngạnh xông vào thành!"
Liễu Ứng Kỳ gượng người dậy, quỳ thẳng lưng, cứ như thế vừa chảy nước mắt vừa nói: "Mặc dù Liễu Thần Thông là con trai của thần, nhưng từ nhỏ đã đi theo Liễu Khiếu, quan hệ của bọn họ một nửa là thầy trò, một nửa lại là cha con. Liễu Ứng Kỳ thần vô năng, không thể an ủi đứa con trai đã khuất của mình. Liễu Khiếu ở trong Thần Lâm Cảnh nhẫn nhịn mười năm, nhưng ông ta chịu không nổi nữa. Đó là lựa chọn của ông ta, thần không có cách nào có thể thay ông ta giải thích được.
“Bệ hạ!”
Ông ta hướng về phía thiên tử, đập mạnh đầu một cái.
Ầm!
Tiếng va chạm giữa trán của ông ta và nền đất vang lên.
"Liễu Khiếu sống hay chết, đều dựa vào sự phán xét của thánh thượng, Liễu thị không dám xen vào! Hôm nay Liễu Ứng Kỳ tại lễ đại điển này thất lễ, làm mất đi nghi lễ trước thái miếu, khiến cho thiên hạ chê cười, tội thần đáng chết, dám xin bệ hạ ban cho một thanh đao để thần lấy cái chết tạ tội!"
Trọng Huyền Thắng híp mắt nhìn màn kịch trước mặt, trong lòng chỉ có một câu - "Mẹ nó!"
Ai nói Liễu thị lương thiện cơ chứ?
Ai nói nhược liễu chỉ có thể phù phong?
Liễu thị mà ác lên thì làm gì có chuyện của người khác!
Đầu tiên là có Liễu Khiếu với tu vi Thần Lâm, kéo Thiên An Bình chôn cùng.
Lại có thêm Liễu Ứng Kỳ ở trong lễ đại điển này, quyết tâm cùng chết với Điền Hi Lễ.
Ông ta bày ra tư thế bất quá chính mình chỉ là thuận theo huyên náo vài câu, chính là hành động thất lễ trong lễ đại điển này, đứng trước thái miếu mà lại làm mất lễ nghi như thế, đáng ra phải lấy cái chết tạ tội. Vậy còn về Điền Hi Lễ chủ động tự mình gây ra huyên náo, thiếu chút nữa còn động thủ thì phải làm thế nào?
Hình tượng của Liễu Ứng Kỳ chỉ là một người nam tử tư thái trung bình, năng lực có hạn, nhưng ông ta tuyệt đối không ngu xuẩn.
Cho dù có là một người ngu ngốc, ôm hận gần mười năm, cũng không đáng bị khinh thường.
Điền Hi Lễ muốn nhân lễ đại điển này mượn đề tài để nói chuyện của mình, ông ta chính là muốn mượn chuyện Liễu Khiếu tiến thành, giúp Điền thị thắng được toàn bộ tiền đặt cược, đây chính là tu dưỡng của một nhà chính trị đầy đủ tư cách.
Mà Liễu Ứng Kỳ kỳ thực không có nhiều không gian để ứng phó.
Ông ta không thể lật ngược bản án năm đó vào ngày hôm nay, cũng không thể phê phán thiên tử bất công.
Vì vậy ông ta lựa chọn...
Kéo đối phương cùng chết.
Một người là Tuyên Hoài Bá đời sau liền phải di dòng, kéo một người là Cao Xương Hầu đang trong thời kỳ đỉnh cao thịnh vượng đi cùng chết.
Một người là tộc trưởng Liễu thị tộc đã sắp gần đất xa trời, kéo theo một người là tộc trưởng tộc Điền thị đang đứng trên đỉnh cấp của các danh môn cùng nhau đi chết.
Hình như cũng không tính là thiệt thòi gì.
Nhưng làm sao có thể tính toán sự sống và cái chết một cách đơn giản như vậy?
Lại có bao nhiêu người có thể làm hết các bước tính toán đó một cách ung dung bình tĩnh như thế, Liễu Ứng Kỳ hôm nay quả thực khiến người ta nhìn bằng một cặp mắt khác xưa!
Ngay cả đến Tề thiên tử cũng im lặng một hồi!
Liễu Tử Kỳ bây giờ tuy rằng bày ra bộ dạng cực kỳ sợ hãi, tùy cho người định đoạt, nhưng kỳ thực ông ta hoàn toàn không hoảng sợ.
Nếu như Liễu thị phải chịu trách nhiệm, thì dù sao chức vụ của ông ta cũng đã phải dời từ dòng chính sang dòng phụ, huyết mạch đời sau của ông ta, cũng không thể kế thừa được cái chức Tuyên Hoài Bá này.
Nếu như Liễu Tử Kỳ ông ta phải chịu trách nhiệm này, thì dù sao ông ta cũng đã chủ động xin chết rồi, còn chịu trách nhiệm như thế nào nữa!
Người ta đã không sợ chết thì không lẽ nào lại bị cái chết dọa cho sợ hãi được.
Ông ta hiện tại không có cái gì cả, ngược lại không thể nào sợ hãi bằng Điền Hi Lễ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận