Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1457: Chuyện gấp

"Đừng khóc."

Lão nhân đứng trước giường trúc lại khô cằn an ủi.

Hẳn là nhận ra lời an ủi của mình vô dụng, nên chuyển sang dạng khác: "Chờ ngươi hấp thu sinh mệnh lực của chúng xong, ta sẽ giúp ngươi xử lý một chút là sẽ trông đẹp mắt trở lại."

"Chờ, chờ, chờ! Lúc nào ngươi cũng chỉ biết chờ!" Yến Tử giận dữ quát tháo: "Ta không muốn chờ, một khắc cũng không! Ngươi giết ta đi, giết ta đi, giết ta đi!"

Yến Xuân Hồi nhìn nàng ta: "Ngươi biết ta sẽ không làm như vậy."

Giọng có thể gọi là ôn hòa, nhưng so với sự thống khổ của Yến Tử, không khỏi có chút tàn nhẫn.

"Ngươi là cái đồ khốn kiếp! Họ Yến, ngươi mau giết ta đi! Giết ta đi!"

Yến Tử khóc lóc, kêu gào, giọng dần khàn đi.

"Ta không muốn... Không muốn sống với bộ dàng này! Một khắc cũng không muốn! Không muốn... !"

Giọng đau đớn, vô lực.

Đôi mắt của Yến Xuân Hồi lại dần trở nên đục ngầu.

Ông ta nghiêng đầu: "Cứ có cảm giác hình như quên mất chuyện gì đó..."

Im lặng suy nghĩ một hồi, không có kết quả.

Lưng ông ta hơi còng xuống, thở dài: "Thôi..."

Trên đời có chuyện gì mà không chấm dứt?

Thế gian có người nào mà không thể quên?

Thôi!

"Tiếu Xà xuất cốc đã ba tháng rồi." Ông ta cau mày: Không biết chuyện đã làm xong chưa?"

Tựa như lúc này, tiếng kêu khóc của Yến Tử mới truyền tai tới ông ta.

Làm ông ta đi tới, nheo mắt nhìn nữ nhân nằm ở trên giường.

Có chút kinh ngạc: "Yến Tử, sao ngươi bị thương nặng vậy?"

Yến Tử đang gào khóc im bặt, đôi mắt còn đang rơi lệ, nhưng miệng không còn phát ra âm thanh nào, mọi thống khổ đều như được ém ngược vào trong lòng.

Ông ta gần như đã quên hết mọi chuyện trên đời...

Chỉ còn nhớ được cái tên này.

...

...

Khương Vọng ngồi một mình trong quân trướng, yên lặng điều tức, tranh thủ thời gian tu luyện, không để một giây một khắc nào trôi qua lãng phí.

Nói một cách khách quan, với thực lực của hắn hôm nay, chỉ trong cảnh giới Nội Phủ cảnh này thôi, vẫn còn có rất nhiều không gian để thăm dò.

Ví dụ như phương diện sát pháp thần hồn, ví dụ như phương diện đạo thuật phòng ngự, ví dụ như ảo thuật, ví dụ như đạo thuật chữa bệnh...

Nhưng hoàn thành những phương diện đó đều không giúp tăng tiến về chất.

Bởi vì hắn bây giờ đã là Nội Phủ mạnh nhất.

Không chỉ là Nội Phủ đệ nhất có một không hai của thời kì này, mà là đệ nhất trong lịch sử xưa nay từ cổ chí kim.

Trong cảnh giới Nội Phủ, nếu chỉ nói về chiến lực, có thể nói hắn đã đi tới cực hạn nào đó.

Tu hành lúc này, chủ yếu là để soi kỹ hơn bản thân, bổ sung những chỗ còn thiếu, để hoàn thiện lần sau cùng.

Tiến tới lập lầu cao nhất, tạo cơ sở thực chất nhất.

Vô địch Nội Phủ, đã là chuyện trong tay.

Khương Vọng không vì thế mà thỏa mãn.

Hắn luôn nhìn ra xa hơn.

Chích Hỏa Cốt Liên hút nguồn tinh lực dồi dào không chỗ nào không có ở nơi này vào.

Bởi vì lần này tới Tinh Nguyệt Nguyên là để tham dự đại chiến Tề - Cảnh, có hai vị Chân Quân Khương Mộng Hùng, Vu Khuyết trấn giữ ở ngay gần đó.

Nên hắn không có ý tưởng liên hệ Quan Diễn Đại Sư, mà chỉ yên lặng tu hành.

Thành tựu Thiên Phủ, giúp hắn có sự nhận biết rõ ràng hơn về tinh lực.

Thành lập tinh quang thánh lâu xong, phải trải qua bước tinh quang thối thể. Ưu việt của tu sĩ Thiên Phủ ở chỗ, Ngũ phủ cùng diệu cũng có bước thối thể này.

Sự cường hóa của ánh sáng của năm thần thông đối với thân thể rất là dễ thấy.

Khương Vọng bị vỡ ngực gãy chân mà vẫn còn quyết chiến được, không thể không kể công của Ngũ phủ cùng diệu thối thể lúc thành tựu Thiên Phủ.

Ánh sáng thần thông tiến vào tới từng bắp thịt, trui rèn nó, giúp nó có khả năng phòng ngự mạnh hơn, có sức lực mạnh hơn, có tốc độ nhanh hơn.

Trải qua Ngũ phủ cùng diệu thối thể, Khương Vọng đã có một cơ thể mạnh mẽ, có thể nói không thua gì những tu sĩ Binh gia tinh thông luyện thể.

Hoặc như Trọng Huyền Tuân bản thân luyện thể liền cực mạnh, sau khi trải qua Ngũ phủ cùng diệu và tinh quang thối thể, một khi mở trạng thái Thiên Phủ, có khả năng đè cơ thể cận thần của họ Lương nước Mục kia ra đánh.

Dĩ nhiên Khương Vọng bây giờ, nếu muốn so về cường độ cơ thể với Trọng Huyền Tuân, thì khả năng thật sự là không cao. Vì Trọng Huyền có thần thông thích hợp để luyện thể, và Trọng Huyền gia đã khai phá môn thần thông này gần như đã đến trình độ cao nhất...

Chắc vì nhờ đặc thù của Chích Hỏa Cốt Liên, từ rất sớm trước kia Khương Vọng đã nhận ra, "Tinh lực" không chỗ nào không có kia thật ra không giống nhau.

Tinh lực tới từ các ngôi sao khác nhau, bản thân có sự khác biệt cực kì nhỏ... Mặc dù không ảnh hưởng Chích Hỏa Cốt Liên sử dụng chúng, nhưng sự khác biệt này dù gì vẫn là có tồn tại.

Sự khác biệt này giống như một loại “Thuộc tính”, một loại "Con dấu" nào đó, giống như sự khác biệt thân phận giữa người với người.

Đến tận bây giờ, tinh lực thuần túy nhất mà hắn tiếp xúc được, là tinh lực được phản hồi sau khi giết tinh thú trong địa quật ở thế giới Phù Lục.

Ngoài cái này, tất cả các tinh lực khác, đều mang theo "Con dấu" riêng.

Ví dụ như tinh lực từ sao Ngọc Hành có sự biến ảo khó lường hơn các tinh lực khác.

Suy luận từ góc độ này.

Thì ánh sao vô tận trong vũ trụ mịt mờ khi gặp nhau... Có phải cũng sẽ chào hỏi lẫn nhau hay không?

"Ta là Ngọc Hành", "Ta là Tử Vi", "Đã lâu không gặp nha Huỳnh Hoặc" ...

Nhất tâm có vạn niệm, trong tu hành có suy nghĩ linh tinh không giải thích được là không thể tránh khỏi.

Khương Vọng rất tự nhiên bỏ chúng sang bên, để mình tập trung vào trong tu hành.

Chợt nghe có tiếng gọi vang lên bên tai ——

"Khương tiểu hữu."

"Quan Diễn tiền bối?" Khương Vọng thoát ra khỏi trạng thái, có chút kinh ngạc.

Hắn không thể ngờ, Quan Diễn đại sư sẽ lại truyền thanh đến Tinh Nguyệt Nguyên trong hoàn cảnh này.

Ngoài việc hai vị Chân Quân Vu Khuyết, Khương Mộng Hùng đang chú ý đến nơi này, thì vì đang trong chiến tranh, Tinh Nguyệt Nguyên bị ngăn cách thông truyền tin tức.

Ngay cả Thái Hư ảo cảnh cũng không trao đổi được, âm truyền từ Sâm Hải nguyên giới tới cũng đương nhiên khó khăn hơn trước.

Rốt cuộc là chuyện gì, lại khiến Quan Diễn đại sư bất chấp tất cả, phải truyền thanh lúc này?

"Tiểu hữu, ta có chuyện tương thỉnh." Ngọc Hành tinh lực truyền tới tiếng của Quan Diễn.

Mặc dù không mang theo cảm xúc gì, nhưng có thể khiến Quan Diễn đại sư phải phá vòng phong tỏa, từ Sâm Hải thế giới xa xôi truyền thanh đến tận đây, chắc chắn là chuyện vô cùng cấp bách. Ứng đối cường giả Bình Đẳng quốc vẫn luôn bình thản, mà tối nay ngay cả một câu hàn huyên cũng không, vừa lên tiếng đã yêu cầu Khương Vọng hỗ trợ...

Khương Vọng không kịp nghĩ nhiều, nghiêm túc đáp ngay: "Cần ta làm gì, mời đại sư cứ phân phó."

"Tới Sâm Hải nguyên giới một chuyến, nơi này có một số việc, cần ngươi hỗ trợ xử lý." Quan Diễn đáp.

"Ta lập tức đi ngay."

Dừng một chút, hỏi: "...Ta làm sao đi?"

"Ngươi đến Thất Tinh Cốc, ta sẽ ở đó đón ngươi."

Lần trước đi Sâm Hải nguyên giới, chính là thông qua Thất Tinh Lầu bí cảnh trong Thất Tinh Cốc, Khương Vọng tất nhiên không xa lạ gì.

Hắn chỉ hỏi: "Ta đến Thất Tinh Cốc rồi làm sao báo cho ngài?"

"Ngươi chỉ cần đến Thất Tinh Cốc, ta sẽ biết."

Khương Vọng không chút do dự: "Được, ta lập tức lên đường."

Đợi thêm một lúc, Ngọc Hành tinh lực không còn truyền âm thanh nào tới nữa.

Quan Diễn đại sư rời đi cũng chẳng để lại một câu...

Hẳn là chuyện còn gấp rút hơn tưởng tượng.

Sâm Hải nguyên giới bên đó… rốt cuộc có chuyện gì?

Khương Vọng cầm kiếm lên, vén rèm trướng đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận