Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1402: Xem bói bằng máu

Quẻ sư rõ ràng đã đánh giá thấp Dư Bắc Đấu, gã cho rằng lão đã phải đối phó với Huyết Ma, lại muốn xóa bỏ hoàn toàn Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công thì không có thời gian để đối phó với gã nữa.
Nhưng Dư Bắc Đấu vẫn có thể làm được.
Mà Dư Bắc Đấu hiển nhiên cũng đã đánh giá thấp Huyết Ma.
Hoặc là lão cũng không còn cách nào khác, vì lão phải xuất ra nhiều lực lượng để giải quyết nhanh chóng Quẻ sư.
Nhưng lão đã giết chết Huyết Ma lâu như vậy rồi, máu của Huyết Ma chảy ra khỏi hang động, đọng thành một dòng suối nhỏ ở bên trong Loạn Thạch Cốc. Lão đã đi quá sâu vào trong Huyết Ma Nguyên rồi!
Lúc này lão lại dám buông lỏng, ứng phó với địch nhân của lão, nên bị cắn trả.
Huyết xà chui vào trong gáy của lão cũng ẩn chứa lực lượng mệnh huyết, nên khi nó chui vào cũng đồng thời ăn mòn mệnh hồn của lão, tranh đoạt quyền làm chủ thân thể với lão.
Thất khiếu chảy máu, chính là biểu hiện bị đổi khách thành chủ.
Quẻ sư bị Dư Bắc Đấu cướp đi tế đài bằng đá, lại bị Huyết Ma phong hóa tế đài thành tro bụi, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội phản công.
Năm ngón tay của gã đã gãy rời hoàn toàn vào lúc gã cố gắng kéo tế đài trở lại.
Năm ngón tay tựa như năm cây dao găm, rơi thẳng xuống mặt đất, nhưng chỉ xuyên qua một đốt ngón tay thì dừng lại, bị cản trở bởi trận pháp tế máu kháo mệnh do bốn mươi chín cây trụ đá tạo thành.
Nhưng cũng chỉ cần dừng lại ở đó thôi đã đủ.
Trên mặt Quẻ sư không cảm xúc, so với những thống khổ mà gã đã phải chịu đựng, những thứ này đáng là gì.
“Gió bắc nên tới rồi.” Gã thở dài nói.
Năm ngón tay rơi xuống đất, lấy máu thịt để kết trận.
Lấy máu mình để tế trận, con người lòng dạ quỷ quyệt khiến cho thiên địa nổi phong vân.
Trong trận lại hình thành trận.
Sư phụ của gã là một tuyệt thế đại tài, trong khi thuật mệnh chiêm đã xuống dốc, sư phụ gã lại có thể sáng tạo ra Huyết chiêm, mở ra một con đường mới từ trước đến nay chưa từng có.
Có thể nói là tìm ra được tương lai cho thuật mệnh chiêm.
Nhưng Dư Bắc Đấu đáng hận kia lại vì ghen ghét bậc kỳ tài mà bày trận giết chết sư phụ gã.
Thế gian mất đi một vị quẻ sư cao cấp, mà gã lại mất đi thân nhân duy nhất.
Nhiều năm qua gã lẩn trốn khắp nơi, nhưng vẫn không từ bỏ việc nghiên cứu và phát triển Huyết chiêm thuật, thậm chí không tiếc gia nhập Vô Hồi Cốc để tìm kiếm nơi có thể che chở mình, gã muốn có một ngày có thể tìm đến tận cửa, dùng Huyết chiêm thuật để giết chết Dư Bắc Đấu.
Hôm nay chính là ngày đó.
Mạch này của gã chính là khiến bát phương thành tám căn ngục tù.
Phía bắc là sát ngục, để trừng phạt và diệt thế sự.
Cho nên gã muốn gọi gió bắc đến!
Tiếng gió gào thét như đao thương, vang vọng khắp nơi trong hang động tối tăm.
Tiếng vọng thê lương âm trầm tựa như mệnh kia cũng không còn kéo dài được bao lâu nữa.
Trận pháp ngũ chỉ huyết trận ở bên dưới thì tiếp xúc với huyết tỏa mệnh trận, phía trên thì kích phát sát ngục.
Khóa chặt bát phương, cắt đứt mọi con đường có thể chạy trốn, thề phải giết chết Dư Bắc Đấu trong ngày hôm nay!
Đầu tiên một cây Quỷ Đầu Đao ngưng tụ từ sát khí xuất hiện ở bên trong Huyết tỏa mệnh trận, vô cùng sắc bén. Bên trong sát ngục, sử dụng Quỷ Đầu Đao làm hình phạt đệ nhất, chém đầu kẻ mang tội, sát khí nhất thời bùng lên!
Nhưng Dư Bắc Đấu với thất khiếu chảy máu lại chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Hoài.
Trong con mắt còn đang chảy máu của lão, cảnh sắc ngựa xe như nước, tôi tớ đi lại trong thoáng chốc chuyển qua như đèn kéo quân, cuộc sống của bách tính khắp thế gian lưu chuyển như dòng nước...
Như thế nào là “Mệnh chiêm”?
Chính là thuật bói toán cổ xưa nhất đã được truyền thừa lại, là dòng sông nghi hoặc về số mệnh của tu sĩ nhân tộc, là thuật pháp dẫn dắt tương lai tuyệt đỉnh!
Vào thời cổ xưa, nó thậm chí còn được coi là lời chỉ bảo cho hoàng đế!
Được coi là người có thành tựu cao nhất khi nói về Mệnh chiêm thuật, ở một trình độ nào đó, lão cũng được coi là hình bóng cho thời đại huy hoàng đã qua đó.
Mà lão đã... thấy được rồi!
Tay trái lão kết ấn phiên thiên, tay phải giơ cao kiếm chỉ.
Khi ấn tạo thành, Quẻ sư đột nhiên ngã xuống, đập thẳng vào trên người Lưu Hoài.
Hai người nằm trên mặt đất, chồng lên nhau một ngang một dọc.
Mà kiếm chỉ kia rơi xuống, lực lượng cường đại khiến người ta phải run sợ, không ngừng lại chút nào, nhất thời như lũ lụt trào dâng!
Bất luận là Lưu Hoài hay là Quẻ sư, lúc này không thể điều động được toàn bộ lực lượng để đối kháng, thân thể cũng không thể động đậy.
Một người, một Nhân Ma, một Huyết Ma, ba con người ba vận mệnh lại giao thoa trong Huyết tỏa mệnh trận này, nhất thời không thể phân ra riêng biệt.
Bây giờ, Quỷ Đầu Đao của sát ngục mới chém tới Dư Bắc Đấu, nhưng nó chỉ chém vào đỉnh đầu của lão một tấc thì không thể tiếp tục tiến sâu hơn nữa.
Vào giờ phút này Dư Bắc Đấu quả thực chật vật không chịu nổi.
Trên đầu cắm một thanh Quỷ Đầu Đao, máu tươi theo trán chảy xuống như dòng nước. Sau gáy là một túi máu do huyết xà ăn mòn vẫn đang không ngừng to lên. Lão không thể động đậy nên chỉ có thể chịu đựng những thống khổ này.
Vào giờ phút này, Dư Bắc Đấu quả thực vô cùng mạnh mẽ.
Ngón tay của lão nhập lại thành kiếm, một ngón tay lại trấn áp hai đối thủ.
Trấn một người, cũng trấn một ma!
Sau một trận chiến vừa công vừa thủ vô cùng kịch liệt, Lưu Hoài và Quẻ sư đều bị trấn áp, bị cưỡng ép chồng lên nhau.
Nếu như không thấy trên đầu bị cắm một thanh Quỷ Đầu Đao và sau gáy có một túi máu, thì Dư Bắc Đấu đang ngồi xếp bằng trên không trung kia thật giống như chưa từng trải qua bất kỳ chuyện gì.
Chỉ là khi lão đang dây dưa với một Huyết Ma thì lại có thêm một Quẻ sư mà thôi.
“Ngươi muốn chết.” Lưu Hoài không thể động đậy, nhưng thanh âm vẫn lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ngươi sẽ chết càng thảm thiết hơn không?”
Dư Bắc Đấu nhàn nhạt nói: “Ta chỉ biết là lần này ít nhất cũng phải trấn áp ngươi một ngàn năm, muốn tạo phản à? Tiếp tục nằm mơ đi!”
“Hắc hắc hắc hắc.” Lưu Hoài cười quái dị: “Ngươi cứ chờ đi...”
Quẻ sư đang nằm ngang trên người Lưu Hoài thì tràn đầy hận ý nhìn Dư Bắc Đấu, gã hét lên: “Tới đây! Giết chết ta đi! Giống như ngươi đã từng giết sư huynh của ngươi, giống như giết chết một con chó vậy, giết ta đi!”
“Ngươi không cần phải chọc giận ta.” Dư Bắc Đấu dùng thanh âm già nua nói: “ Chờ ta trấn áp Huyết Ma xong, rảnh tay tự nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta không hề hối hận về việc năm đó đã giết chết sư phụ ngươi, cho dù có quay trở lại mười lần, một trăm lần ta vẫn sẽ làm như vậy. Giết ngươi, cũng sẽ không ngoại lệ.”
“Dĩ nhiên, ngươi làm gì biết hối hận?” Sự tức giận và hận thù trong thanh âm của Quẻ sư dần mất đi, gã vì hận thù mà tức giận, nhưng cũng vì hận thù mà lại trở nên tỉnh táo: “Nhưng ở bên ngoài Loạn Thạch Cốc còn có bốn vị Nhân Ma, ngươi định đối phó thế nào đây? Tiên Thiên Ly Loạn trận mất đi sự điều khiển của ngươi thì có thể vây khốn bọn hắn được bao lâu nữa?”
“Bằng hữu của ta sẽ giải quyết bọn hắn.” Dư Bắc Đấu đạm mạc nói.
“Vậy sao? Nội Phủ cảnh Khương Vọng?”
“Là đệ nhất thiên hạ Nội Phủ.” Dư Bắc Đấu sửa lại: “Hắn sẽ giết chết hết những tên đáng ghét bọn ngươi, từng người từng người một.”
Bên trong Loạn Thạch Cốc.
Khương Vọng đưa mắt nhìn quanh.
Rõ ràng vẫn là những hòn đá kỳ lạ kia, vẫn là sơn cốc đó nhưng hắn lại không nhìn thấy được, cũng không phân rõ đường đi ở nơi nào.
Thần thông Xích Tâm có thể giúp hắn không bị dị chí xâm nhiễm, nhưng không thể chỉ cho hắn con đường cần phải đi. Không phải tâm trí hắn bị mê hoặc mà là chỗ này đã bị đảo lộn hết lên rồi.
Khương Vọng tĩnh tâm như nước, không để cho phiền não ưu tư ăn mòn mình, tay cầm trường kiếm, từ từ đi.
Đúng lúc này, đao tiền mà hắn dùng để mua lá bùa hộ mệnh ở chỗ Dư Bắc Đấu bay lên trước mặt hắn.
Dứt khoát khắc một dòng chữ ở trên mặt đất:
“Ngươi cùng bốn vị Nhân ma đều ở trong trận này.”
Bốn vị nhân ma? Khương Vọng có chút chần chừ.
Hắn chỉ mới gặp Yết Diện với Khảm Đầu, không biết trong trận này còn có hai người nữa!
Đao tiền kia lại khắc chữ mới: “Quẻ sư đã bị ta trấn áp, tu vi những người còn lại đều chưa tới Thần Lâm. Ta sẽ dẫn đường cho ngươi để giết chết từng người bọn hắn.”
Hóa ra vẫn chưa tới Thần Lâm.
Có lẽ cùng cấp bậc với Khảm Đầu Nhân Ma kia.
“Hôm nay giết Nhân Ma, trừ hại cho dân!”
Khương Vọng đã một mình đánh bại cả hai Nhân Ma, lúc này tràn đầy lòng tin.
Trường kiếm rung lên, hắn lớn tiếng hô to: “Dẫn đường!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận