Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1729: Thiên Nhân ngăn cách (4)

Cả người nhẹ nhàng bay lên, giống như ngọn lửa đang bao quanh người hắn bay múa.
Thân hình nhẹ nhàng, khí thế lại nặng nề, tựa như bất lực vô tội, nhưng lại thể hiện rõ tự do của bản thân.
Kiếm thế thân bất do kỷ diễn hóa bên trong một lần phiêu đãng này.
Sau đó trường kiếm vung lên!
Kiếm thế lập tức biến đổi.
Một loại lực lượng sinh cơ bừng bừng, dâng trào hướng lên, một loại dũng khí vĩnh viễn không khuất phục, kiên cường không thể lay chuyển.
Kiếm này bên trên chống trời, bên dưới lập địa.
Chính là một chữ người, chính là Nhân Tự Kiếm!
Một kiếm này liền gác ở giữa xương ngón tay 'Cách Phỉ', càng nâng cả người y lên bên trên một chút, làm hai chân y rời khỏi mặt đất gần một tấc.
Phương thiên địa này như tương hợp, ta lại chống thiên địa này lên.
Chính là một kiếm này!
Kiếm thế tuyệt diệu biến đổi!
Khuôn mặt 'Cách Phỉ' vốn đã bị ấn ngửa ra phía sau, thế đứng của y vốn đã lung lay, lúc này bị nâng lên khiến y như mất đi gốc rễ.
Cây già rễ đứt, đã hãm tử địa.
Mà có một vệt lưỡi đao gần như đón lấy thân thể bị nâng lên của y, vô cùng hoàn mỹ với tư thế của y.
Đao này nặng phần lưng mỏng phần lưỡi, kiệt ngạo trời sinh, lấy tư thái giết gà giết chó chém xuống.
Đao mở vì kiếm, kiếm vì đao mà ra.
Khương Vọng cùng Đấu Chiêu cũng không nói gì, thế nhưng phối hợp với nhau có thể nói là thiên y vô phùng.
Tạch tạch tạch!
Ngay khoảnh khắc này, một cỗ lực lượng mãnh liệt trào ra, lập tức phá vỡ kiếm thế, tay phải của "Cách Phỉ" trực tiếp vung lên, hất văng cả người Khương Vọng cùng thanh kiếm của hắn.
Đương nhiên chuyện này cũng không hề dễ dàng gì.
Xương tay và mũi kiếm có trăm ngàn lần ma sát, va chạm, cuối cùng giao hưởng thành những âm thanh chói tai.
Tất cả những chuyện này xảy ra cùng một lúc khi cả hai chân của "Cách Phỉ" rời khỏi mặt đất.
Tất cả giao phong đều ẩn giấu trong biến hóa một cái chớp mắt.
Mọi người nhất định phải lấy sinh tử để kiểm chứng biến hóa trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch.
Bàn tay phải đẫm máu, lộ cả xương trắng của "Cách Phỉ" lặng lẽ phủ lên một lớp hắc măng, rồi lại nắm lấy chuôi đao đang chém xuống!
Vô thanh vô tức.
Toàn bộ bàn tay phải của y hóa thành tro bụi!
Y tiếp tục đánh giá sai một lần nữa, với bàn tay và loại trạng thái này, y không thể tiếp nổi!
Đấu Chiêu kim quang rực rỡ như kiêu dương đã chém một đao vào ngực y.
Đó chính là Thiên Nhân Ngũ Suy!
Kim khu ngọc tủy của "Cách Phỉ" gần như lập tức bắt đầu sụp đổ.
Quả thực y mạnh hơn nhiều so với những Thần Lâm bình thường, quả thực hiểu biết của y về quy tắc hơn hẳn đám người trước mặt.
Nhưng cỗ thân thể này dù sao cũng chỉ là của "Cách Phỉ".
Dù có cường hóa gân cốt, quán thâu lực lượng đến cỡ nào.
Dù sao cũng chỉ trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Y cũng chỉ dùng thân thể của "Cách Phỉ" mà thôi!
Cực hạn của cỗ thân thể này không còn xa nữa.
Lưỡi đao rơi vào trên lồng ngực.
Tóc dài của "Cách Phỉ" trong nháy mắt khô héo rồi rụng xuống, trên người bốc lên mùi hôi thối, quần áo vốn đã bẩn thỉu giờ càng khiến người ta buồn nôn, cả người y trong trạng thái lơ lửng, không yên phận giãy giụa.
Như dòng sông máu cuồn cuộn chợt ngừng, sinh khí của y trong chớp mắt đã tiêu tan.
Nhưng rồi lại bùng cháy!
Một cỗ lực lượng kinh khủng đến khó tin cách không tràn vào bên trong thân thể y.
Tỏa sáng sinh cơ, bảo vệ cơ thể y, chống lại luồng đao khí gần như tuyệt diệt mọi thứ nọ.
Nhưng cũng vào lúc này.
Trên không trung nơi vô tận huyết vụ đen kịt bao phủ.
Đột nhiên bùng lên ngàn vạn đạo ánh sáng!
Sương mù vô tận, ánh sáng cũng vô tận.
Huyết vụ bị xé toạc.
Vô số yêu ma quỷ quái, huyết vụ vô tận bị quét sạch sành sanh!
Mọi người kinh ngạc nhìn thấy, trên bầu trời cao có một nam tử cầm thương, khí thế hiên ngang, sắc bén vô song.
Bao quanh gã, lấy gã làm trung tâm bùng nổ là kim diễm vô biên, thương mang vô biên.
Gã đứng trên không trung, có khí thế tựa như thần linh.
Phía sau lưng gã, một con Tam Túc Kim Ô ngưng tụ từ kim diễm, uy nghiêm hoa lệ, từ trên cao nhìn xuống, coi thường chúng sinh!
Gã đứng trong kim diễm và thương mang kia bao phủ, từ trên cao lao xuống.
Thế như đại hung, khiến cho sao băng rơi xuống ngay thanh thiên bạch nhật.
Kim diễm và thương mang vô biên đều gào thét cuộn vào một điểm.
Ngưng tụ trên mũi thương mơ hồ.
Hư ảnh Tam Túc Kim Ô và Chúc Duy Ngã cùng lao xuống.
Gã mới vừa rơi xuống, nhưng mũi thương của gã đã đến!
Trong cơ thể "Cách Phỉ" vẫn còn đao khí Thiên Nhân Ngũ Suy đang tàn phá bừa bãi, làm sao có thể né tránh?
Mũi Tân Tẫn Thương đâm chính xác vào thiên linh của y, xuyên thủng xương sọ, đâm thẳng vào bên trong. Chân hỏa và thương khí kinh khủng hỗn tạp như dung nham trào lên trong cơ thể "Cách Phỉ".
Hai mắt của "Cách Phỉ" trong nháy mắt tối đen, ngay cả tròng trắng mắt cũng bị ăn mòn.
Giống như khảm vào hai viên đá đen vậy, không còn chút ánh sáng nào.
"Ách..."
Y phát ra tiếng gào đau đớn thống khổ từ sâu trong cổ họng.
Y dùng ý chí tuyệt đối chống lại mọi đau đớn, dùng sức mạnh phi thường chống lại mọi lực lượng đang tàn phá trong cơ thể.
Y sao có thể thất bại tại đây!
Đúng lúc này, Khương Vọng bị y hất văng, chậm rãi phiêu vũ không trung, lúc đi cực chậm nhưng khi giết ngược lại thì nhanh như điện chớp. Mũi chân hắn đạp nát đóa đóa mây xanh, cả người như tia chớp lao về phía 'Cách Phỉ', đối mặt với y đang nghiêng người, lại dùng lực vừa đủ đâm kiếm xuyên cổ 'Cách Phỉ' vào thời khắc hoàn hảo nhất!
Đơn giản, dứt khoát, trực tiếp!
Kiếm đâm vào thịt không một tiếng động, máu cũng không chảy ra.
Lưỡi kiếm Trường Tương Tư vô cùng sắc bén, vừa vặn xuyên qua hộp sọ đến tận mũi thương Tân Tẫn Thương.
Hai thứ tưởng chừng không liên quan lại đạt đến sự cân bằng hoàn hảo.
Một bên tàn phá bừa bãi, một bên không ngừng tiến lên.
‘Làm sao có thể!’.
‘Làm sao có thể?’.
'Cách Phỉ' âm thầm gào thét, vô cùng phẫn nộ.
Y không thể tin được.
Cường đại như Thần Lâm, sao lại có thể chết thảm như vậy!
Y điên cuồng thúc giục lực lượng.
Ầm ầm ầm!
Bên ngoài Thần Quang Tráo, hắc triều cuồn cuộn dữ dội.
Gân cốt và từng khối cơ bắp của y phồng ra đến cực hạn, tiếp nhận lực lượng vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể.
Những lực lượng này vốn nên khiến y nổ tung ngay lập tức mới đúng.
Nhưng dưới thần trí thao túng tinh tế, phần lớn những lực lượng này đều tiêu hao để chống lại lực lượng xâm nhập vào cơ thể, do đó đạt được một loại cân bằng vi diệu.
Đây chính là khả năng kiểm soát lực lượng siêu việt của cường giả Thần Lâm, là một trong điều khiến cho y cường đại.
Nhưng đúng lúc này.
Y nhìn thấy một đôi mắt.
Khuôn mặt y rõ ràng bị Liên Hoa chưởng của Nguyệt Thiên Nô bao phủ, răng nanh của y vẫn nhô lên như ngọn thương, muốn xuyên thủng màn che.
Nhưng y nhìn thấy đôi mắt kia.
Đôi mắt nọ bình tĩnh, xa cách.
Bọn họ lúc này vốn không đối mặt, nhưng thực tế vẫn đang nhìn nhau.
Cho nên y cũng nhận ra phía sau lưng mình có một bàn tay thon dài đang còn vươn tới.
Nghiêng lòng bàn tay thành đao, nhẹ nhàng vẽ một đường.
Quẹt qua phía sau lưng y.
Lực lượng kia không mạnh.
Nhưng cân bằng cực kỳ tinh tế kia đã bị phá vỡ.
Lực lượng từ chỗ cách xa quán chú tới dừng lại trong một phần vạn hơi thở ngắn ngủi.
Lực lượng trong cơ thể trong nháy mắt mất kiểm soát!
'Cách Phỉ' lúc này mới đột nhiên nhớ ra, trong chiến trường thần hồn, người này đã nói với y rằng: "Ngươi."
Ý là ‘ta đã bắt được ngươi’.
Thiên Nhân Ngũ Suy, Tân Tẫn Thương, Trường Tương Tư.
Lực lượng khủng khiếp trong cơ thể y tạo ra muôn vàn âm thanh, như thể mở ra một trận luận Phật đạo cùng pháp hội thủy lục.
Có tiếng bát, tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng chuông, tiếng nổ, tiếng hát.
Ngũ quang thập sắc, ồn ào náo nhiệt như chốn nhân gian.
Răng nanh của y dừng lại ở lòng bàn tay Nguyệt Thiên Nô, vĩnh viễn không thể tiến thêm.
Chúc Duy Ngã, Khương Vọng, Đấu Chiêu gần như cùng lúc rút đao, kiếm, riêng mình mang theo một vệt máu, lưu lại một quỹ tích tiêu sái trên không trung.
Chúc Duy Ngã vẫn ở trên không, Đấu Chiêu kéo đao rơi xuống đất.
Sương mù phất phơ, Khương Vọng thu hồi kiếm, người cũng đã vọt tới sau lưng 'Cách Phỉ', vừa lúc đứng chung với Vương Trường Cát.
Chỉ có điều hai người đều quay lưng về một phía, đứng ngược lại nhau.
Khôi Sơn bị một cước đạp ra xa vẫn ở phía xa.
Trên không trung, Nguyệt Thiên Nô nghiêng người đối mặt với 'Cách Phỉ', thu hồi Phật chưởng.
Thi thể 'Cách Phỉ' đứng im tại chỗ.
Ngũ tạng lục phủ, cơ bắp xương cốt trong cơ thể đều bị nghiền nát, biến thành chất dịch đục ngầu và hôi thối trào ra từ thất khiếu và vết thương bị xé rách.
Ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận