Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 202: Quặng mỏ Hồ thị

Dựa theo những gì Hồ quản sự giới thiệu, những hộ vệ bình thường ở khu quặng mỏ này có hơn mười người, bọn họ đều là võ giả phàm tục. Tác dụng của bọn họ chỉ vẻn vẹn là duy trì trật tự giữa những người thợ mỏ.
Chuyện đánh nhau diễn ra như cơm bữa trong khu mỏ, vì thế không thể không có người quản thúc bọn họ.
Siêu phàm tu sĩ thì có ba người. Vốn là bốn người nhưng cách đây không lâu đã đi mất một người.
Trước khi tới đây Khương Vọng đã hỏi thăm rất kỹ, Hồ quản sự đang rầu rĩ vì chuyện này. Điều kiện của quặng mỏ quá gian khổ, cho nên hầu hết siêu phàm tu sĩ không có mấy ai tình nguyện tới nơi này.
Thật vất vả mới gặp được một người tự đề cử bản thân như hắn, không lý nào lại không nhận người.
Đương nhiên, ép giá cũng là quá trình không thể thiếu được.
“Một tháng một viên Đạo Nguyên Thạch.”
Hồ quản sự nói xong, giơ một ngón tay lên, hỏi:
“Thế nào?”
Bên trong phòng làm việc của hắn ta có một lỗ thủng hình tròn rõ ràng vừa được sửa chữa xong, hơn nữa cách sữa cũng rất qua loa.
“Có phải quá ít rồi không?” Khương Vọng cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Không ít đâu.” Hồ quản sự ngừng hút thuốc, bắt đầu lải nhải tính toán cho Khương Vọng nghe: “Mấy vị tu sĩ lão gia trước kia ở chỗ này, một tháng cũng chỉ nhận được một viên rưỡi Đạo Nguyên Thạch đấy. Hơn nữa Đạo Nguyên Thạch đó cũng không phải là ta cho bọn họ mà là Trọng Huyền gia cho. Ngươi biết Trọng Huyền gia không? Chính là gia tộc ở Tề quốc! Trấn trưởng Hồ cũng là người của Trọng Huyền gia, đó là bản gia của ta!”
Khương Vọng cố ý đụng vào cái lỗ thủng kia, nói: “Cái lỗ này cũng không nhỏ nha, tạo thành như thế nào vậy?”
“Vẫn chưa sửa xong, lát nữa ta lại kêu người tới sửa lại.” Hồ quản sự né tránh, cắn răng nói: “Hay giờ thế này, một tháng một viên rưỡi, ngươi thấy thế nào?”
Khương Vọng cười thầm trong lòng. Cái lỗ thủng đó rõ ràng là do bị một loại đạo thuật nào đó tạo thành, có lẽ đây chính là nguyên nhân vị siêu phàm tu sĩ kia rời khỏi quặng mỏ, dù sao ban đầu khi những tu sĩ kia tình nguyện tới nơi quặng mỏ như thế này đều là hướng về việc nhẹ lương cao an nhàn, ngoại trừ mỗi tháng phải hộ tống thợ mỏ về trấn trên thì cũng chả cần phải làm gì.
Dưới tình huống bình thường thì cỡ hai tên Du Mạch cảnh tu sĩ đã đủ bảo vệ quan đạo an toàn. Dù sao phía chính phủ Dương quốc sẽ không cho phép hung thú quá mạnh tới gần khu quần cư.
Nếu như thỉnh thoảng còn phải chiến đấu thì đó không phải là cái giá một khối rưỡi Đạo Nguyên Thạch có thể giữ người lại được.
Hơn nửa năm trước đã có người xông vào khu quặng mỏ Hồ thị, đã giao thủ với tu sĩ bảo vệ nơi này.
Khương Vọng không thể hỏi thăm rõ ràng được tình hình cụ thể lúc đó, nhưng kỳ quái là lần đó quặng mỏ Hồ thị cũng không mất đi thứ gì.
Hồ quản sự không muốn nói nhiều về chuyện cái lỗ thủng này, nói rõ chuyện này có vấn đề.
Thật ra trong lòng Khương Vọng hiểu rất rõ, mỗi tháng Trọng Huyền gia đều sẽ đưa mười viên Đạo Nguyên Thạch qua bên khu quặng mỏ này, dựa vào giá cả Hồ quản sự đã đưa ra thì đủ để mời sáu tên tu sĩ. Nhưng hiện tại quặng mỏ Hồ thị này chỉ mời tới bốn tu sĩ Du Mạch cảnh, số Đạo Nguyên Thạch còn lại tất nhiên là bị tham ô rồi.
Trời cao hoàng đế xa, đầy cũng là chuyện thường gặp ở huyện, không đáng để Khương Vọng bóc trần ngay tại chỗ.
Khương Vọng giả bộ do dự một lúc mới nói: “Có thể.”
“Vậy là được rồi!” Hồ quản sự vui vẻ, hô to với một thanh niên cường tráng bên ngoài: “Xuyên Tử, mau chóng mời Cát gia qua đây.”
Sau đó, gã ta cười làm lành với Khương Vọng: “Cát gia cũng là tu sĩ lão gia, những chuyện như thử sức đều là những chuyện phải làm, bất kỳ ai mới tới quặng mỏ cũng phải trải qua, mong ngươi thông cảm.”
Khương Vọng cười: “Hiểu được.”
“Cát gia” là một lão đầu tử gầy còm mặc một chiếc áo ngắn màu đen, chân đi giày vải, nhìn thoáng qua thì cũng có vài phần phong phạm của cao nhân.
Có lẽ là do được người trong quặng mỏ nịnh nọt quen rồi, cho nên con mắt luôn hếch lên nhìn trời.
“Là thằng nhóc này sao?” Cát gia liếc nhìn Khương Vọng, hỏi Hồ quản sự.
Theo gã thấy, nhất định là tiểu tu sĩ của tông môn lụi bại nào đó, bởi vì công pháp kém, thực lực lại thấp cho nên không thể lăn lộn nổi bên ngoài xã hội, chỉ có thể đến nơi như quặng mỏ này góp nhặt từng chút Đạo Nguyên Thạch trợ giúp việc tu hành.
Mặc dù gã cũng chỉ có thể kiếm sống tại như nơi như thế này… Nhưng đó là do Cát gia gã lớn tuổi.
Ai dà, tuổi tác lớn không được coi là ưu thế gì ở siêu phàm lĩnh vực, nhưng bù lại, kinh nghiệm của gã rất phong phú a.
Đều là kẻ yếu như nhau, nhưng Cát gia gã tuy yếu nhưng lại có kinh nghiệm, hơn nữa còn rất phong phú, như vậy so ra, há chẳng phải gã mạnh hơn những kẻ yếu nhớt chẳng có chút kinh nghiệm này hay sao. Cực kỳ vênh váo tự đắc.
Cùng là siêu phàm tu sĩ nhưng gã lại khăng khăng đòi Hồ quản sự truyền lời, biểu hiện vô cùng ngạo mạn.
“Là ta.” Không chờ Hồ quản sự cất lời, Khương Vọng đã nói thẳng: “Đọ sức không, lão nhân gia?”
Cát gia thổi râu, không thèm nhiều lời đã giơ một tay hướng về phía đầu Khương Vọng đánh xuống.
Chỉ là so tài với nhau thôi nhưng gã lại ra tay vô cùng độc ác, mỗi một đòn đều đánh về chỗ yếu hại.
Khương Vọng cưỡng ép khống chế phản ứng bản năng của thân thể mới không một kiếm tiễn đối phương đi chầu ông bà.
Hai người ngươi tới ta đi ‘loạn chiến’ một phen.
Ít nhất trong mắt của Hồ quản sự thì trận so tài này vô cùng ngoạn mục. Song phương đánh qua đánh lại, keng keng rung động. Thực tế là cao thâm mạt trắc, dư vị vô tận.
Hơn nữa bản thân Cát gia cũng nhận ra đối phương thật sự hậu sinh khả úy. Mặc dù công pháp của tiểu tử này kém nhưng căn cơ lại vô cùng cứng, có thể chống đỡ chiêu thức của gã lâu như vậy.
Cứ tiếp tục đánh như vậy thì lão già gã sẽ rất mệt mỏi, đạo nguyên tiêu hao quá lớn còn phải dùng Đạo Nguyên Thạch bù trừ lại, không đáng.
Vừa nghĩ như vậy, Cát gia đã nhẹ nhàng phất tay một cái, kết thúc trận đọ sức này.
Gã gật đầu với Hồ quản sự: “Ừm, tu vi của tiểu tử này thật sự là Du Mạch cảnh. Nếu tiếp tục đánh nữa thì lão phu sẽ phải sử dụng tuyệt học sư môn, hắn còn trẻ, lỡ làm căn cơ bị thương thì không tốt.”
Tuy lời nói của Cát gia lộ vẻ khoan dung độ lượng nhưng lông mày lại dựng thẳng lên, mắt trừng to, biểu hiện bên ngoài đều mang hàm ý ‘còn không mau tạ ơn ân không giết của lão tử’.
Là một thanh niên vừa bước chân vào lĩnh vực siêu phàm, Khương Vọng cũng rất biết điều, phối hợp dò hỏi:
“Xin hỏi sư môn của Cát gia là?”
“Ai dà.” Cát gia thở dài một tiếng.
“Ban đầu ta không muốn nhắc đến sư môn của mình, đó là một nơi đau lòng. Năm đó, khi ta bài nhập Thanh Mộc tiên môn cũng chỉ trạc tuổi ngươi mà thôi. Hăng hái biết chừng nào! Đáng tiếc…”
"Khụ." Khương Vọng có chút ngượng ngùng cắt ngang lời ông: "Thanh Mộc tiên môn là?"
“Ngươi không biết Thanh Mộc tiên môn?”
Cát gia cực kỳ khinh bỉ liếc nhìn Khương Vọng.
“Ai da, dù sao tuổi tác cũng quá nhỏ, thiếu kiến thức cũng là chuyện thường tình. Hẳn là ngươi cũng biết Đông Vương Cốc chứ hả?”
“Đã từng nghe nói qua. Hẳn là…”
"Phải!" Cát gia khí thế ngất trời nói: "Thanh Mộc tiên môn chính là tông môn phụ thuộc của Đông Vương Cốc!"
Khương Vọng suýt chút nữa thở không ra hơi.
Đông Vương Cốc được coi là tông môn y đạo đại danh đỉnh đỉnh, lại ở gần Tề quốc. Lúc Trọng Huyền Thắng giải thích các thế lực xung quanh cho hắn nghe thì cũng đặc biệt đề cập tới.
Hơn nữa Thiên Phú bí cảnh lúc đó hình như cũng có tu sĩ của Đông Vương Cốc tham gia.
Cái tên của Thanh Mộc tiên môn vang dội như thế, họ Cát này lại kiêu căng như vậy làm hắn còn tưởng đó là nơi khó lường nào chứ! Ngay lúc Khương Vọng đang nghi hoặc vì sao hắn không nghe Trọng Huyền Thắng nhắc tới thì kết quả lại chỉ là tông môn phụ thuộc của Đông Vương Cốc.
Nên hình dung cái cấp bậc đó như thế nào nhỉ?
Nếu đánh đồng thì có lẽ nơi đó tương đương với một đạo viện của Vọng Giang Thành.
Dựa vào thực lực hiện tại của Khương Vọng, ngoại trừ viện trưởng đạo viện cùng với Lâm Chính Nhân ra thì cơ bản có thể đi ngang đi dọc ở nơi đó, thậm chí cho dù là Lâm Chính Nhân đã Đạo Mặc Đằng Lông thì chưa chắc hắn không có thực lực đánh một trận ra trò.
“Tên tuổi… thật vang dội.” Khương Vọng miễn cưỡng nói.
“Sau này tất cả mọi người sẽ chung sống lâu dài cùng nhau đấy.”
Hồ quản sự hợp thời nói: “Độc Cô gia, ta an bài ngươi ở chỗ này có được không? Mặc dù có hơi nhỏ nhưng cũng được coi là một mình một viện, có thể chứ?”
“Chỗ ở tùy ý, sao cũng được, ta không thích bắt bẻ. Còn có, ngài lớn tuổi như vậy đừng gọi ta là già, ta chịu không nổi. Gọi ta là A An được rồi.”
Khương Vọng mỉm cười, bổ sung: “Dù sao đi nữa ngài cũng là họ hàng với Hồ đình trưởng không phải sao? Là người có thân phận.”
“Ai da! A An! Thế thì ngươi ở tạm nơi này đi.”
Hồ quản sự vô cùng cao hứng kêu một tiếng, cảm thấy địa vị của bản thân được tôn trọng, vui vẻ hoan hỉ đi ra ngoài, đích thân đổi giường chiếu của Khương Vọng.
Nơi này tất nhiên không thể xây riêng cho Khương Vọng một chỗ ở mới, vừa hay tên tu sĩ trước đó đã rời đi, để trống tiểu viện này, chỉ cần dọn dẹp sơ là ở được rồi.
Chờ Hồ quản sự đi thật xa, Cát gia mới bất thình lình nói: “Ngươi khách khí với phàm nhân như gã làm gì? Chúng ta là người tu hành, há lại tục vật bực này có thể luận giao?"
Khương Vọng rất chán ghét loại người thực lực chẳng ra làm sao lại tự cho mình là siêu phàm, xem chúng sinh như kiến hôi thế này.
Lúc đầu chẳng qua chỉ cảm thấy lão nhân gia này không biết lượng sức mình lại thích nói năng khoác lác thôi, nhìn thì cũng có chút thú vị. Nhưng lúc này, Khương Vọng thật sự đã cảm thấy có hơi chán ghét.
Nhưng hắn lại không biểu hiện ra mặt, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận